Chương 629: Dùng ngòi bút làm vũ khí (1)
Thái Dương Thần toàn thân bốc lửa, dường như đã hoàn toàn tỉnh táo. Hắn chỉ nhoáng một cái đã thuấn di đến giữa không trung, rồi vung tay, hàng vạn tia sáng bèn từ người hắn bắn xuống. Ánh sáng đi đến đâu, nhiệt độ không khí cấp tốc tăng cao, gần như có thể đốt cháy tất cả.
Miller cùng các thiên sứ trưởng vội vàng tránh né. Cái đầu xanh mơn mởn của Sâm Lâm Chi Thần bị ánh sáng quét trúng, lập tức bốc cháy. Hắn liền một đầu đâm thẳng vào biển nước của Đỗ Cách, nhờ nước thánh hồ mà dập tắt ngọn lửa trên đầu, rồi sau đó, hắn ẩn mình trong nước và không dám ló ra nữa. Thần lực của Thái Dương Thần khắc chế thụ nhân, đó chính là nguyên nhân vì sao Sâm Lâm Chi Thần tốn công tốn sức muốn diệt trừ Thái Dương Thần.
Trừ hắn ra, Miller và những người khác cũng không khá hơn là bao, ai nấy cũng chui xuống biển, không dám ló đầu. Sắc mặt của mọi người đều khó coi. Hiển nhiên, tất cả mọi người đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Thái Dương Thần.
Lúc này, Podruna và tất cả thiên sứ đều nhìn về phía Thái Dương Thần Điện, nhưng không một thiên sứ nào dám lại gần. Rốt cuộc, Thái Dương Thần trông có vẻ điên cuồng, hắn thế mà lại không phân biệt công kích cả các thiên sứ trưởng của mình.
"Ở cái tinh cầu này, ta là tồn tại cường đại nhất, ta muốn làm gì thì làm đó, kẻ nào dám định tội ta?" Trên đỉnh đầu Thái Dương Thần thiêu đốt ngọn lửa màu vàng, tóc dài tung bay, lơ lửng giữa không trung, giống hệt một Siêu Xayda cấp 1 vậy. Hắn khinh miệt nhìn Đỗ Cách đang ở trên mặt đất, nói: "Nơi nào có ánh nắng, nơi đó ta là thân thể bất tử! Ngươi, một tân sinh Hải Thần yếu ớt như vậy, mà cũng dám nghĩ đến chuyện giết ta ư? Kẻ nào đã cho ngươi dũng khí? Sabio ư?"
Mạnh thật! Đỗ Cách nhìn Thái Dương Thần trên trời, tâm tư biến chuyển rất nhanh, hắn nghiêm trọng nghi ngờ độc dược của Sâm Lâm Chi Thần căn bản không phát huy tác dụng. Thuộc tính của hắn gần như tăng gấp đôi, vừa rồi lại tăng thêm mười vạn điểm tinh thần lực, nếu Thái Dương Thần bị suy yếu, theo lý thuyết, thực lực của bọn họ hẳn là không chênh lệch là bao, nhưng bây giờ xem ra, hắn dường như hoàn toàn bị áp chế... Thế mà tên khốn này lại vô cùng ngông cuồng, cũng chẳng cho rằng mình có bất kỳ tội lỗi nào, khiến thanh Chính Nghĩa Chi Kiếm của hắn muốn phát huy uy lực cũng không thể phát huy ra được!
"Thái Dương Thần, thành thật tự vấn lòng mình, ngươi thật sự vô tội ư?" Đỗ Cách thao túng Hải Thần tiếp tục tiến công. Hắn điều động chính là Hải Thần Chi Lực, đẳng cấp tương đương với Thái Dương Thần Lực. Chừng nào nước thánh hồ còn chưa cạn, Thái Dương Thần muốn giết hắn cũng không dễ dàng, huống hồ, danh tiếng chính nghĩa của hắn đang lan truyền, thân thể lại luôn ở trạng thái hồi phục cấp tốc, cũng tương đương với bất tử chi thân.
"Ngươi thử nói xem, ta có tội gì chứ?" Thái Dương Thần cười lạnh một tiếng: "Nếu ngươi có thể liệt kê tội của ta, ta có thể cho ngươi chết một cách thống khoái hơn. Từ khi ta sinh ra đến nay, ngươi là kẻ đầu tiên làm ta bị thương đấy."
Trong lúc nói chuyện, công kích của hắn không ngừng một khắc nào. Vô số hỏa cầu được hắn ngưng tụ, rơi xuống thân Hải Thần Võ Hồn, làm bốc hơi lượng nước trong cơ thể hắn. Cách đối phó Hải Thần Chi Lực, đương nhiên là cắt đứt nguồn nước hắn có thể điều khiển. Nếu ở trong biển, dù Thái Dương Thần có hao hết thần lực trong cơ thể cũng không thể làm bốc hơi nước biển, nhưng nơi đây lại là sân nhà của hắn. So với Thái Dương Thần Lực mà hắn có thể điều động, lượng nước Đỗ Cách điều khiển quá ít ỏi.
Thái Dương Thần có thể cảm nhận được thần lực của mình suy yếu một nửa, nhưng hắn sẽ không biểu lộ ra sự suy yếu của mình.
Hơn nữa, một nửa thần lực cũng đủ để bóp chết dã thần dám làm hắn bị thương ngay trước mắt, đương nhiên, còn có những tôi tớ đã phản bội hắn nữa. Tất cả những kẻ phản bội hắn đều không thể tha thứ.
Đỗ Cách có thể cảm nhận được Hải Thần đang suy yếu, không phải vì tinh thần lực của hắn suy giảm, mà là nước thánh hồ không đủ để cung ứng. Một khi mất đi sự chống đỡ của nước, Võ Hồn của hắn không thể công kích thực thể. Hải Thần Chi Lực có thể tùy ý chuyển đổi nước thành các hình thái khác, cho dù là hơi nước, hắn cũng có thể khống chế. Nhưng bây giờ, bị Thái Dương Thần Lực làm bốc hơi sạch nước, hắn hoàn toàn không cách nào ngưng tụ lại, giống như bị cô lập vậy. Với tốc độ này, nhiều nhất nửa giờ nữa, nước thánh hồ mà hắn điều động sẽ hoàn toàn bị bốc hơi sạch sẽ.
Một khi mất đi trợ lực của Võ Hồn, hắn chỉ có thể vật lộn cận chiến với Thái Dương Thần. Tên kia toàn thân bốc cháy, không biết mấy ngàn độ C, cận chiến với hắn chẳng khác nào muốn chết cả. Thanh kiếm hạ nhiệt độ mà Công Tượng Chi Thần chế tạo cơ bản không phát huy được tác dụng gì. Mấy vị thiên sứ trưởng và hai Hậu Thiên Thần căn bản chẳng giúp được gì, đúng là lũ phế vật, chớ nói chi đến hai Dị Tinh Chiến Sĩ đang ngâm mình trong nước kia. Hai tên gia hỏa đó chắc hẳn vừa ló đầu lên, đã bị thiêu khô ngay.
Hiện tại, điều duy nhất Đỗ Cách trông cậy vào lúc này chính là định tội cho Thái Dương Thần, có lẽ sẽ thức tỉnh kỹ năng phân liệt thứ hai.
"Bodruna, thiên địa có ý chí riêng, chúng sinh có sứ mệnh riêng. Thiên địa đã dựng dục ngươi, ánh nắng đã tạo ra ngươi, ngươi được hình thành từ tinh hoa của thế giới này, nhưng ngươi hãy suy nghĩ một chút xem, những năm qua ngươi đã làm gì?" Đỗ Cách đứng trên vai Hải Thần Võ Hồn, đối diện trực tiếp với Thái Dương Thần, lẫm nhiên nói: "Ta tuân theo ý chí chính trực, vượt qua vô số thế giới, chứng kiến vô số thần linh sinh ra và vẫn lạc.
Một vị thần linh tên là Bàn Cổ, sinh ra vào thời khắc thiên địa chưa mở. Hắn vung búa khổng lồ, khai thiên tích địa, cuối cùng, tay chống trời, chân đạp đất, dựa vào vô thượng thần lực mà chống đỡ trời và đất. Cuối cùng, thần lực khô kiệt mà chết, hai con ngươi hóa thành nhật nguyệt, huyết dịch hóa thành sông ngòi, lông tóc hóa thành rừng núi rộng lớn... Bàn Cổ là Khai Thiên Chi Thần, là Sáng Thế Chi Thần. Dù sau khi hắn chết, vẫn như cũ được vạn thế kính ngưỡng. Cũng có một vị thần linh tên là Nữ Oa, thấy thế giới trống rỗng, liền lấy thần lực sáng tạo ra hàng vạn sinh linh, được vinh danh là Chúng Sinh Chi Mẫu;
Cũng có thế giới, mười mặt trời thiêu đốt trời đất, sinh linh lầm than. Bấy giờ có thần linh Hậu Nghệ, giương cung lắp tên, bắn hạ chín mặt trời, cứu vớt chúng sinh khỏi cảnh nguy nan... Ngươi hãy nhìn những vị thần vĩ đại này, rồi nhìn lại ngươi xem? Bodruna, những năm qua ngươi đã làm gì? Ngươi chẳng làm được gì cả. Có thể nói, thế giới này có ngươi hay không cũng vậy. Ngươi chỉ có một thân thần lực, lại ham hưởng an nhàn, phạm phải tội lười biếng."
"..." Thái Dương Thần nhíu mày, hỏi: "Ngươi từ thế giới khác mà đến?"
"Bodruna, đừng đánh trống lảng! Ngươi hãy nhìn thẳng vào nội tâm của ngươi! Là một trong Ngũ Đại Cổ Thần, thiên địa đã sinh ra các ngươi, thật sự là để các ngươi hưởng thụ hay sao?" Đỗ Cách nghiêm nghị hỏi.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Thái Dương Thần thế công chậm lại một chút.
"Ngươi đã tuyển chọn thiên sứ làm người hầu, lại bỏ mặc bọn chúng ở bên ngoài làm xằng làm bậy, cậy thế hiếp người, khiến sinh linh thế gian phẫn nộ nhưng không dám cất lời. Thậm chí cả Giáo Hoàng, kẻ phát ngôn của ngươi, cũng là một tên ác ôn mười phần!"