Chương 451: Đả Vương roi (2)
Phàm là vũ khí có thể "trên đánh bất tỉnh quân, hạ đánh gian thần" thì cái nào mà không phải là của bậc trung thần đại danh đỉnh đỉnh?
"Có thể." Lạc Sương ngượng ngùng đáp.
Vừa dứt lời.
Đỗ Cách đã rút bảo kiếm, dưới ánh trăng, hắn khắc tám chữ "Trên đánh bất tỉnh quân, hạ đánh nịnh thần" lên sợi đằng, sau đó, thanh kiếm được đưa cho Lạc Sương: "Mời công chúa đề danh."
Lạc Sương nuốt nước bọt, đành bất đắc dĩ khắc tên mình lên sợi đằng.
"Đi thôi!" Đỗ Cách hài lòng thu hồi Đả Vương roi rồi chào hỏi công chúa: "Thuộc hạ đã thu phục được Long Nha. Kể từ giờ, chúng ta sẽ có tổ chức tình báo của riêng mình."
"Ổn thỏa ư?" Lạc Sương hỏi.
"Công chúa yên tâm, hiện tại ta mới sơ bộ kiểm soát được thủ lĩnh Long Nha thôi. Cho ta vài ngày, ta sẽ có thể hoàn toàn nắm giữ Long Nha trong tay chúng ta." Đỗ Cách cười cười nói: "Vả lại còn một chuyện nữa, ta muốn nói trước với công chúa. Để thu phục Long Nha, ta đã nói với bọn chúng rằng ta giúp công chúa phục quốc là vì bản thân ta cũng thèm khát vương vị. Đây là tội đại bất kính..."
"Sư phụ, người chẳng cần giải thích làm gì, sự cấp tòng quyền mà, ta hiểu rõ cả rồi." Lạc Sương cười cười rồi cắt lời hắn: "Bất luận lúc nào, ta vẫn luôn tin tưởng sư phụ mà."
Người dưới mái hiên thì nào thể không cúi đầu.
Dẫu trong lòng lại bất đắc dĩ chăng nữa, cũng phải chữa lành vết thương rồi mới tính toán tiếp.
Thế nên.
Dư Hồng Thắng đã cực kỳ thức thời đến bái kiến công chúa. Hắn thỉnh nàng tha thứ cho sai lầm ám sát trước đó, đồng thời còn giữ thể diện trọn vẹn cho công chúa.
Công chúa tự hiểu rõ mọi chuyện của mình, thuật ngự người không phải chỉ nghe Đỗ Cách dạy bảo vài ngày là có thể học được ngay.
Sau khi mất đi quyền thế, nàng biết bản thân chỉ là một người bình thường. Thân phận và địa vị hiện giờ của nàng tất cả đều do Đỗ Cách một tay dựng nên.
Bởi vậy, nàng không hề làm bộ làm tịch mà rộng lượng tha thứ cho Dư Hồng Thắng. Nàng còn vẽ ra cho hắn một viễn cảnh "bánh nướng" siêu cấp sau khi phục quốc, nên hai bên đương nhiên đã bước vào hình thái quân thần hòa hợp.
Là hình thái quân thần chân chính đó.
Đỗ Cách không để Lạc Sương nghỉ ngơi. Bởi đã có nền tảng cơ bản của mình, hắn đương nhiên muốn bồi dưỡng năng lực xử lý công việc của nàng. Nếu không thể quản lý một bang phái, thì tương lai sao có thể quản lý tốt một quốc gia chứ?
Trung thành.
Một khi đã có thể trung thành với một người, thì cũng có thể đồng thời trung thành với một quốc gia, trung thành với nhân dân của quốc gia đó, trung thành với tín ngưỡng của mình, thậm chí trung thành với tình yêu...
Không giống với "Duy trì", những điều này có thể đồng thời tiến hành.
Khuyết điểm duy nhất là không thể nhảy ngang trái phải như "Duy trì" được.
Nếu không, thuộc tính chắc chắn sẽ tụt dốc thê thảm.
Đương nhiên, khi "Duy trì" chuyển đổi đối tượng lúc đó cũng bị giảm thuộc tính, có điều, nhờ có "Đâm lưng" chống đỡ, nên sự lên xuống ấy cũng chẳng thể hiện ra điều gì.
Nhưng lần này, từ khóa phụ trợ của "Trung thành" lại là "trào lưu", vậy nên không thể cứ mãi đổi đối tượng được.
Ai lại gọi một gia nô ba họ là trung thần cơ chứ?
Đã vậy, năng lực của Lạc Sương nhất định phải được bồi dưỡng ngay từ bây giờ, không thể để nàng đơn thuần làm một linh vật.
"Công chúa, một căn phòng còn chẳng quét nổi, thì lấy gì mà quét cả thiên hạ?" Đỗ Cách đặt tất cả tư liệu của tổ chức Long Nha chất đống trên bàn của Lạc Sương rồi nói: "Long Nha tuy là một tổ chức sát thủ, song lại liên quan đến vô vàn công việc bề bộn. Để đảm bảo mỗi nhiệm vụ ám sát đều hoàn thành viên mãn, ngươi cần phải ghi nhớ mọi sát thủ và mục tiêu trong tổ chức."
"Đương nhiên, Long Nha không chỉ là một tổ chức sát thủ, mà còn có một vỏ bọc bên ngoài. Bởi vậy, ngươi còn phải chăm lo cho công việc của Bàn Long kiếm phái nữa.
"
"Tuy không phiền phức như quản lý một quốc gia, song lại vừa vặn phù hợp với giai đoạn hiện tại của ngươi. Nếu có gì không hiểu, ngươi có thể hỏi sư phụ ngươi đó. Ông ấy đã kinh doanh Long Nha kiếm phái nhiều năm rồi, là người trong nghề về phương diện này......"
Người trong nghề cái gì chứ? Đó chính là môn phái của lão tử ta!
Dư Hồng Thắng đứng một bên, lầm bầm gật đầu.
"Ta đã rõ rồi, sư phụ." Lạc Sương khẽ gật đầu.
"Nếu ngươi đã hiểu rồi, ta sẽ thử thách ngươi một chút. Ngoại trừ phải xử lý công việc của Long Nha, ngươi còn phải làm những gì nữa?" Đỗ Cách tiếp tục hỏi.
"..." Lạc Sương lại một lần nữa ngẩn người ra.
"Ngươi hãy nghĩ xem phụ hoàng ngươi thường ngày xử lý triều chính như thế nào?" Đỗ Cách hướng dẫn từng bước.
"Cân bằng!" Lạc Sương dò hỏi.
"Đúng, là cân bằng đó." Đỗ Cách cười gật đầu: "Nói chính xác hơn, ngươi còn phải học cách bồi dưỡng thế lực của riêng mình ngay tại đây. Công chúa à, đối với Long Nha mà nói, người chính là kẻ ngoại lai đó."
"Tại đây, ngươi không có một thân tín nào cả. Tình cảnh hiện tại của ngươi chẳng khác nào một Hoàng đế vừa mới đăng cơ, quyền hành triều chính đều bị những lão thần như Dư Hồng Thắng nắm giữ. Bất cứ mệnh lệnh nào của ngươi cũng cần thông qua hắn thì mới có thể ban bố xuống dưới."
"Nếu như có một ngày, hắn thấy ngươi không vừa mắt, hoặc sinh lòng xấu xa, ngươi rất có thể sẽ bị hắn hãm hại tiếp."
Dư Hồng Thắng thấy gân xanh trên trán mình nhảy mấy cái, vội vàng giải thích: "Công chúa, thuộc hạ sẽ không làm vậy đâu."
"Công chúa, đây chính là kiểu điển hình của kẻ hai mặt đó." Đỗ Cách cười nhìn hắn một cái rồi hỏi: "Công chúa, người có tin hắn không?"
"Không tin." Lạc Sương quả quyết lắc đầu.
"Vậy nên, việc cấp bách ngươi cần làm là từng chút một biến những người bên trong Long Nha thành người của ngươi. Dựa vào uy hiếp, dựa vào lợi dụ, dựa vào phân hóa, thủ đoạn gì cũng có thể dùng. Khi người của ngươi ngày càng nhiều, Long Nha mới thật sự thuộc về ngươi, chứ không phải của Dư Hồng Thắng."
Đỗ Cách cười cười: "Đương nhiên, hiện giờ người cũng đâu phải không có người có thể dùng chứ? Ta, Ngô Xương, và cả Đại sư huynh – người đã sinh ra hiềm khích với sư phụ – đều có thể coi là người của người. Ba chúng ta chính là nền tảng cơ bản của người đó."
Hắn liếc nhìn Đại sư huynh rồi nói: "Đương nhiên, khi ta đi đón người, ba người bọn họ có lẽ đã đạt được một hiệp nghị nào đó rồi..."
"Tiên sinh, chúng ta không hề có điều đó." Ngô Xương nói.
"Lãnh sư đệ, thật sự là không có mà." Đại sư huynh cũng vội vã giải thích theo. Giờ hắn đã sợ hãi cái tên tiểu sư đệ này của mình rồi.
"Công chúa, đừng nghe bọn họ nói, hãy tin tưởng phán đoán của chính mình. Một đế vương chân chính phải luôn nghi ngờ thủ hạ của mình từng giây từng phút, dẫu cho bọn họ không có gì, người cũng phải làm ra vẻ như bọn họ có." Đỗ Cách nói: "Như vậy, khi bọn họ thực sự có ý đồ xấu, người cũng sẽ không bị hoảng hốt, mà còn có thể sắp xếp trước cách đối phó thích hợp."
Nói đoạn, hắn nhìn về phía Đại sư huynh rồi nói: "Đại sư huynh, một lần phản bội chẳng khác nào gieo một cái gai vào lòng sư phụ. Ngươi cũng biết cách Long Nha xử lý kẻ phản bội mà. Bởi vậy, nếu ta và công chúa còn sống, và chúng ta là người nắm giữ Long Nha, thì sinh mệnh của ngươi mới là của ngươi, vinh hoa phú quý cũng là của ngươi."
"Nhưng nếu ta và công chúa chết đi, thì sinh mệnh của ngươi sẽ chẳng còn là của ngươi nữa đâu. Ngươi phải hiểu rõ đạo lý này. Đây chính là lý do vì sao ta làm tổn thương ngươi nhẹ hơn làm tổn thương sư phụ..."
Đại sư huynh nhìn về phía sư phụ mình, vẻ mặt lúc âm lúc tình bất định: "Lãnh sư đệ, ta đã hiểu rồi."
Dư Hồng Thắng thấy thái dương mình không khỏi giật mấy cái, hắn thầm mắng: "Một đám ngớ ngẩn! Đợi lão tử ta lành vết thương, một tay ta sẽ vỗ chết hết các ngươi! Quyền mưu cái quái gì chứ, trước mặt thực lực thì quyền mưu chẳng khác nào cái rắm!"