Chapter 6: Chương 6: Hai Bảng Thông Tin và Thiên Phú Bí Ẩn
Tiếng chuông báo thức điện tử réo rắt, dai dẳng kéo Phong Chi Khuê ra khỏi giấc ngủ chập chờn, mệt mỏi. Cậu giật mình ngồi bật dậy trên giường, tim đập loạn xạ trong giây lát vì chưa định hình được không gian xung quanh. Ánh sáng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu vào căn phòng ngủ gọn gàng của Lâm Thiên Nhu. Mùi hương nhẹ nhàng của dầu gội và sữa tắm còn vương trên người, trên chăn gối, nhắc nhở cậu về hiện thực khó tin mà cậu đang trải qua.
Cậu đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay sau khi xem xét thông tin của các thành viên trong group chat và tự trách mình vì đã "bỏ bê" Hệ thống Vô Địch. Một giấc ngủ không hề yên bình, đầy những hình ảnh rời rạc về quá khứ của cậu và cái chết của Thiên Nhu xen kẽ với những giao diện hệ thống kỳ lạ.
Nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, đã hơn bảy giờ sáng. Căn hộ yên tĩnh lạ thường. Khuê lắng tai nghe ngóng, không có tiếng động nào khác ngoài tiếng tích tắc của đồng hồ và tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ. Cha mẹ của Thiên Nhu chắc chắn đã đi làm từ sớm. Cậu nhớ lại thông tin lờ mờ từ ký ức của cô gái, bố làm ca đêm, mẹ làm giúp việc theo giờ, họ thường rời nhà từ rất sớm. Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, cậu thấy một mẩu giấy nhắn và một cốc sữa đã nguội ngắt. Nét chữ mềm mại của người mẹ viết: "Thiên Nhu, mẹ thấy con ngủ say nên không gọi. Con còn mệt thì cứ nghỉ ngơi, không cần cố gắng đến trường. Mẹ có để sữa và ít bánh mì trên bàn bếp. Nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Yêu con."
Đọc những dòng chữ đầy quan tâm của người mẹ xa lạ dành cho đứa con gái đã không còn, lòng Khuê trào lên một cảm xúc phức tạp. Có chút áy náy vì đã chiếm dụng thân xác và cả sự quan tâm của người mẹ này, có chút chua xót cho số phận của Thiên Nhu, và cả một nỗi nhớ gia đình mình da diết. Mẹ cậu giờ này chắc cũng đang lo lắng cho cậu lắm.
Nhưng dòng chữ "không cần cố gắng đến trường" đã nhắc nhở Khuê về vấn đề cấp bách nhất hiện tại. Đi học!
Một cơn hoảng loạn nhẹ chạy dọc sống lưng cậu. Đi học ư? Trong bộ dạng này? Với cái tên Lâm Thiên Nhu? Cậu hoàn toàn không biết gì về trường lớp, bạn bè, thầy cô của cô gái này. Kiến thức lớp 12 của thế giới này liệu có giống với thế giới của cậu không? Làm sao cậu có thể giả dạng thành một nữ sinh 18 tuổi chăm ngoan học giỏi khi mà linh hồn bên trong là một thằng con trai 19 tuổi đang rối bời và hoang mang? Chỉ cần một cử chỉ, một lời nói khác lạ cũng đủ để gây nghi ngờ. Chưa kể, tâm trạng cậu bây giờ làm sao có thể tập trung học hành được? Không, đi học lúc này chẳng khác nào tự sát!
May mắn là mẹ Thiên Nhu đã "cho phép" nghỉ. Nhưng cậu vẫn cần một lý do chính đáng để báo với nhà trường. Cậu không thể cứ thế mà biến mất được. Lục tìm trong ngăn kéo bàn học của Thiên Nhu, cậu tìm thấy chiếc điện thoại di động kiểu dáng khá cũ của cô. May mà nó không bị bọn côn đồ lấy đi hoặc làm hỏng. Màn hình khóa yêu cầu mật khẩu. Khuê nhíu mày, thử nhập ngày sinh của Thiên Nhu mà cậu nhớ mang máng từ ký ức... Sai. Thử một vài con số khác liên quan... Vẫn sai. Chết tiệt!
Đang lúc loay hoay, cậu chợt nhớ ra căn hộ này có điện thoại bàn đặt ở phòng khách. Cậu vội chạy ra ngoài, tìm trong danh bạ điện thoại lưu trên máy (may mà có) số của văn phòng trường học. Hít một hơi thật sâu, cậu bấm số, cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho giống giọng nữ và có vẻ yếu ớt nhất có thể.
"A lô... Dạ, cho em gặp cô giáo vụ ạ..." Khuê bắt đầu, giọng nói run run, cố nặn ra vẻ mệt mỏi. "Dạ... em là Lâm Thiên Nhu, học sinh lớp 12A3 ạ... Dạ, hôm nay em thấy trong người không được khỏe, hơi sốt và đau đầu... Chắc là bị cảm rồi ạ... Em xin phép cô cho em nghỉ học hôm nay được không ạ?... Dạ... dạ, em cảm ơn cô nhiều ạ..."
Sau vài câu đối đáp căng thẳng, cuối cùng cậu cũng xin nghỉ thành công. Cúp máy, Khuê thở phào nhẹ nhõm, lưng áo phông (đồ nam cậu tìm được hôm qua) đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Chỉ một cuộc điện thoại giả bệnh thôi mà cũng khiến cậu căng thẳng đến thế. Xem ra việc sống dưới thân phận Lâm Thiên Nhu này còn khó khăn hơn cậu tưởng rất nhiều.
Giải quyết xong chuyện trường lớp, Khuê cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Cậu vào bếp, uống cạn cốc sữa nguội và ăn vội vài lát bánh mì khô khốc mà mẹ Thiên Nhu để lại. Cơn đói tạm thời được xoa dịu. Giờ cậu có cả một ngày dài phía trước để suy nghĩ và sắp xếp lại mọi thứ.
Cậu quay trở lại phòng ngủ của Thiên Nhu, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn học. Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào căn phòng, không còn vẻ âm u, đáng sợ như đêm qua. Cậu bắt đầu hệ thống lại những sự kiện khó tin đã xảy ra: xuyên không, nhập vào xác Thiên Nhu, ký ức kinh hoàng về vụ án mạng, sự xuất hiện của hai hệ thống, nhóm chat vạn giới, màn rút thưởng hụt và thiên phú "Suất" kỳ lạ, rồi đến sự khác biệt giữa hai bảng thông tin cá nhân...
Đúng rồi! Hai bảng thông tin! Đó là điểm mấu chốt! Khuê nhớ lại sự khác biệt rõ ràng giữa hồ sơ mà Hệ thống Chat Group hiển thị và những gì cậu cảm nhận về bản thân. Chat Group ghi tên Lâm Thiên Nhu, 18 tuổi, không thiên phú, đánh giá 0.5 sao. Nhưng cậu là Phong Chi Khuê, 19 tuổi, và cậu chắc chắn Hệ thống Vô Địch đã cho cậu một thiên phú, dù cái tên "Suất" nghe rất sida.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Khuê, một giả thuyết có vẻ hợp lý để giải thích sự mâu thuẫn này. "Có khi nào... Hệ thống Chat Group, vì nó vốn là của Thiên Nhu, nên nó chỉ đọc được thông tin gắn liền với cái thể xác này không? Tên, tuổi, trạng thái vật lý... và vì thể xác này vốn không có thiên phú gì đặc biệt, nên nó ghi là 'Không'?"
"Trong khi đó," cậu tiếp tục dòng suy nghĩ, "Hệ thống Vô Địch là của mình, nó liên kết với linh hồn Phong Chi Khuê. Nên bảng thông tin của nó sẽ hiển thị đúng tên, đúng tuổi của mình, và cả cái thiên phú 'Suất' kia – thứ gắn liền với linh hồn mình?"
Nếu giả thuyết này đúng, thì nó giải thích được rất nhiều điều. Nó cũng có nghĩa là cậu không hoàn toàn "phế vật" như cái đánh giá 0.5 sao kia thể hiện. Ít nhất thì linh hồn cậu cũng có một cái thiên phú, dù chưa biết nó dùng để làm gì. Quan trọng hơn, nó khẳng định rằng cậu vẫn là Phong Chi Khuê, chỉ là đang "mượn tạm" thân xác này thôi.
Để kiểm chứng giả thuyết này, chỉ có một cách. Khuê hít một hơi sâu, nhìn vào khoảng không trước mặt, tập trung tinh thần và gọi.
"Hệ thống Vô Địch! Có đó không?"
Im lặng.
"Làm ơn hiện ra đi! Ta cần xem lại bảng thông tin cá nhân!" Khuê kiên nhẫn gọi tiếp, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, không còn bực tức như trước.
Sau một vài giây chờ đợi căng thẳng, luồng sáng xanh lam quen thuộc lại từ từ hiện ra. Lần này, nó có vẻ ổn định hơn hôm qua một chút, không còn quá ảm đạm, nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh nhạt, xa cách.
"Mở bảng thông tin cá nhân của ta." Khuê ra lệnh dứt khoát.
Không có lời đáp, nhưng giao diện hệ thống lập tức thay đổi. Một bảng thông tin chi tiết hơn nhiều so với cái thẻ thành viên của Chat Group hiện ra, với bố cục trông khá giống bảng trạng thái nhân vật trong các game RPG.
BẢNG THÔNG TIN KÝ CHỦ
Ký chủ: Phong Chi Khuê (Linh hồn)
Định danh linh hồn: PK#8XN9Z (Duy nhất)
Thể xác ký sinh: Lâm Thiên Nhu (Thế giới Lam Tinh #783)
Độ tương thích hiện tại: 65.31% (Đang tăng chậm) Tuổi (Linh hồn): 19 (Tuổi thực tế)
Tuổi (Thể xác): 18 (Tuổi sinh học)
Trạng thái: Bình thường
(Đặc tính cốt lõi: Linh hồn Bất Tử Tuyệt Đối - Vĩnh viễn kích hoạt) Cấp độ: 0 (0/100 EXP)
Thuộc tính cơ bản:
Sức mạnh: 5 (Phàm nhân yếu)
Nhanh nhẹn: 6 (Phàm nhân yếu)
Thể lực: 4 (Phàm nhân cực yếu - Ảnh hưởng bởi thể trạng cơ thể)
Tinh thần: 15 (Phàm nhân khá - Linh hồn dị giới cường hóa)
Khí vận: ??? (Không thể đo lường)
Năng lượng: Không (Chưa thức tỉnh)
Thiên phú:
* * [Khởi Nguyên Bất Diệt Thể (Tuyệt Đối)] -
* * [Suất] -
Kỹ năng: Không
Vật phẩm: Không
Điểm Hệ Thống: 0
Khuê nín thở đọc kỹ từng dòng thông tin. Tim cậu đập nhanh hơn khi thấy những dòng đầu tiên.
"Đúng rồi! Ký chủ: Phong Chi Khuê! Tuổi linh hồn: 19! Nó thực sự đọc thông tin của mình!" Giả thuyết của cậu đã được chứng minh là đúng! Hệ thống Vô Địch này kết nối với linh hồn cậu, còn Hệ thống Chat Group kia chỉ quét được thông tin của cơ thể Lâm Thiên Nhu. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, như trút được một gánh nặng vô hình. Cái đánh giá 0.5 sao kia đúng là không phản ánh đúng giá trị của cậu!
Cậu lướt qua các chỉ số thuộc tính.
Đúng như cậu dự đoán, các chỉ số vật lý đều ở mức phàm nhân yếu kém, phản ánh thể trạng yếu đuối của cơ thể Thiên Nhu. Chỉ có chỉ số Tinh thần là cao hơn một chút, có lẽ là do linh hồn cậu vốn mạnh hơn người thường, hoặc do ảnh hưởng của việc xuyên không và sự tồn tại của hệ thống. Chỉ số Khí vận thì lại là dấu hỏi chấm, khá thú vị.
Rồi ánh mắt cậu dừng lại ở mục "Thiên phú". Và sự bối rối lại quay trở lại, thậm chí còn lớn hơn trước.
Hai thiên phú!
Không phải một, mà là hai!
Cái tên thứ hai, "[Suất]", vẫn nằm đó, trơ trơ và không có thông tin gì thêm, nút xem chi tiết cũng bị làm mờ đi, không thể nhấn vào. Nó giống hệt như những gì cậu nhận được sau cú rút thưởng hụt tối qua.
Nhưng cái tên đứng đầu danh sách mới là thứ khiến Khuê phải sửng sốt. "[Khởi Nguyên Bất Diệt Thể (Tuyệt Đối)]". Cái tên nghe thôi đã thấy bá đạo kinh khủng! Nó còn có nút "" sáng lên, mời gọi cậu khám phá.
"Khoan đã, khoan đã..." Khuê lẩm bẩm, cảm thấy não mình hơi quá tải. "Rõ ràng tối qua lúc rút thưởng, chỉ có một tia sáng yếu xìu và cái thiên phú 'Suất' thôi mà? Mình nhớ rất rõ ràng! Vậy cái 'Khởi Nguyên Bất Diệt Thể Tuyệt Đối' này... nó ở đâu ra vậy?"
Chẳng lẽ trong lúc cậu không để ý, hệ thống đã âm thầm nhét thêm cho cậu một cái thiên phú khác? Hay là cái "Suất" kia chỉ là vỏ bọc, còn đây mới là phần thưởng thật sự? Nhưng tại sao hệ thống lại làm vậy? Để trêu ngươi cậu? Hay là có lý do nào khác?
Tim đập thình thịch, Khuê tập trung ý niệm, nhấn vào nút "" bên cạnh "[Khởi Nguyên Bất Diệt Thể (Tuyệt Đối)]".
Một cửa sổ thông tin phụ lập tức hiện ra:
CHI TIẾT THIÊN PHÚ
Tên: Khởi Nguyên Bất Diệt Thể (Tuyệt Đối)
Cấp bậc: Khái niệm - Chí cao (Vượt cấp)
Loại: Thiên phú bị động - Cốt lõi linh hồn
Mô tả: Do sự can thiệp đặc biệt của Hệ thống, linh hồn ký chủ Phong Chi Khuê đã được ban tặng đặc tính Bất Tử Tuyệt Đối. Linh hồn của ngài miễn nhiễm hoàn toàn và vĩnh viễn với mọi hình thức tổn thương, tiêu diệt, xóa bỏ, phong ấn, hay bất kỳ tác động tiêu cực nào khác, bất kể nguồn gốc (vật lý, ma pháp, linh hồn, nhân quả, khái niệm, quy tắc, ý chí...). Sự tồn tại của linh hồn Phong Chi Khuê là một hằng số tuyệt đối trong đa vũ trụ.
Hiệu lực: Kích hoạt vĩnh viễn đối với linh hồn.
Lưu ý: Đặc tính này không áp dụng cho thể xác ký sinh hiện tại (Lâm Thiên Nhu). Thể xác vẫn có thể bị tổn thương và hủy diệt theo các quy luật thông thường của thế giới Lam Tinh.
Đọc xong phần mô tả chi tiết, Phong Chi Khuê hoàn toàn chết lặng. Miệng cậu há hốc, mắt mở to hết cỡ, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ như không thể tin nổi.
Bất Tử Tuyệt Đối? Miễn nhiễm mọi hình thức tổn thương linh hồn? Sự tồn tại là hằng số tuyệt đối?
Đây... đây chẳng phải là khả năng OP (Overpowered - quá bá đạo) nhất trong truyền thuyết sao? Cậu vừa mới chán nản vì cái thiên phú "Suất" vô dụng, thì giờ lại phát hiện ra mình sở hữu một cái thiên phú khác bá đạo đến mức không thể tưởng tượng nổi?
Linh hồn bất tử! Điều đó có nghĩa là, dù cơ thể Lâm Thiên Nhu này có bị giết thêm bao nhiêu lần nữa, thì linh hồn Phong Chi Khuê của cậu cũng sẽ không bao giờ chết thực sự? Cậu sẽ không bao giờ biến mất?
Một cảm giác an toàn tuyệt đối, một sự tự tin chưa từng có tràn ngập trong lòng Khuê. Đây mới đúng là bàn tay vàng! Đây mới xứng đáng với cái tên Hệ thống Vô Địch Xuyên Qua Vip Pro chứ!
Nhưng niềm vui sướng và sự nhẹ nhõm nhanh chóng bị thay thế bởi sự bối rối và nghi ngờ. Tại sao hệ thống lại cho cậu một khả năng mạnh mẽ như vậy mà không hề thông báo? Lại còn làm ra vẻ chỉ cho cậu cái thiên phú "Suất" kia? Rõ ràng là có ẩn tình gì đó.
"Hệ thống!" Khuê cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi vào giao diện. "Giải thích đi! Tại sao ta lại có thiên phú [Khởi Nguyên Bất Diệt Thể (Tuyệt Đối)] này? Nó không phải là thứ ta rút được tối qua!"
Im lặng. Hệ thống vẫn giữ thái độ lạnh lùng, không một lời giải thích. Giao diện thông tin vẫn hiển thị ở đó, như một sự thật hiển nhiên không cần bàn cãi.
Khuê thở dài. Xem ra Hệ thống Vô Địch này đúng là vừa mạnh mẽ vừa kỳ quặc. Có lẽ nó làm vậy vì lý do riêng của nó, hoặc đơn giản là nó thích thế. Dù sao đi nữa, việc sở hữu linh hồn bất tử cũng là một lá bài tẩy cực lớn. Dù cơ thể này yếu đuối, dù cậu chưa có kỹ năng hay sức mạnh gì khác, thì ít nhất cậu cũng không cần phải lo lắng về việc bị "game over" hoàn toàn nữa.
Cậu tạm thời gác lại những thắc mắc về thái độ của hệ thống và cái thiên phú "Suất" bí ẩn kia. Điều quan trọng bây giờ là cậu đã hiểu rõ hơn về tình trạng của mình, về sự khác biệt giữa hai hệ thống, và quan trọng nhất, cậu đã có được một sự đảm bảo an toàn cốt lõi cho sự tồn tại của mình.
Con đường phía trước vẫn còn rất dài và đầy chông gai, nhưng ít nhất, Phong Chi Khuê giờ đây đã có thêm một chút tự tin và nền tảng để đối mặt với nó.