Chapter 36: 36. Chương 36: Thoát khỏi Trung Tâm Thành 4
Vệ Tiêu vội vã đến bệnh viện, muốn bảo đám nhân viên y tế cách ly hết những người bên trong, nhưng người ta chẳng buồn nghe hắn.
Hắn hết lời giải thích tình trạng sốt cao dễ gây biến dị, lỡ hóa thành tang thi thì nguy, thế nào cũng cắn người, nhưng đám chuyên gia kia cứ bảo, đợt sốt này khác với vụ ăn thịt cá nhân ngư mà thành tang thi. Người ta chỉ là sốt thôi, đừng có làm quá, xưa nay dịch bệnh sốt người ta toàn cách ly ở bệnh viện cả đấy thôi.
Vệ Tiêu tức muốn hộc máu, người ta không nghe, hắn thật sự hết cách.
Vệ Tiêu đành lén tìm đến Lý thượng úy, tay sĩ quan có quan hệ khá tốt với hắn, kể hết chuyện mình dùng dược tề bị sốt, rồi nói đợt sốt này có khả năng biến dị, hên thì thành dị năng giả, xui thì biến thành tang thi, nhốt chung một chỗ là cực kỳ nguy hiểm.
Vệ Tiêu đưa cho Lý thượng úy năm mươi ống dược tề, vỗ vai hắn rồi rời đi, còn dùng cách nào là việc của Lý thượng úy, hắn đã cố hết sức, nhưng người ta không nghe thì hắn chịu.
Lý thượng úy cũng tận mắt thấy Vệ Tiêu phóng thích lôi điện, tin lời hắn nói. Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối, thừa lúc mọi người đổi ca gác, hắn lén đưa vài nhân vật quan trọng của quân đội ra khỏi bệnh viện, tìm một tòa cao ốc vắng người, nhốt riêng từng người, đương nhiên không quên cho họ uống dược tề, có hiệu quả hay không thì đành cầu trời khấn phật cho yên lòng.
Hơn nữa, vốn dĩ anh ta cũng thấy đợt sốt này có gì đó sai sai.
Lý thượng úy nhìn số dược tề còn lại hơn ba mươi ống, lấy ra sáu ống, chuẩn bị cho mình và mấy thuộc hạ thân tín. Còn lại thì lãng phí không hay, anh ta lại cho người lôi thêm ra một ít người có chiến lực cao, những người này còn có ích, mặc kệ trước kia là địch hay bạn, giờ mạt thế đến rồi, vẫn là nên giữ lại những người này.
Còn lại thì đành cố gắng dùng dây thừng trói chặt, hên xui thế nào thì tự họ gánh.
Đợi có người đến đổi ca, Lý thượng úy liền dẫn đám thuộc hạ thân tín vào tòa cao ốc, khóa chặt cửa lại. Kế tiếp, họ phải trông chừng những người này, còn bệnh viện thì họ đã cố gắng hết sức, sau này ra sao thì không còn là chuyện của họ nữa.
Về phía Vệ Tiêu, suốt đêm dẫn Tiểu Trần trở lại vọng tháp quen thuộc, một đêm trôi qua cũng coi như yên ổn.
Sáng sớm hôm sau, trong bảy người hôn mê có ba người tỉnh lại, một người thức tỉnh mộc hệ, nhưng hai người còn lại thì chẳng có phản ứng gì, khiến họ vô cùng buồn bực, sao mình mãi không thức tỉnh được dị năng chứ?
Nhưng Vệ Tiêu bảo, hai người không biến thành tang thi đã là chuyện tốt rồi, đừng nên cưỡng cầu làm gì.
Đến giữa trưa, bốn người còn lại cũng tỉnh lại, trong số đó có hai người thức tỉnh dị năng, một người thổ hệ, một người kim hệ.
Sau bữa trưa, Vệ Tiêu báo với Kiều Linh chiều nay sẽ lên đường, xăng cho trực thăng đủ để bay về Tần Đô.
Tần Đô có khu an toàn.
Kiều Linh có chút không muốn về khu an toàn, nhưng Vệ Tiêu nói, nếu đến khu an toàn mà nàng không thích ở, lúc đó rời đi cũng được mà.
Kiều Linh nghĩ cũng phải, thu dọn đồ đạc, cất cả tráo phòng hộ, lúc này, tiểu đội của Vệ Tiêu mới được tận mắt thấy cái nhị lâu nhỏ kia.
Ba giờ chiều, đoàn người lên máy bay, hướng về phía Tần Đô.
Không phải Vệ Tiêu lái máy bay, nên hắn ngồi xuống cạnh Kiều Linh, hắn cảm giác được cô bé có chút sợ sệt, để Kiều Linh an tâm, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hai người dọc đường cũng không buồn, cứ lặng lẽ trò chuyện, thật ra cũng chẳng có chuyện gì quan trọng.
Vệ Tiêu hỏi Kiều Linh, “Ổn không? Có khó chịu không?”
Kiều Linh lắc đầu đáp, “Không có, vẫn ổn!” Được thoải mái ngồi trên máy bay, thật sự dễ chịu hơn nhiều so với việc lái xe trên mặt đất.
Tuy rằng nàng có huyền phù bản, nhưng trong tình huống này, nàng không thể dùng nó được, lỡ bị người ta phát hiện thì người ta lại tưởng nàng là tiên mất, nàng sợ bị bắt cóc đạo đức.
Vệ Tiêu tò mò về cái trận pháp có thể che giấu nhà cửa, “Cái trận pháp có thể che giấu phòng ốc có dễ làm không?”
Kiều Linh nhìn Vệ Tiêu, "Ngươi cũng muốn làm?"
Vệ Tiêu đáp, “Đợi về Tần Đô nhất định sẽ có chỗ ở riêng, bên đó ta quen biết không ít người, cũng không muốn ngày nào cũng có người xông vào địa bàn của mình.
” Quan trọng nhất là, có vài người không ưa sẽ không mời mà đến.
Kiều Linh nghĩ ngợi rồi lấy ra một cái tráo phòng hộ sơ cấp, vẫn là cái nàng dùng trước đây, “Đây là tráo phòng hộ sơ cấp...”
Kiều Linh nói cho Vệ Tiêu cách sử dụng, và bảo nó có thể phòng lũ quét và công kích, nhưng không thể ẩn hình.
Vệ Tiêu nhìn món đồ nhỏ xảo trong tay, thật sự thấy khó tin, “Đây là trận bàn sao?”
Kiều Linh lắc đầu, “Đây là tráo phòng hộ của bên tinh tế.”
Nghe Kiều Linh nói, Vệ Tiêu ngây người, giọng hắn chậm đi nửa nhịp, “Tinh tế?”
Kiều Linh không muốn lừa dối Vệ Tiêu về một số chuyện, nàng nói thẳng, “Ngươi cứ coi như sau khi xuất hiện không gian vết nứt, ta nhận được một ít bồi thường đi, ta không thể giải thích rõ ràng được.”
"Yêu cầu trả giá cái gì đại giới?" Vệ Tiêu lo lắng Kiều Linh sẽ chịu tổn thương gì đó.
Kiều Linh khẽ cười nói, “5000 con sâu hoặc 5000 con thực nhân ngư có thể đổi một cái.” Mấy thứ này đều hai tích phân một con, tráo phòng hộ sơ cấp một vạn một cái, tính ra vừa đúng 5000 con có thể đổi một cái.
Đôi mắt Vệ Tiêu lóe lên, hắn nghĩ đến trước đây trong video có người nói, nàng đi qua chỗ nào, chỗ đó sẽ thiếu một mảng lớn sâu, đó là nàng đang đổi quân vòng bảo hộ sao?
Vệ Tiêu nhận lấy tráo phòng hộ sơ cấp, “Vậy ta không khách khí!”
Kiều Linh cười đáp, “Không cần khách khí!”
Hai người nhìn nhau cười!
Đồng đội của Vệ Tiêu rất tò mò hai người họ trò chuyện gì, tiếng ồn của trực thăng lớn quá, chỉ cần hơi xa một chút là họ không nghe được gì cả.
Dọc đường, trực thăng bay khá êm, đến chim nhỏ cũng không đụng phải.
Thật lòng mà nói, Kiều Linh thấy quá kỳ lạ, đám chim nhỏ, động vật và cây cỏ biến mất nhanh đến mức khó tin, ngay cả Kiều Linh cũng không biết chúng chạy đi đâu, dù sao nàng không tin là chúng đã tuyệt chủng.
Nhìn xuống từ máy bay, đoàn người thấy những đoàn xe chạy ra khỏi trung tâm M thành, vừa đi vừa dọn dẹp đường đi, nhiều đoạn đường bị chặn, do lũ quét gây ra. Phải biết rằng họ là những người đầu tiên trốn khỏi đó sau trận lũ, đương nhiên phải tự dọn đường rồi.
Thật ra, những người phía dưới nhìn thấy máy bay của Kiều Linh, ai nấy đều nhịn không được chửi rủa, họ oán trách nhất là đám lãnh đạo của Trung Tâm Thành, rõ ràng là bọn chúng đã dùng trực thăng bỏ trốn.
Thật quá đáng, bọn chúng mặc kệ sống chết của những người dân thường này.
(Hết chương)