(Đã dịch) Chương 1435: Cường hóa đội ngũ (2)
Furth không dừng bước, nàng đi thẳng vào phòng, ngồi xuống trước bàn, mở bản thảo, cầm bút máy, không quay đầu lại mà nói:
"Viết truyện mới!"
"Nhớ pha cà phê cho ta!"
Hugh theo đến cửa phòng ngủ, nghe vậy hé miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
...
Một nơi nào đó ở khu đông, trong một căn hộ cho thuê có bố cục tương tự.
Bởi vì Charles Latour đã đến Backlund, Amon không biết khi nào sẽ bị "câu" đến đây, mục đích thực sự của ác linh "Thiên sứ đỏ" chưa được làm rõ, bản thân còn định ngăn cản George III trở thành "Hoàng đế đen", Klein vừa gia tăng tốc độ tiêu hóa "Quỷ pháp sư", vừa chuẩn bị một vài việc.
Giờ phút này, sau khi giải quyết xong việc của "Ma thuật sư", hắn mở giấy viết thư ra, bắt đầu viết:
"Ngài Azcot tôn kính."
"Trong thời gian này ta đã tìm hiểu được khá nhiều lịch sử cổ đại, tin rằng ngài sẽ cảm thấy hứng thú, nếu không thì sau khi mất đi ký ức ngài đã không lựa chọn làm một giáo sư lịch sử."
"Những tư liệu lịch sử này đều rất bí ẩn, không tiện viết trên thư, đợi ngài tỉnh lại ta sẽ chia sẻ trực tiếp với ngài..."
"Hơn nữa, hiện giờ ta có thể chế tác ra một loại bùa chú tên là "Tái hiện ngày hôm qua", một khi sử dụng, ngài có thể tìm được quá khứ của mình từ trong lỗ hổng của lịch sử, cũng như mượn được sức mạnh từ thời điểm đó."
"Điều này đối với ngài mà nói, thật ra cũng không đáng quan tâm. Điểm mấu chốt nhất của nó là, có thể giúp ngài trực tiếp tìm được ký ức từ trong quá khứ của mình, không cần mất mấy chục năm để thức tỉnh từng chút một. Ta nghĩ ngài hẳn sẽ thích..."
"Ta gửi theo thư hai tấm bùa chú, nếu ngài tỉnh lại, có thể thử hiệu quả xem sao..."
"Hiện nay ta đang bị vây trong một hoàn cảnh giăng kín dòng chảy ngầm, nếu ngài đến đây, xin hãy chú ý một chút và quan sát tình hình trước đã..."
"... Chuyện George III tấn thăng "Hoàng đế đen", ta sẽ thử làm một chuyện, nhưng khả năng thành công rất xa vời..."
"Cuối cùng, chúc ngài mạnh khỏe, và cũng chúc ngài sớm tỉnh lại, mãi mãi là học trò của ngài, Klein Moretti."
Gấp giấy viết thư lại, Klein nhét hai tấm bùa chú "Tái hiện ngày hôm qua" và bức thư vào trong phong bì.
Tiếp đó hắn lấy còi đồng Azcot ra, thổi một tiếng.
Một tín sứ xương trắng khổng lồ từ dưới sàn nhà trồi lên, dùng tư thế thấp hơn Klein một cái đầu để nhận lá thư.
Klein khẽ gật đầu, nhìn tín sứ sụp vỡ thành từng mảnh xương trắng rồi biến mất.
Làm xong mọi việc, hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy con hạc giấy mà Will Onsetin gấp từ trong túi tiền ra, dùng bút máy viết lên trên:
"Có chuyện muốn hỏi."
Sau đó hắn bỏ con hạc giấy xuống gối đầu, nằm xuống, dùng "Minh tưởng" để tiến vào giấy ngủ.
Trong một ngọn tháp nhọn tối đen, Klein lại một lần nữa gặp được Will Onsetin được bọc trong vải tơ lụa màu bạc, ngồi trên chiếc xe nôi.
Không đợi đối phương lên tiếng, hắn đã trực tiếp hỏi:
"Ngươi biết đến chỗ ai thì sẽ nhận được cách dung nạp "Tính duy nhất" không? Đại khái là cần phải trả bằng cái giá như thế nào?"
Nếu là cái giá không thể trả nổi thì thôi... Klein lặng lẽ bồi thêm một câu trong lòng.
Will Onsetin mút ngón tay ngẩn ra một chút, rồi nói:
"Ngươi muốn bảo ta dung nạp "Xúc xắc xác suất"?"
Klein nghiêm túc gật đầu:
"Bất kể có thành công hay không, dù sao cũng phải thử một chút."
Hắn vừa dứt lời, nước mắt Will Onsetin chợt rơi lã chã xuống.
Đứa trẻ bụ bẫm này dùng tay đấm vào bên cạnh, khóc rất đáng thương:
"Vô dụng thôi... Đã quá muộn rồi... Ta đã sống lại lần nữa, cần phải đợi ít nhất hai mươi hai năm nữa để trưởng thành mới có năng lực dung nạp "Tính duy nhất"... Vì sao ngươi không nói sớm chút..."
"Ta quả là bất hạnh mà... Chắc chắn là con rắn ngu ngốc Ululuth kia đã cướp của ta quá nhiều vận may..."
Nghe Will Onsetin "khóc lóc kể khổ", Klein thật sự không biết nên trưng ra vẻ mặt thế nào, đành phải để mặt lạnh.
Đợi đến khi đứa trẻ quấn vải tơ lụa màu bạc bình tĩnh lại, hắn mới nghi hoặc lên tiếng:
"Cho dù ta có nói từ sớm, thì cũng vô dụng thôi, lúc ta quen ngươi thì ngươi đã "sống lại" rồi."
"Không, thời điểm đó ta vẫn còn là Will Onsetin, không thêm họ Chris này, đã "sống lại" rất lâu rồi." Đứa trẻ bụ bẫm lau nước mắt nói: "Tuy còn lâu nữa mới đến lúc trưởng thành, nhưng nếu chỉ cần bằng lòng chấp nhận sự mạo hiểm nhất định, thì cũng không phải là không dung nạp được. Với số may mắn ta tích góp được, mạo hiểm như thế có thể hóa giải, nhưng giờ thì kém hơn rất nhiều, không thể nào bù đắp lại được."
Klein chợt nảy ra ý tưởng, cân nhắc nói:
"Hay là đi tìm một Thiên sứ con đường "Kẻ ăn trộm" trộm đi thời gian của ngươi, để ngươi lớn nhanh hơn chút."
Will Onsetin vẫn còn đang thút thít, lắc đầu nguây nguẩy nói:
"Vô dụng... Họ không thể nào trộm đi thời kỳ "thơ ấu" và "thiếu niên" của ta một cách chính xác được, nếu chỉ đơn thuần là bảo tồn thời gian, thì cũng không khiến ta trưởng thành được, chỉ là giảm đi số tuổi thọ vốn có thôi... Đến lúc đó, Will Onsetin Chris chết non, sinh tháng 6 năm 1350, chết tháng 10 năm 1350, hưởng thọ bốn tháng..."
"Nhưng ta từng thấy có người bị trộm mất thời gian sẽ gia tăng tốc độ lão hóa." Klein nhớ lại tình huống đã nhìn thấy trong lăng tẩm của Amon.
Đứa trẻ mập mạp vẫn lắc đầu:
"Không, đó chỉ là biểu hiện tượng trưng hóa, nếu có tác dụng trên người ta thì chính là đứa trẻ này bắt đầu mọc ra nếp nhăn, tóc bạc đi..."
"Người thực sự có thể trộm đi thời "thơ ấu" và "thiếu niên" một cách chính xác chỉ có Amon mà thôi, hơn nữa phải là bản thể của hắn tự mình tới..."
Nói tới đây, đứa trẻ bọc trong vải tơ lụa màu bạc và Klein đồng thời im lặng, hồi lâu không ai lên tiếng.
Nếu tìm Amon, thì thứ bị trộm đi đâu chỉ là thời "thơ ấu" và "thiếu niên".
Qua một hồi, Klein thở dài một hơi không hề che giấu:
"Vậy tạm thời không cần suy xét đến chuyện này. Nhưng ta vẫn muốn biết một chút, đến đâu thì sẽ nhận được cách thức dung nạp "Tính duy nhất", nếu có cơ hội lấy được thì chắc chắn không thể bỏ qua, về sau chưa biết chừng có lúc hữu dụng."
Will Onsetin bỏ bàn tay lau nước mắt xuống, khịt mũi nói:
"Không cần hỏi người khác, ta đã sớm biết rồi, chỉ là không có cách nào làm được. Bằng không ngươi tưởng rằng cái chức nghị trưởng Học phái sinh mệnh này của ta là giả sao?"
"..." Klein vừa kinh ngạc vừa tò mò hỏi: "Vì sao lại không cách nào làm được?"
Will Onsetin kéo cái chăn nhỏ ở trong xe nôi lên:
"Có ba cách để dung nạp "Tính duy nhất". Một là sinh ra đã tự có, tương đương với việc "Tính duy nhất" hoạt hóa, dung hòa vào nhân tính. Hai là để "Tính duy nhất" hoạt hóa đến một mức độ nhất định, sau đó ép nó vào trong cơ thể, dựa vào sức mạnh tạo vật chủ ngăn chặn nó, dùng một thời gian khá dài để bào mòn từng chút một, thích ứng dần dần, đạt tới cân bằng. Ba là đem "Tính duy nhất" điều chế thành ma dược không hoàn chỉnh, ăn nó trong nghi thức thành thần bản đơn giản hóa."
"Cách thứ nhất thì không cần nói, đây chính là điểm mà đôi anh em kia bị người ta đố kỵ. Cách thứ hai, sau khi thần Viễn Cổ Thái Dương ngã xuống, không một ai có thể hoàn thành nữa. Hiện nay chỉ có thể thực hiện được cách thứ ba, nhưng đối với danh sách 1 con đường "Vận mệnh" mà nói, chỉ có thể xem vận mệnh sắp xếp thế nào."
Cách thứ nhất đã từng được đề cập trong nhật ký của Đại đế Russell, do ngài "Gate" nói... Cách thứ hai liệu có chứng tỏ rằng sau khi thần chưởng Viễn Cổ Thái Dương nắm giữ nhiều quyền lực hơn, thực chất đã cao hơn chân thần hiện giờ ít nhất là nửa cấp bậc, thậm chí là một cấp bậc hay không? Địa vị của tạo vật chủ? Klein đăm chiêu hỏi:
"Vì sao lại nói rằng chỉ có thể xem vận mệnh sắp xếp? Nó có liên quan gì đến chuyện ta nên nhờ ngươi dung nạp "Tính duy nhất" từ sớm?"
Gương mặt trẻ con bụ bẫm của Will Onsetin lộ ra vẻ cảm thán:
"Nghi thức thành thần của con đường "Vận mệnh" có thể nói là đơn giản nhất, cũng phức tạp nhất."
Vận mệnh trêu ngươi, ai biết ngày mai sẽ ra sao, chỉ biết hôm nay ta dịch truyện. Dịch độc quyền tại truyen.free