(Đã dịch) Chương 1369: Bất thình lình
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Klein vẫn không thấy bóng dáng Arianna, vị Thiên sứ Bí Ẩn, thủ lĩnh của mười ba vị Tổng Giám Mục Tu Đạo Viện Đêm Tối.
Chẳng lẽ cứ mặc kệ chuyện ác linh "Thiên sứ đỏ"? Hoặc là có biện pháp khác, nhưng không cần mình nhúng tay vào? Klein vốn không phải là tín đồ ngoan đạo của Đêm Tối, nếu Nữ Thần bảo không cần xen vào, anh cũng chẳng buồn để ý. Dù sao, việc này không chỉ phiền phức mà còn vô cùng nguy hiểm.
Klein lắc đầu, lấy giấy bút trong túi áo ra, bắt đầu làm "Bói toán giấc mơ".
Chuyện xảy ra đêm nay khiến anh cảm thấy không thể trì hoãn thêm một khắc nào nữa, phải nhanh chóng tiêu hóa hết ma dược "Quỷ pháp sư".
...
Trên Biển Sương Mù, một con thuyền buôn động cơ hỗn hợp hơi nước và cánh buồm đang áp sát một chiếc thuyền hải tặc.
Những người đàn ông và phụ nữ lớn tuổi bị trói tay sau lưng, bị đẩy lên mép khoang thuyền, đám hải tặc dùng tay chân ép họ nhảy xuống biển.
Những tiếng tùm tùm liên tiếp vang lên, đám hải tặc vẫn cười đùa, hoàn thành cuộc giết chóc không đổ máu.
Sau khi thanh trừ xong đám tù binh, chúng cầm súng ống, xách đèn bão, tiến đến mép thuyền, chuẩn bị thưởng thức cảnh những kẻ đáng thương giãy giụa dưới nước.
Nhưng khi đèn vừa chiếu xuống, mặt biển lam thẫm chỉ lặng lẽ dập dờn, không hề có bóng người nào.
"Chìm nhanh vậy sao?" Một hải tặc kinh ngạc thốt lên.
Thủ lĩnh cau mày, nhìn một hồi lâu, nói:
"Có lẽ bị con hải quái nào đi ngang qua, coi lũ dám phản kháng này thành đồ ăn mà thần linh ban cho."
"Vừa hay, nó ăn no rồi, sẽ không tập kích chúng ta nữa..."
Nói tới đây, tên thủ lĩnh phất tay:
"Chúng bây mặc sức hưởng thụ đi!"
Là một hải tặc có thâm niên, gã biết trên đại dương có rất nhiều chuyện kỳ dị, tốt nhất là không nên tìm hiểu nguyên nhân. Nếu không nguy hại đến mình và đồng bọn, thì cảm ơn "Chúa Tể Của Gió Bão" đã phù hộ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khi xác định xong người trực luân phiên, đám hải tặc bắt đầu uống rượu ừng ực, cắn xé thịt, lớn tiếng ca hát, vì tranh đoạt quyền xử lý các tù binh nữ trẻ tuổi mà rút đao quyết đấu.
Trong bầu không khí ồn ào náo nhiệt, thủ lĩnh dẫn theo một hành khách xinh đẹp đã để ý từ trước, tiến vào căn phòng vốn thuộc về thuyền trưởng, nhanh chóng thực hiện nốt bước cuối cùng của một đêm cuồng hoan.
Nửa đêm, thủ lĩnh đang ngủ mê mệt duỗi tay ra, chạm phải một thứ gì đó lạnh lẽo không có nhiệt độ.
Gã chợt bừng tỉnh, nương theo ánh trăng đỏ rực rọi vào từ cửa sổ, nhìn thấy thứ mình ôm trong ngực là một khúc gỗ thô ráp.
Phía trên khúc gỗ mọc ra những nhánh cây có lá xanh đậm, giống như chân tay con người đang ôm lấy tên thủ lĩnh.
Bịch!
Con ngươi của thủ lĩnh lập tức phóng to, vừa đẩy khúc gỗ ra, vừa nhảy xuống khỏi giường, lảo đảo lùi về sau.
Vừa nãy mình đã ở cùng cái thứ này? Trong đầu gã chỉ còn nỗi hoảng sợ, không màng mặc quần áo, cầm súng và bội đao, lao ra khỏi phòng.
Ngoài cửa có một tên hải tặc trực luân phiên đang trông coi.
"Chủ nĩnh, sao đang dui..." Tên hải tặc thấy thủ lĩnh mở cửa đi ra, vội vàng lên tiếng hỏi dò.
Tên thủ lĩnh đang định trách mắng đối phương lén lút uống rượu nên ăn nói hàm hồ, nhưng vừa giương mắt nhìn lại thấy bên trong và xung quanh miệng của thuộc hạ mọc ra đầy những hạt lúa mạch vàng óng ả, ngay cả trên lưỡi cũng chi chít lúa mạch.
...
Da đầu của tên thủ lĩnh chợt căng ra, cảm giác tê dại từ trên lan xuống, kết hợp với cảm giác lạnh dọc sống lưng.
Đúng lúc này, cửa phòng đối diện cũng mở ra, một tên hải tặc vừa khóc nức nở vừa kêu lên:
"Không ổn rồi, sếp ơi! Chỗ tôi mọc ra rất nhiều nấm!"
Vừa nói, tên hải tặc đó vừa chạy vội ra.
Cùng lúc đó, hắn cảm thấy mắt ngứa ngứa, bèn giơ tay lên dụi.
Hắn dụi một lúc, hốc mắt và khe mắt đều từ từ mọc ra một dây leo màu xanh lục, trên đỉnh của nó mọc ra một quả nho màu đỏ thẫm.
Xung quanh quả nho là máu thịt lẫn lộn.
"..." Thủ lĩnh nhìn cảnh tượng đó, cả người đều ngây ra, dùng giọng nói gần như không thuộc về mình hỏi: "Chúng bây, gặp phải, cái gì..."
Tên hải tặc vẫn còn đang dụi mắt, không cảm thấy có vấn đề gì, trả lời:
"Có một bóng đen giống hình một cây gậy dài quật tôi một cái!"
"Tao... cụng... chế..." Tên hải tặc có lưỡi bị mọc đầy hạt lúa mạch vàng óng phụ họa theo.
Hắn bị thủ lĩnh chắn đường nhìn, không phát hiện ra bộ dạng đáng sợ của đồng bọn.
Hai chân tên thủ lĩnh bắt đầu run rẩy không khống chế nổi, theo bản năng muốn xoay người chạy thật nhanh ra khỏi khoang thuyền.
Đúng lúc này, gã thấy có một bóng đen giống như cây gậy từ vách tường bên cạnh bay vút ra, quất vào người mình.
Bóng đen đó chợt lóe lên rồi biến mất, chỉ chớp mắt đã không thấy đâu, giống như một cơn ác mộng không chân thực.
Tên thủ lĩnh chậm một nhịp mới giơ tay lên theo bản năng định đỡ đòn, nhưng đương nhiên là không có hiệu quả gì.
Sau đó, gã hoảng hốt, hoang mang kiểm tra tình trạng người mình, không phát hiện ra chỗ nào dị thường cả.
"Không sao, không sao..." Tên thủ lĩnh không nhịn được thở phào.
Nhưng gã còn chưa dứt lời, đã nghe thấy một giọng nói hơi mơ hồ:
"Không sao, không sao..."
Giọng nói này dường như đến từ cơ thể gã!
Đồng tử của thủ lĩnh phóng to cực hạn, hai tay vội vàng kéo áo lên.
Gã lập tức thấy giữa ngực và bụng mình nứt ra ba khe hở, một to hai nhỏ.
Bên trong khe nứt to có hai hàm răng trắng tinh đều đặn, giữa hai khe nứt nhỏ lại được khảm hai con mắt linh động đảo quanh.
Đây là một cái miệng và hai con mắt!
Ngực bụng của tên thủ lĩnh mọc ra một cái miệng và hai con mắt!
"Không!"
Một tiếng ré thảm thiết vang lên ở trên thuyền, mang theo nỗi sợ hãi vô biên, khó có thể diễn tả bằng lời.
Trong mười lăm phút đồng hồ sau đó, có tên hải tặc phát điên chém giết đồng bọn, có tên thuận lợi trốn về thuyền của mình, kết quả phát hiện người trên đó cũng trở nên dị dạng, thế là tuyệt vọng nhảy vào trong biển.
Đợi đến khi tất cả mọi thứ ngừng lại, chỉ còn lại hơn mười tên hải tặc tương đối bình thường nằm bẹp trên khoang thuyền, trốn trong phòng, xung quanh người bốc lên mùi tanh tưởi.
Qua một lát nữa, từng hành khách từ trong khoang thuyền đi ra, không thiếu một ai cả.
Họ không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình, hoặc là cảm ơn thần linh, hoặc là mờ mịt, khó hiểu đứng ngẩn ra tại chỗ.
...
Sáng sớm, Klein xoay người rời giường, bắt đầu rửa mặt.
Anh vừa thay quần áo xong dưới sự giúp đỡ của người hầu nam Enyuni, thì đã thấy quản gia Walter nghỉ phép xong quay về đang đi tới cửa:
"Thưa ngài, Giám mục Elektra đến thăm."
"... Bảo ông ấy đợi tôi ở trong phòng sinh hoạt chung có thể hút xì gà kia." Klein ngẩn ra một chút rồi nói.
Anh nghi ngờ đây là lời hồi đáp của Nữ Thần.
Walter xoay người xuống lầu sắp xếp, không lâu sau, ông ta quay lại:
"Thưa ngài, Giám mục Elektra đã tạm biệt rời đi. Ngài ấy chuyển lời tới ngài, sáng nay cần phải tới Giáo đường St. Samuel, nói là giáo hội và chính phủ sẽ hợp tác cử hành một buổi diễn tập phòng không."
Số phận con người nhỏ bé trước thế lực siêu nhiên, tựa như lá cây trước cơn bão táp. Dịch độc quyền tại truyen.free