(Đã dịch) Chương 887
Người từ cung cấm đến là Thủy Liên, một cố nhân của Sở Hoan. Thấy Sở Hoan, Thủy Liên không chút khách sáo, nói thẳng rằng Hoàng đế đang chờ trong cung. Sở Hoan đành v��i vã thay quan phục, theo Thủy Liên tức tốc tiến cung.
Hoàng cung rộng lớn khôn cùng, khi Sở Hoan đến bên ngoài điện Quang Minh, trời đã về khuya. Thủy Liên để Sở Hoan chờ bên ngoài điện, còn mình thì vào trong bẩm báo.
Sở Hoan chờ bên ngoài điện, cạnh lan can cẩm thạch. Cận Vệ Quân đứng thẳng tắp như tượng đá, dáng vẻ uy nghiêm, trang trọng. Sở Hoan đứng chờ đã lâu mà vẫn không thấy bóng dáng Thủy Liên đâu. Đang lấy làm lạ, cuối cùng thì thấy Thủy Liên vội vã chạy đến. Sở Hoan sửa sang vạt áo, tiến đến đón, nghĩ rằng sẽ được vào điện ngay, nào ngờ Thủy Liên đã vươn tay ra.
Sở Hoan giật mình. Thủy Liên tiến đến nói: - Sở đại nhân, tạm thời chưa thể vào được. Tạp gia cũng chưa gặp được Thánh thượng, Thánh thượng vẫn còn ở trong điện. Tạp gia đã bẩm báo rồi, nhưng Thánh thượng vẫn chưa triệu kiến. Tạp gia sợ ngài chờ bên ngoài sốt ruột, nên đến báo trước một tiếng, e rằng còn phải chờ thêm một lúc nữa.
Sở Hoan lại cười nói: - Không sao. Thời gian của Thánh thượng quý báu, chúng thần làm thần tử, hận không thể chia sẻ lo toan cùng Thánh thượng. Có thể ở nơi đây phụng sự cũng đã là phúc phận rồi.
Thủy Liên lại cười nói: - Sở đại nhân nói năng ổn trọng, quả là người cẩn trọng.
Gã có cảm tình không tệ với Sở Hoan, cảm thấy người này tuy tuổi còn trẻ nhưng làm việc kín kẽ, thật sự là một người cẩn trọng.
Một bàn tay của Sở Hoan đã nắm lấy tay Thủy Liên. Thủy Liên giật mình, cảm thấy trong tay có vật gì đó, liếc nhìn thì thấy đúng là một miếng ngọc hình hồ điệp được điêu khắc vô cùng tinh xảo. Mặc dù đã đêm khuya nhưng bên ngoài điện Quang Minh lại không hề tối, ánh đèn rực rỡ. Thủy Liên thân là thái giám thân cận bên Hoàng đế trong cung cấm, cũng là người từng trải, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết giá trị của miếng ngọc hồ điệp này không hề nhỏ. Gã điềm tĩnh cất miếng ngọc hồ điệp vào trong tay áo, rồi khẽ thở dài: - Sở đại nhân, bên ngoài gió lạnh, có cần thêm y phục giữ ấm không?
Sở Hoan vội cười nói: - Không cần làm phiền!
Thủy Liên lại nói: - E rằng trong thời gian ngắn Thánh thượng sẽ không triệu ki���n, tạp gia sẽ sai người pha một chén trà cho ngài.
Gã quay đầu lại, vẫy tay gọi một thái giám đến, phân phó: - Nhanh đi pha chén trà sâm đến, để Sở đại nhân làm ấm thân thể.
Thái giám kia vâng lời lui xuống.
Sở Hoan thầm than rằng có tiền mua tiên cũng được, không kìm được mà khẽ hỏi: - Công công, vừa rồi ngài nói chưa gặp Thánh thượng? Chẳng phải ngài là người bên cạnh Thánh thượng sao? Ý chỉ của Thánh thượng, lẽ thường đều do ngài truyền đạt, cớ sao ngay cả ngài cũng không gặp được Thánh thượng?
Thủy Liên nhìn quanh một chút, mặc dù Cận Vệ Quân canh gác như tượng đá, nhưng Thủy Liên vẫn kéo Sở Hoan xuống dưới bậc thang đá, đến giữa bậc thang, tránh xa đám Cận Vệ Quân, lúc này mới khẽ thở dài: - Sở đại nhân, ngài cũng biết, tạp gia không phải là người nhiều lời. Chỉ là tạp gia hợp ý với Sở đại nhân, có một vài chuyện, vẫn nên thành thật với nhau.
Trong lòng Sở Hoan thầm nghĩ, tính tình giữa chúng ta hoàn toàn khác biệt, nói hợp ý nhau thì tuyệt đối không phải, chỉ đơn giản là do tác dụng của miếng ngọc hồ điệp kia mà thôi. Nhưng trên mặt hắn vẫn nghiêm nghị nói: - Công công vẫn luôn ưu ái hạ quan, ân đức này, hạ quan không dám lãng quên.
- Đâu có, đâu có! Thủy Liên rất tán thưởng cách đối nhân xử thế của Sở Hoan, liền hết sức thân mật kéo Sở Hoan ngồi xuống bậc đá, nói: - E rằng lát nữa Thánh thượng cũng sẽ không triệu kiến, giờ cứ ngồi tạm ở đây một lát.
Sau khi hai người ngồi xuống, Thủy Liên mới thấp giọng nói: - Sở đại nhân mới từ An Ấp trở về, Thánh thượng biết được liền phái tạp gia đi truyền gọi. Có điều Sở đại nhân không biết, gần đây Thánh thượng rất ít khi lâm triều!
- Ồ? Sở Hoan ngạc nhiên hỏi: - Chẳng lẽ long thể của Thánh thượng không được khỏe sao?
- Thật ra long thể của Thánh thượng trong khoảng thời gian này vô cùng khỏe mạnh, thậm chí còn an khang hơn trước rất nhiều, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Thủy Liên cười khổ nói: - Chẳng qua Tuyết Hoa nương nương thích ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn múa hát, mỗi ngày Thánh thượng đều ở cùng Tuyết Hoa nương nương, một tấc cũng không rời. Ngay cả việc tu đạo cũng ở cùng một chỗ, cho nên không rảnh lâm triều…!
Sở Hoan há hốc mồm kinh ngạc, sau một lát mới thấp giọng hỏi: - Công công, vị Tuyết Hoa nương nương này là vị nào? Hạ quan quả thật chưa từng nghe nói trong nội cung lại có một vị Tuyết Hoa nương nương!
Thủy Liên nhìn quanh một chút, mới thấp giọng nói: - Chẳng lẽ Sở đại nhân chưa từng nghe nói, trước đây không lâu, Tinh Trung Hầu Phùng Nguyên Phá đã dâng lên một vị mỹ nhân?
Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức nhớ tới chuyện này. Lúc ở An Ấp, Viên Sùng Thượng đã từng nhắc đến việc này, hơn nữa ngay cả Viên Sùng Thượng còn tấm tắc lấy làm lạ. Là bởi vì Hoàng đế từng hạ chỉ, nghiêm cấm các thần tử hiến mỹ nhân, vì việc này từng có quan viên bị chém đầu. Nào ngờ lần này Phùng Nguyên Phá dâng mỹ nhân lên, mà Hoàng đế lại không hề giận dữ.
Chẳng qua Sở Hoan cũng không để chuyện này trong lòng, lúc này nhớ tới mới biết được vị mỹ nhân Phùng Nguyên Phá dâng lên lại được phong nương nương.
Theo quy chế hậu cung của Đại Tần, không phải ai cũng có thể được xưng là nương nương. Ngoại trừ Hoàng hậu, bên dưới còn có Tứ Phi. Cũng chỉ có Hoàng hậu và các Phi tần mới có tư cách được xưng nương nương, ngay cả Cửu Tần cũng không có tư cách đó.
Đẳng cấp hậu cung Đại Tần không hề đơn giản hơn chốn quan trường. Hoàng hậu là chủ hậu cung, bên dưới nàng là Tứ Phi, Cửu Tần, Tiệp Dư, Chiêu Nghi, Quý Nhân, Mỹ Nhân. Dân gian thường nói, hậu cung ba ngàn giai lệ, mặc dù từ khi lập quốc hậu cung Đại Tần đã được giản lược, nhưng cũng phải có ngàn giai lệ. Ở ngoài cung không có bối cảnh, muốn vào cung dễ dàng đư���c phong chức, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Chớ nói Hoàng hậu, ngay cả muốn trở thành Phi tần cũng khó như lên trời.
Cho dù Sở Hoan nhớ rõ chuyện Phùng Nguyên Phá hiến mỹ nhân, cũng không thể nào nghĩ đến mỹ nhân mà Phùng Nguyên Phá hiến lại được xưng là nương nương. Dù sao thời gian Phùng Nguyên Phá hiến mỹ nhân quá ngắn ngủi, hơn nữa loại mỹ nhân mà thần tử hiến hoàn toàn chỉ là sắc đẹp xuất chúng, ở ngoài cung chưa chắc có bối cảnh gì. Nữ tử như vậy cho dù Hoàng đế yêu thích, có thể trong thời gian ngắn được phong Mỹ Nhân đã là ân sủng cực lớn rồi, chớ nói chi đến danh hiệu nương nương.
Thủy Liên thấy thần sắc kinh ngạc của Sở Hoan, thở dài: - Vị mỹ nhân kia, nửa tháng trước đã được Thánh thượng phong làm Phi, lại còn ban danh là Tuyết Hoa.
- Vì sao lại ban danh Tuyết Hoa? - Làn da trắng như tuyết, dung mạo đẹp như trăng.
Thủy Liên khẽ nói: - Thánh thượng ban tám chữ này, cho nên ban danh Tuyết Hoa. Sở đại nhân chưa từng gặp vị nương nương này, làn da quả thật còn trắng hơn tuyết. Tạp gia gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng chưa từng có ai có làn da trắng hơn nàng.
Gã dừng một chút, lại thấp giọng nói: - Thật ra Tuyết Hoa nương nương căn bản không phải người Tần, nàng là người man di!
- Người man di? Thủy Liên gật đầu nói: - Đúng vậy. Phùng Nguyên Phá trấn giữ phương Bắc, các tộc man di vẫn luôn rất e ngại hắn. Các bộ tộc man di tranh giành chém giết lẫn nhau, nếu ai có quan hệ tốt với Phùng Nguyên Phá, có Tinh Trung Hầu âm thầm giúp đỡ, thực lực của người đó đương nhiên sẽ mạnh hơn một chút. Cho nên các tộc man di tìm mọi cách lôi kéo Tinh Trung Hầu. Nghe nói Tuyết Hoa nương nương này là công chúa của một tộc man di gọi là tộc Tư Lạp Phu. Thủ lĩnh Tư Lạp Phu hiến nàng cho Phùng Nguyên Phá, Phùng Nguyên Phá không dám giữ lại, bèn kính cẩn dâng lên Thánh thượng.
- Thì ra là thế. Sở Hoan hơi cau mày: - Chẳng qua vị Tuyết Hoa nương nương này được sắc phong, trong triều không ai dị nghị sao?
Thủy Liên do dự một chút, ghé sát bên tai Sở Hoan, thấp giọng nói: - Điều này quả thật vi phạm lễ chế hậu cung, chẳng qua đó là ý chỉ của Thánh thượng, trong triều cũng không có ai dám phản bác. Từ Tòng Dương, Từ Đại học sĩ cũng từng tấu trình trong triều, chẳng qua khi nói chuyện, ngài phải tạm hoãn. Thánh thượng không vui, Từ Đại học sĩ cũng không nói gì thêm nữa. Hơn nữa việc Lâm đại nhân, Thượng thư Lại Bộ, Mã đại nhân, Thượng thư Hộ Bộ đều đồng tình, ngay cả Tiết đại nhân, Thượng thư Lễ Bộ cũng không nói gì thêm nữa, cho nên cứ thế mà quyết định.
Sở Hoan nghĩ ngợi, mới nhẹ giọng hỏi: - Vậy bên Hoàng hậu…!
- Hoàng hậu là người tính tình hiền lành, không tranh quyền thế, chuyện này nàng chưa từng nói nửa lời.
Thủy Liên khẽ thở dài: - Thánh thượng quả thực vô cùng sủng ái Tuyết Hoa nương nương, chiều chuộng hết mực… Sở đại nhân có điều không biết, ngay trong điện Quang Minh này, lại xây dựng một nội điện Tuyết Hoa. Vị Tuyết Hoa nương nương này không ở trong hậu cung, mà ngày đêm cùng Thánh thượng ngự tại nội điện Tuyết Hoa. Ngay cả tạp gia, không có Thánh thượng truyền gặp, cũng không thể tiến vào nội điện Tuyết Hoa.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, thấp giọng hỏi: - Công công, hạ quan nghe nói, lúc trước Thánh thượng hạ chỉ, cấm các quan viên hiến mỹ nhân, nếu làm trái, sẽ bị trừng phạt tội kháng chỉ. Chuyện này không sai chứ?
- Không sai. Thủy Liên đáp: - Chẳng qua Tuyết Hoa nương nương này có thể vào cung, Tinh Trung Hầu bình an vô sự, lại… lại có ẩn tình khác…!
- Có ẩn tình khác? Trái tim Sở Hoan siết chặt lại. Thật ra hắn cũng biết, những năm gần đây Hoàng đế cũng được coi là một vị quân vương tàn bạo, nhưng từ trước đến nay mọi người đều biết Thánh thượng có một điểm tốt, chính là không ham mê sắc đẹp, không hề chìm đắm vào giai lệ hậu cung, thậm chí ngay cả việc tuyển mỹ nữ dân gian cũng cấm đoán.
Chẳng qua lần này bởi vì một nữ tử man di, lại nhiều lần làm ra những chuyện khó có thể tưởng tượng. Chưa nói đến việc không giáng tội Phùng Nguyên Phá, chỉ phong Phi, ban danh, xây nội điện, cả ngày ở cùng Tuyết Hoa nương nương. Những điều này đều đã khác rất nhiều so với Hoàng đế bệ hạ trước đây. Chẳng lẽ vị mỹ nhân đến từ bộ lạc man di phương Bắc này quả thực đã khi���n Hoàng đế tâm thần xao động, mê hoặc Hoàng đế bệ hạ?
Thủy Liên vừa nói ra khỏi miệng, cảm thấy mình đã nói không ít chuyện không nên nói, liền vội cười xòa: - Thật ra… cũng không có gì…!
Sở Hoan thành khẩn nói: - Công công nếu có điều gì không tiện nói, tuyệt đối không nên miễn cưỡng.
Thủy Liên nghe Sở Hoan nói vậy, lại thở dài, tiến tới bên tai thấp giọng nói: - Sở đại nhân, lời này ra khỏi miệng ta, vào tai ngài. Chớ để truyền ra ngoài, nếu lan truyền ra thì không tốt cho chúng ta.
Sở Hoan nghiêm nghị nói: - Hạ quan đã hiểu rõ.
- Thật ra trước khi Tuyết Hoa nương nương vào cung, Thánh thượng đã tu đạo đến thời kỳ mấu chốt, chỉ kém một chút là có thể tiến vào Dung Hợp Kỳ, kéo dài tuổi thọ…!
Thủy Liên khẽ nói: - Điều Thánh thượng thiếu, chính là nhân đỉnh!
- Nhân đỉnh? Thủy Liên vuốt cằm nói: - Dựa theo lời của Huyền Chân Đạo Tông, phải tìm một nữ tử âm dương tương hợp với Thánh thượng để thúc đẩy đại đạo. Nữ tử như vậy rất khó tìm, điều kiện vô cùng hà khắc, trong một vạn người cũng khó tìm được một. Mà Thánh thượng nhất định phải có nữ tử như vậy giúp đỡ mới có thể tu luyện đến Đại Thành. Hơn nữa Huyền Chân Đạo Tông từng nói, nhân đỉnh này một khi âm dương tương hợp với Thánh thượng, liền trở thành bảo đỉnh. Trước khi Thánh thượng tiến vào Nguyên Anh, bảo đỉnh này vẫn có thể giúp ích cho Thánh thượng.
Sở Hoan không có thiện cảm với loại tu đạo thuật này, ngay cả việc tu luyện bằng nhân đỉnh hắn cũng không có thiện cảm, không kìm được mà nhíu mày. Nghĩ tới Hoàng đế bệ hạ năm đó anh minh thần võ, hiện giờ lại càng ngày càng lún sâu trên con đường tu đạo, không khỏi vô cùng cảm khái.
- Thánh thượng còn chưa hạ chỉ tìm nhân đỉnh, Tinh Trung Hầu liền dâng mỹ nhân đến.
Thủy Liên khẽ nói: - Tinh Trung Hầu nói, hắn nằm mơ ba đêm liên tiếp, mơ thấy Thánh thượng hóa thân thành Thiên thần, tìm kiếm nhân đỉnh. Trong giấc mơ của hắn, liền mơ thấy Tuyết Hoa nương nương hóa thân thành nhân đỉnh, đúng là thứ Thánh thượng cần để tu đạo. Sau khi tỉnh lại, cảm thấy chuyện này cổ quái, nhưng hắn vẫn một lòng trung thành, biết Thánh thượng cần, bất chấp nguy hiểm bị chém đầu, vẫn phái người đưa Tuyết Hoa nương nương vào cung…!
Sở Hoan há hốc mồm, cảm thấy vô cùng lạ thường: - Hắn lại mơ thấy Thánh thượng cần nhân đỉnh? Chuyện này… chuyện này làm sao có thể?
Chương truyện này, chỉ có tại truyen.free.