(Đã dịch) Chương 843
Lâm Đại Nhi nhắm nghiền mắt, thân thể khẽ run lên. Nàng cảm nhận được một bàn tay đang lướt xuống vòng eo thon thả, rồi men theo đường cong cơ thể, nâng đỡ lấy vòng mông.
Bàn tay vừa chạm vào vòng mông đã khẽ khàng vuốt ve.
Lâm Đại Nhi không thể kìm lòng, liền mở to mắt. Sở Hoan hết trêu chọc bầu ngực rồi lại vuốt ve mông, khiến nàng vô cùng khó chịu. Lúc này, mồ hôi ướt đẫm quanh mắt khiến mọi vật trước mặt nàng trở nên mông lung, hư ảo, song vẫn có thể nhìn thấy mờ mờ. Chẳng rõ từ khi nào, Sở Hoan đã cởi bỏ sạch y phục, chỉ còn lại thân thể cường tráng vạm vỡ. Lâm Đại Nhi liếc mắt nhìn thấy, gương mặt liền ửng đỏ, tim đập thình thịch, những phản ứng trên cơ thể càng trở nên rõ rệt.
Những ngón tay của Sở Hoan khẽ khàng lướt trên vòng mông của Lâm Đại Nhi. Lúc này, bụng hắn nóng bỏng dị thường. Ý thức của hắn tuy chưa hoàn toàn mất đi, nhưng do tác dụng của dược lực, Sở Hoan chẳng còn bận tâm đến chuyện gì khác.
Lâm Đại Nhi bỗng cảm thấy dưới bụng mình có vật gì đó trượt qua trượt lại. Nàng chợt hiểu ra, vật đó chính là thứ nguy hiểm nhất có thể phá hoại sự trong trắng của nàng.
Thế nhưng điều kỳ lạ là, sâu thẳm trong lòng, từ những phản ứng mãnh li��t mà thân thể mang lại, nàng lại khao khát thứ đó có thể tiến vào động đào.
Dù nàng biết rõ suy nghĩ này thật sự đáng xấu hổ, nhưng tận thâm tâm, nàng vẫn không ngừng nghĩ về nó.
Nàng cảm thấy thân thể mình như một đám mây bồng bềnh, những suy nghĩ trong đầu trở nên mơ hồ. Bất chợt, Lâm Đại Nhi cảm thấy giữa hai chân có vật gì đó định tiến vào. Thân hình mềm mại của nàng chợt run rẩy, lập tức hiểu rõ. Không ngờ, bàn tay của Sở Hoan đã lần mò xuống đến bên cạnh vùng cấm địa. Lâm Đại Nhi rên khẽ một tiếng, cảm giác toàn thân như bị điện giật.
Nàng vội vàng đưa tay nắm lấy bàn tay Sở Hoan đang định mò vào chỗ kín của mình, đồng thời hai chân cố gắng khép chặt. Mặc dù thân thể nàng vẫn mong đợi được hắn âu yếm vỗ về nơi đó, nhưng khi Sở Hoan thật sự đưa tay đến, Lâm Đại Nhi lại không muốn cho hắn chạm vào.
Chỉ tiếc rằng, nàng càng cố gắng ngăn cản, lại càng kích thích bản năng chinh phục của hắn. Lâm Đại Nhi chợt cảm thấy thân mình chới với, bị nhấc bổng lên khỏi giường, rồi được Sở Hoan ôm chặt.
– Ngươi… ngươi định làm gì…?
Lâm Đại Nhi như say như mê, chẳng còn chút sức lực nào. Ngay cả âm thanh thốt ra cũng chỉ là những tiếng nỉ non yếu ớt:
– Ngươi… ngươi… cái tên khốn này… ta… ta nhất định sẽ giết ngươi!
Sở Hoan cũng chẳng thèm để ý, lật người Lâm Đại Nhi lại, để nàng nằm sấp trên giường. Không để Lâm Đại Nhi kịp phản ứng, một tay hắn đã giữ lấy eo nàng, kéo cho vòng mông cong vút.
Lúc này, phần thân trên của Lâm Đại Nhi nằm sấp trên giường, còn hai chân thì trong tư thế quỳ, khiến cho cặp mông càng nhếch cao.
Tư thế này của Lâm Đại Nhi khiến vòng eo của nàng càng thêm thon thả, cặp mông càng thêm căng tròn. Chiếc quần lót mỏng manh bị kéo căng, khiến người ta có cảm giác như cặp mông căng cứng kia sắp xé toạc nó ra.
Lâm Đại Nhi muốn giãy giụa, nhưng một tay Sở Hoan giữ chặt eo khiến nàng không thể thay đổi tư thế, còn tay kia thì lột mạnh chiếc quần lót của nàng xuống.
Ngay lập tức, cặp mông trắng nõn, căng tròn, hoàn mỹ lập tức lộ ra. Lâm Đại Nhi giãy giụa nhưng chẳng có chút sức lực nào.
Trong lúc nàng cố gắng vặn vẹo, cặp mông đong đưa càng tăng thêm sự kích thích.
Chiếc quần lót được kéo xuống tận đầu gối, chẳng những để lộ cặp mông trắng mịn như trứng gà bóc, mà đôi chân thon dài cũng xuất hiện hơn nửa. Lâm Đại Nhi cố gắng khép hai chân lại, nhưng đúng lúc này, nàng cảm giác có một vật gì đó rất nóng chạm vào chân mình. Ngay lập tức, thân thể đang nóng hừng hực của nàng chợt rùng mình một cái.
Những đường cong gợi cảm đập vào mắt khiến Sở Hoan càng thêm bị kích thích.
Cặp mông trắng như trứng gà bóc, căng tròn, cùng đôi chân khép chặt khiến Sở Hoan nhìn mà yết hầu tưởng như muốn bốc cháy. Hắn ưỡn "cây cột chống trời" đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của mình lên, rồi giữ lấy thân thể mảnh mai của Lâm Đại Nhi mà tiếp tục tiến về phía trước.
Phải nói rằng, Sở Hoan rất có kinh nghiệm. Mặc dù Lâm Đại Nhi kẹp chặt hai chân, nhưng với tư thế này, nàng không thể ngăn được Sở Hoan tiến vào. Giữa một vùng lầy lội ướt sũng, Sở Hoan nhanh chóng tìm được đúng vị trí. Hắn khẽ run người một cái, rồi không hề do dự, bắt đầu tiến vào thăm dò vùng đầm lầy ẩm ướt kia.
Âm thanh run rẩy thốt ra từ cổ họng Lâm Đại Nhi:
– Ta muốn giết ngươi… ngươi nhất định phải chết trong tay ta… a… a… a… đau quá… a… ta xin ngươi, nhẹ một chút… a… a… a… ta muốn giết ngươi… tên khốn!
Lúc này, Sở Hoan đã có thể tự do ra vào trong cơ thể Lâm Đại Nhi, nên cảm thấy vô cùng thoải mái. Chợt nghe tiếng giai nhân đang ở dưới thân mình khóc nức nở cầu xin điều gì đó… Khi nghe nàng nói đau, động tác của hắn liền chậm lại và nhẹ nhàng hơn. Đến lúc này, hắn cũng chợt nhận ra rằng vừa rồi bản thân quá mức hưng phấn, không giữ được bình tĩnh.
Đơn giản là vì trong tư thế này, Lâm Đại Nhi thật sự quá mức quyến rũ, khiến hắn vô cùng hưng phấn, không còn kiềm chế được bản thân.
Lâm Đại Nhi là khuê nữ chính cống. Nếu như bên dưới không được tưới ướt từ trước, thì chưa chắc Sở Hoan đã tiến vào dễ dàng như vậy. Nhưng với một người chưa bao giờ làm chuyện này, Sở Hoan tiến vào như thế, làm sao có thể chịu nổi. Cơn đau vào th��i điểm ban đầu khiến Lâm Đại Nhi chỉ muốn giết chết tên khốn đó.
Nhưng khi động tác của hắn từ từ chậm lại, giúp nàng quen dần, nàng bắt đầu cảm nhận được chút cảm giác khoan khoái đang lan ra khắp toàn thân.
Đôi mắt nàng trở nên mơ màng, đôi môi đỏ mọng mím chặt, chỉ còn nghe tiếng khóc nho nhỏ và thi thoảng lại thốt ra một câu:
– Ta muốn giết ngươi!
Nàng không biết rằng lúc này, thà không có tiếng động nào còn đỡ, nhưng tiếng khóc nỉ non, tựa như tiếng rên của chính mình, càng làm Sở Hoan thêm kích thích. Âm thanh đó khiến Sở Hoan, vốn đã dịu dàng hơn rất nhiều, lại như bị châm ngòi, cộng thêm cặp mông tròn căng đập vào mắt, khiến hắn lại tăng thêm hưng phấn, động tác càng lúc càng nhanh.
Được một lúc, Lâm Đại Nhi như không chịu nổi sự tấn công dũng mãnh của hắn, liền giơ cánh tay ngọc ngà đẩy vào bụng Sở Hoan, định ngăn cản động tác của hắn. Nào ngờ, Sở Hoan lập tức nắm lấy cổ tay nàng rồi giữ chặt, tay còn lại thì đặt lên vòng mông. Và rồi, tần số va chạm giữa hai người lập tức tăng lên, với tốc độ càng lúc càng nhanh.
Phải thừa nhận rằng, được chạm vào từ phía sau khiến Lâm Đại Nhi ngây ngất. Đây là lần đầu tiên thân thể nàng được nếm trải cái cảm giác đó. Nếu như nàng chỉ là một tiểu cô nương ngây thơ, thì chưa chắc đã chịu nổi một cơn mưa sa bão táp như vậy. Nhưng với cơ thể đã trưởng thành của Lâm Đại Nhi, sau khi chịu đựng được cơn đau ban đầu, những cảm giác khoan khoái tiếp theo lan tỏa khiến nàng ngây ngất, gần như quên cả chuyện mình không cam lòng làm cái việc này. Cái cảm giác nhột nhạt khiến thân thể nàng không kiềm được mà lùi về sau để đón nhận.
Với sự trưởng thành và mềm mại của cơ thể, Lâm Đại Nhi hoàn toàn chống chịu được những đòn tấn công dữ dội của Sở Hoan.
Mà dường như, tinh lực của Sở Hoan tưởng chừng vô hạn. Mỗi lần bụng hắn va chạm với cặp mông rắn chắc của Lâm Đại Nhi, dường như hắn rất thích cảm giác đó, nên lần nào hắn cũng cố gắng làm cho bụng mình dán chặt vào đó. Cặp mông căng tròn, rắn chắc khiến Sở Hoan say mê. Chỉ có điều, hắn không biết mỗi lần như vậy, bản thân lại tiến vào rất sâu. Lâm Đại Nhi chỉ còn một tay để chống đỡ thân thể, nhưng khi những cảm giác khoan khoái lan khắp người, cánh tay nàng từ từ mất đi sức lực, trở nên mềm nhũn. Toàn bộ thân thể nàng gục hẳn xuống giường, mặt vùi lên tấm áo cưới.
Nhưng như vậy, cặp mông của nàng lại càng vểnh cao hơn. Nhìn từ phía sau, tư thế này như muốn trêu tức người xem, càng khiến máu trong cơ thể Sở Hoan thêm sôi sục.
Trên tấm áo cưới màu đỏ, thân hình trắng như trứng gà bóc của Lâm Đại Nhi lại càng thêm nổi bật. Cả hai màu sắc tương phản đặt cùng một chỗ, khiến cho chỗ nào trắng lại càng trắng, mà đỏ lại càng đỏ, kích thích thị giác mạnh mẽ.
Sở Hoan kéo tay Lâm Đại Nhi, khiến mỗi lần thân thể hắn tiến về phía trước liền kéo người nàng lại phía sau. Sự kết hợp như vậy làm tăng cao độ hưng phấn, khiến gương mặt Sở Hoan trở nên dữ tợn. Tốc độ động tác của hắn càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, dù Lâm Đại Nhi vẫn cố gắng chặn tiếng kêu của mình, nhưng cũng không thể chịu nổi cái cảm giác sung sướng mà Sở Hoan mang l���i.
Từ đôi môi đỏ mọng như đóa hoa anh đào, lập tức vang lên những tiếng rên rỉ đầy nhục dục. Trong tiếng rên đó dường như hòa lẫn cả tiếng khóc nức nở, khiến tinh thần Sở Hoan càng thêm hưng phấn. Dường như hắn đang nghe thấy những âm thanh hay nhất của tự nhiên.
Mùi thơm từ cơ thể Lâm Đại Nhi vốn rất đậm, dưới những động tác mạnh mẽ liên tục của hai người, khiến toàn thân cả hai ướt đẫm mồ hôi. Dưới ánh đèn, thân thể ướt đẫm mồ hôi của Lâm Đại Nhi như phát sáng. Mùi mồ hôi của Sở Hoan và mùi mồ hôi của Lâm Đại Nhi hòa quyện vào nhau, cùng với một chút mùi máu thoảng trong căn phòng, khiến hắn đạt tới cực điểm. Tuy nhiên, sức thuốc của Bồ Tát Hoan Hỉ Tán quá mạnh, khiến người ta muốn dừng mà không được.
Sở Hoan dùng sức kéo cánh tay Lâm Đại Nhi. Cánh tay còn lại của nàng cũng lấy lại chút sức lực, tiếp tục chống đỡ thân thể lên. Dưới sự dao động của thân thể, cặp núi đôi cũng tung lên hạ xuống, tạo ra những đường cong tuyệt vời. Bàn tay của Sở Hoan bắt đầu rời khỏi vòng mông của Lâm Đại Nhi, đưa xuống tới bầu ngực nàng. Hắn xòe tay rồi chộp mạnh lấy, bắt đầu nhào nặn khiến cho trái đào tiên thay đổi thành đủ mọi hình dạng.
Dường như Sở Hoan không có ý định thay đổi tư thế. Hắn vẫn giữ nguyên như vậy mà tiếp tục, còn Lâm Đại Nhi thì như cúi đầu nhận lệnh, để mặc Sở Hoan từ phía sau tiến sâu vào trong người mình.
Trong lúc đó, thân thể Sở Hoan giống như tia chớp, với biên độ động tác càng lúc càng mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh. Lâm Đại Nhi ngửa đầu, đôi mắt nhắm nghiền. Trên gương mặt diễm lệ ướt đẫm mồ hôi. Mấy lọn tóc dính lên đó khiến nó càng thêm quyến rũ. Những động tác nhanh chóng của Sở Hoan khiến nàng chỉ biết hé đôi môi nhưng không thốt lên thành tiếng. Mà theo động tác của hắn, cặp núi đôi nhún nhảy càng lúc càng mạnh. Bất ngờ, theo tiếng kêu của Sở Hoan, thân thể Lâm Đại Nhi chợt co rút lại. Lúc này, Sở Hoan đã hoàn toàn phún xuất vào sâu trong cơ thể nàng, rồi buông cánh tay, để thân thể mềm nhũn của Lâm Đại Nhi nằm sấp trên tấm áo hồng, còn hắn thì nằm phục lên người nàng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lâm Đại Nhi cảm giác Sở Hoan nằm đè lên lưng mình. Đến lúc này, nàng rất buồn ngủ, chỉ muốn chìm vào một giấc ngủ thật say. Tuy nhiên, miệng vẫn còn cố thốt ra một câu:
– Ta sẽ giết chết ngươi…
Nói xong câu đó, Lâm Đại Nhi không còn muốn động đậy, bắt đầu nhắm nghiền mắt lại. Nơi khóe mắt nàng có giọt nước chảy xuống, chẳng rõ đó là nước mắt hay mồ hôi nữa…
Mọi nội dung trong bản dịch này đều thuộc sở hữu của truyen.free, vui lòng không sao chép hoặc đăng tải lại.