Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 767

Kẻ trộm đau khổ khôn nguôi, song lại không dám nói mình không có thời gian. Quay đầu lại đã thấy Sở Hoan ngồi kề bên, mỉm cười tủm tỉm:

– Xin hỏi họ tên của huynh đài là gì?

– Cái này... Cái này!

Kẻ trộm đang do dự thì cổ họng lạnh toát bởi lưỡi dao găm của Sở Hoan đã kề sát, bèn phải nói:

– Ta tên Tư Không, không biết quý tính của các hạ là gì?

– Ta họ Sở.

Sở Hoan cười nhẹ, nói:

– Tư Không huynh hình như rất hứng thú với đồ sứ Thanh Hoa, phải chăng cũng là một người thích sưu tầm đồ cổ?

Kẻ trộm kia bị con dao trên cổ dọa cho phát hoảng, cũng không dám kéo cái bình lên, chỉ có thể cười khổ nói:

– Ta dựa vào cái này mới có cơm ăn, huynh đệ, đã quá nửa đêm rồi, đừng gây ồn ào nữa, mau thu con dao đó về đi, có gì anh em ta thương lượng lại với nhau là được.

Sở Hoan mỉm cười, nói:

– Vậy thì tốt, ta cũng không làm khó Tư Không huynh nữa. Tư Không huynh, ta hỏi huynh hai vấn đề, chỉ cần huynh trả lời thành thực thì huynh có thể an toàn rời khỏi đây.

Gã kia vội hỏi:

– Là vấn đề gì?

– Vấn đề thứ nhất, tại sao huynh lại muốn tới trộm cái bình Thanh Hoa này?

Sở Hoan nhìn thẳng vào mắt gã, đang khi nói chuyện đột nhiên giật cái khăn bịt mặt của gã xu��ng, lộ ra một khuôn mặt hơi gầy, râu hình chữ bát, đôi mắt tinh nhanh lanh lợi.

– Ta tin Tư Không huynh chắc có lẽ cũng không cần đến cái bình đó lắm đúng không?

Kẻ trộm kia còn chưa kịp đáp đã cảm thấy con dao trên cổ hơi siết lại, rồi nghe âm thanh nhắc nhở đầy thiện ý của Sở Hoan vang lên:

– Tư Không huynh, trả lời đi, nhất định phải nghĩ cho kỹ. Ta là người rất thiếu kiên nhẫn, dễ bị kích động, một khi huynh trả lời sai, ta bị kích động sẽ khiến cho bàn tay này run lên...!

Tay của hắn quả nhiên run nhẹ một cái, lập tức vạch một đường cực mảnh trên cổ Tư Không, một tia máu chảy ra. Kẻ trộm cảm thấy da trên cổ mình có chất lỏng chảy ra, trong lòng run lên, thất thanh nói:

– Đừng... Là người khác thuê ta.

Sở Hoan cười vui vẻ:

– Người khác thuê huynh?

– Có người tới tìm ta, dùng một ngàn lượng bạc mua một bình sứ.

Kẻ trộm cảm thấy mình đang ở vào thời khắc sinh tử, bèn dốc hết ruột gan, mong dùng sự thành thật này cảm hóa được Sở Hoan:

– Hắn còn đưa cho ta bản đồ của hành dinh này, để ta lấy cho ngươi xem...!

Tư Không đang định thò tay lấy đồ ra thì thấy Sở Hoan đã lắc đầu ra hiệu gã không được làm càn, rồi chính hắn thò tay vào ngực tên trộm, sờ trúng một thứ gì đó, lấy ra xem, quả nhiên là một tấm bản đồ kết cấu hành dinh này.

– Vấn đề thứ hai, ai đã đến thuê người lấy trộm cái bình?

Sở Hoan nhẹ giọng hỏi.

Tư Không không chút do dự đáp:

– Ta không biết!

– Quả là một chân hán tử!

Sở Hoan gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng:

– Thì ra các hạ là một kẻ khó đối phó.

– Không phải, không phải.

Tư Không vội la lên:

– Người anh em từ từ đã, ta nói thật đó, ta không biết hắn là ai.

Sở Hoan cau mày nói:

– Chuyện này thật kỳ quái, ngươi cũng không biết hắn ta là ai, sao còn làm việc cho hắn?

Tư Không bèn giải thích:

– Xế chiều hôm nay có một người tới tìm ta, thuê ta trộm một thứ, bảo chỉ cần cái bình kia đến tay sẽ trả cho ta một ngàn lượng bạc. Ta lúc ấy cũng thấy kỳ quái, nghĩ rằng đó là một thứ đồ cổ rất có giá nhưng hắn lại mô tả hình dáng bình Thanh Hoa cho ta, còn nói rằng đó chẳng phải báu vật gì. Ta đã làm cái nghề này, biết cái gì không nên hỏi thì không hỏi, chỉ cần bạc về tay là tốt rồi. Hắn thanh toán cho ta một trăm lượng tiền đặt cọc, bảo chờ ta mang cái bình đến sẽ đưa nốt chín trăm lượng còn lại.

Thấy Sở Hoan thoáng cau mày, gã vội nói:

– Lời ta nói đều là thật, ta đến bây giờ cũng còn thấy kỳ quái đây, nhìn cái bình kia cũng không phải là báu vật gì, sao có thể đáng giá một ngàn lượng chứ!

Sở Hoan nét mặt không chút biểu cảm, chỉ chăm chú nhìn vào mắt Tư Không, một lúc sau mới cất lời:

– Người đến tìm ngươi là người thế nào?

– Là một người rất bình thường.

Tư Không đáp:

– Lại còn gầy gò ốm yếu. Ta cũng chỉ gặp hắn được một lát, thỏa thuận xong giao dịch hắn liền vội vàng rời đi.

Sở Hoan lúc này mới hỏi:

– Vậy sau khi ngươi trộm được cái bình thì làm cách nào để gặp hắn?

Tư Không khó xử nói:

– Làm gì cũng có nguyên tắc, những gì có thể nói ta đã nói hết cho ngươi, ta còn muốn sau này có thể tiếp tục sinh nhai, có những quy tắc không thể phá vỡ, ngư���i đừng làm khó ta nữa.

Sở Hoan thở dài, hỏi:

– Ngươi biết ai ở đây không?

Tư Không lắc đầu:

– Chắc hẳn là vị quan nào đó phải không?

– Không sai.

Sở Hoan hơi gật đầu:

– Là một vị khâm sai đến từ kinh thành.

Tư Không thoáng giật mình, Sở Hoan đã nói tiếp:

– Khâm sai là người thế nào, chắc ngươi cũng biết? Nếu hắn biết giữa đêm có người đến trộm đồ nhà mình, ngươi nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì? Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta muốn ngươi biết rằng, chỉ cần ta lớn tiếng một chút, vị khâm sai dưới kia sẽ nghe thấy, nếu ngươi bị tóm lại thì ngươi nghĩ mình sẽ bị kết tội gì?

Tư Không trán đổ đầy mồ hôi lạnh:

– Trộm của hắn một cái bình, hắn sẽ không đòi mạng mình chứ?

– Ngươi nói đúng lắm.

Sở Hoan thở dài:

– Đại quan trong kinh thành tính tình đều hết sức thối nát, giết người không bao giờ nương tay. Ngươi nói ngươi chỉ trộm một cái bình nhỏ? Không phải đơn giản quá rồi sao. Đêm hôm khuya khoắt trốn trên nóc nhà khâm sai đại thần, cho dù thực sự ngươi chỉ trộm một cái bình nhỏ thì nhất định sẽ bị khép vào tội ám sát, hành thích, ngươi có hiểu không?

Sở Hoan một tay khum thành đao, làm ra tư thế chém đầu, Tư Không lập tức thấy sau lưng phát lạnh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Sở Hoan lại nói:

– Ngươi phạm vào tội hành thích quan lớn, ta bắt ngươi sẽ có công. Tư Không huynh, xin lỗi nhé!

Hắn há miệng làm bộ muốn hét lên, Tư Không đã liên thanh trả lời:

– Quán trà Phúc Tuyền! Ngày mai khi quán trà Phúc Tuyền vừa mở cửa, ta sẽ mang cái bình này đến đó chờ hắn, hắn sẽ mang bạc đến đổi.

Sở Hoan mỉm cười gật đầu, thấp giọng nói:

– Các hạ đã thành khẩn như vậy, ta tất nhiên sẽ không thể không nghĩ lại. Ta và Tư Không huynh vừa quen nhưng đã thân, không biết Tư Không huynh có bằng lòng làm bạn với ta?

Tư Không lúng túng:

– Trèo cao rồi!

– Như thế tức là Tư Không huynh đã đồng ý kết giao bằng hữu với ta phải không?

– Đại hiệp đã không chê, ta... ta đương nhiên là đồng ý rồi!

– Tốt, Tư Không huynh quả nhiên là người thẳng thắn, thống khoái.

Sở Hoan lại cười, nói:

– Tư Không huynh, từ nay về sau, ngươi là bằng hữu của ta, có chuyện gì cứ nói với ta một tiếng.

Tư Không chỉ có thể khách khí nói:

– Sở huynh, ngày sau có chuyện gì cũng cứ nói với ta nhé.

– Tốt!

Sở Hoan ôn hòa nói:

– Tư Không huynh đã nói vậy, ta đây cũng không khách khí nữa, ta đúng là có một việc muốn nhờ Tư Không huynh, chúng ta là bạn tốt, Tư Không huynh nhất định sẽ không từ chối.

Tư Không Quân Tử há to miệng, nhất thời không thốt ra được lời nào.

...

...

Trong nắng sớm, một trận tuyết lớn bất chợt trút xuống phủ Thái Nguyên. Đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay, trên bầu trời ngập tràn bông tuyết bay lượn trong gió.

Nằm ở thành Đông của Thái Nguyên, quán trà Phúc Tuyền chỉ là một quán trà bình thường, hằng ngày người đi đường mỏi chân ghé qua đây gọi một bình trà, vài đĩa điểm tâm, nghe thuyết thư trong quán kể vài câu chuyện cũng là một thú tiêu khiển rất tốt.

Quán trà Phúc Tuyền tuy mở cửa sớm nhưng đến giữa trưa mới đông khách, nhưng đã làm kinh doanh nên chưa bao giờ mở cửa muộn. Hôm nay người kể chuyện chưa t���i, Tư Không đã đến.

Hắn cầm một cái hộp gỗ bên mình, quán trà Phúc Tuyền vừa mở cửa hắn đã bước vào, trong quán chỉ có mình hắn là khách. Bên ngoài tuyết rơi lất phất, tiểu nhị trong quán mời hắn vào. Tư Không chọn một chỗ gần cửa ra vào, đặt cái hộp kia bên cạnh chân, gọi tiểu nhị đem lên một bình trà nóng, hai đĩa điểm tâm rồi lo lắng ngồi đợi.

Thỉnh thoảng gã lại đưa tay ấn nhẹ vào bụng, đôi mắt thoáng qua vẻ sợ hãi.

Vị bằng hữu mới kết giao của mình quả nhiên lòng dạ nham hiểm, vì sợ mình không nghe lời nên đã cho một loại côn trùng kỳ quái nào đó cắn lên cánh tay mình một cái.

Con côn trùng đó màu xanh lá, chắc cũng không phải vật tốt gì. Sở bằng hữu đã nói rõ với gã, sau khi sự việc hoàn thành sẽ lập tức đưa thuốc giải, nhưng nếu có bất trắc, độc tính sẽ ngấm vào toàn thân, khiến lục phủ ngũ tạng dần thối rữa.

Tư Không không ngừng chửi thầm cái tên bằng hữu mới kết giao của mình chết không yên lành, gã thậm chí đã thoáng cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đang từ từ thối rữa.

Hiện tại gã không mong gì, chỉ mong người giao dịch với mình sớm xuất hiện một chút, hoàn thành nhiệm vụ người bằng hữu của mình giao cho, lấy được thuốc giải càng sớm càng tốt.

Gã biết người bằng hữu kia nhất định là ở gần đây nhưng không biết rõ là hắn ta ẩn thân ở đâu.

Gã đương nhiên không biết, hiện tại Sở Hoan đang nắm rõ động tĩnh của gã như lòng bàn tay. Ngay trên tửu lâu đối diện với quán trà Phúc Tuyền, Sở Hoan ngồi cạnh cửa sổ, chỉ một cái nhìn đã hiểu rõ mọi cử chỉ của Tư Không.

Bên ngoài tuyết rơi tán loạn, trên đường phố đã đọng một lớp tuyết mỏng.

Sở Hoan mặc một chiếc áo bông hết sức bình thường, trên đầu đội mũ cũng bằng bông.

Trên bàn Tư Không có trà và điểm tâm nhưng gã lại không có lòng ngồi thưởng thức, ngược lại, Sở Hoan lại đang thong thả nhâm nhi rượu thịt thoải mái, giữa mùa đông giá rét, nhấp vài chén rượu mới thực sự ấm áp.

Thời gian dần trôi, Sở Hoan vẫn hết sức bình thản, Tư Không lại thiếu kiên nhẫn. Gã đứng ngồi không yên, thời gian đã hẹn với kẻ kia sớm đã trôi qua, thế mà vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

Chẳng lẽ hắn đã hối hận? Một ngàn lượng bạc đổi lấy một cái bình sứ Thanh Hoa, chẳng lẽ hắn ta thấy mình bị thiệt thòi nên đã đổi ý?

Nhưng hắn ta đã thanh toán một trăm lượng bạc tiền đặt cọc, chẳng lẽ lại cho không như vậy?

Tư Không như ngồi trên đống lửa, người đi đường ngoài kia cũng đã bắt đầu đông lên.

Sở Hoan cũng bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Hắn đã chờ hơn một canh giờ, hắn đều cẩn thận quan sát từng người đến trước cửa quán trà Phúc Tuyền.

Hắn tin Tư Không sẽ không nói dối, nhưng kẻ kia mãi không thấy đến, chẳng lẽ hắn ta đã phát hiện điều gì?

Sở Hoan đang nhíu chặt lông mày, chợt nghe tiếng bước chân từ đầu cầu thang vọng đến, Sở Hoan quay đầu nhìn lại, đã thấy một người từ dưới lầu bước lên. Nhìn thấy người nọ, Sở Hoan biến sắc mặt, thoáng giật mình.

Những dòng chữ này là sự khẳng định cho quyền sở hữu dịch thuật riêng biệt của truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free