Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 747

Chu huynh nhìn gương mặt ôn hòa của Sở Hoan, nhất thời chẳng rõ Sở Hoan toan tính điều gì. Tuy nhiên, thấy Sở Hoan từ đầu chí cuối đều nhắm vào mình, lại thêm mọi người đang đổ dồn ánh mắt, y hơi do dự, cuối cùng vẫn lặp lại lời lẽ vừa rồi. Y vừa dứt lời, đám đông vây quanh liền ngơ ngác nhìn nhau, chỉ hận không thể ngất đi ngay tại chỗ. Ai ai cũng rõ, Chu huynh đây kể chuyện chó giữ nhà trèo bàn, rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, cố ý ám chỉ đám người Quỷ Phương kia.

Dù vậy, chẳng một ai lên tiếng bênh vực người Quỷ Phương, ngược lại còn có kẻ lớn tiếng nói:

– Đâu phải! Hắn ta kể chuyện nhà hắn, có nhắc gì đến ba chữ “người Quỷ Phương” của các ngươi đâu?

Người này vừa dứt lời, những người xung quanh liền phụ họa theo, hiển nhiên đều có thành kiến với người Quỷ Phương.

Sở Hoan thản nhiên cười:

– Chuyện đã rõ mười.

Hắn quay sang lão hán Quỷ Phương:

– Lão nhân gia, nếu quả thật là người của lão tự ý gây rối, động thủ đả thương người, thì cũng nên đến nha môn trình diện một chuyến đấy.

Lão nhân nhíu mày, trong mắt hiện lên nét ưu tư.

Sở Hoan không đợi lão trả lời, quay sang Chu huynh nói:

– Nhưng nếu Chu huynh chỉ cây dâu mắng cây hòe, ở đây kh��o léo châm chọc, gây thị phi, vậy thì là kẻ vô lễ trước, cũng không thể trách người khác động thủ. Đối phương đã không cần đến nha môn, Chu huynh còn muốn bọn họ bồi tội hay sao?

Chu huynh lập tức nói:

– Ta không nói dối, nào có chuyện chỉ cây dâu mắng cây hòe. Người đọc sách như chúng ta đâu thể làm chuyện như thế.

Sở Hoan lại cười:

– Thật ra phương pháp phân biệt vô cùng đơn giản.

Hắn hơi dừng lại, đăm chiêu nhìn Chu huynh, chắp tay sau lưng nói:

– Ở đây có nhiều người có thể làm chứng, kẻ hèn này cũng nguyện ý làm chứng cho Chu huynh, đi theo Chu huynh về phủ xem xét một phen. Nếu trong quý phủ quả thực có bốn con chó, hơn nữa, trên cổ nếu quả có đeo vòng cổ như lời Chu huynh nói, thì mấy vị huynh đệ Quỷ Phương ấy quả là vô lễ rồi, chúng ta không thể không áp giải họ đến nha môn, khẩn cầu nha môn trừng trị đích đáng.

Chu huynh ngẩn ra. Xung quanh, đã có vài người khẽ bật cười thầm.

Những người này đơn giản là hiếu kỳ muốn xem cảnh náo nhiệt, sợ thiên hạ không loạn thì mất vui, chuyện càng lớn càng hay. Lúc này nghe Sở Hoan nói phải đến xem xét mấy con chó, lập tức đồng thanh hô lớn:

– Đi đi, chúng ta đi xem một chút!

Chu huynh xấu hổ tựa sát vào Sở Hoan khẽ hạ giọng nói:

– Huynh đài, việc này… việc này… sao có thể được?

– Vì sao không thể?

Sở Hoan ra vẻ rất ngạc nhiên:

– Trong thiên hạ đâu thiếu chuyện lạ. Nhà Chu huynh có chó quý, kẻ hèn này rất đỗi tò mò. Kẻ hèn vốn không có nhiều sở thích, trừ việc thích thưởng lãm kỳ nhân dị sự khắp thiên hạ. Chu huynh đường đường là người đọc sách, đọc văn chương lễ nhạc, nói trung hiếu nhân nghĩa, tất nhiên sẽ không ba hoa khoác lác. Chắc chắn bốn con chó quý ấy vẫn còn trong quý phủ Chu huynh. Chúng ta đi xem một chút, cũng để cho mấy huynh đệ Quỷ Phương hiểu rõ rằng, trong phủ Chu huynh quả thật có chó quý, không phải là cạnh khóe xỏ xiên gì họ cả. Như vậy khiến họ càng tâm phục khẩu phục.

Tôn Tử Không lập tức nhảy ra, lớn tiếng kêu lên:

– Đi đi, chúng ta đi xem! Có thể ngồi lên bàn nói chuyện với con người, chó như vậy quả là hiếm thấy, chúng ta đi xem một chút. Đi đi!

Mã Chính và Liễu Tùy Phong nhìn nhau. Ban đầu bọn họ không đoán ra Sở Hoan định giúp đỡ ai, lúc này đã hiểu rõ, cùng phất tay kêu lên:

– Đi đi, chúng ta đi!

Sắc mặt Chu huynh càng khó coi. Trong lúc vô ý, y đã rơi vào bẫy của Sở Hoan, cảm thấy vô cùng ảo não, cười lạnh nói:

– Nhà có chó quý, nào dễ dàng để người khác nhìn thấy.

– Chuyện này liên quan đến danh dự của Chu huynh, cũng liên quan đến danh dự của mấy vị huynh đệ Quỷ Phương.

Sở Hoan bắt đầu lạnh giọng nói:

– Chu huynh cho dù muốn giấu kín, chỉ sợ cũng chẳng được nữa r��i.

Chu huynh buồn bực nói:

– Ta… ta không muốn cho các ngươi xem.

– Vậy chỉ có thể chứng minh mấy lời vừa rồi của Chu huynh là vô căn cứ, cạnh khóe xỏ xiên người.

Sở Hoan thản nhiên nói:

– Chu huynh nếu vô lễ trước, cũng không thể trách họ động thủ.

Hắn đưa tay chỉ lão hán Quỷ Phương:

– Chu huynh đường đường là nam nhi, dám làm dám chịu. Nếu ăn nói hàm hồ, tốt nhất nên bồi tội với lão nhân gia đây.

Mọi người chẳng thể ngờ được Sở Hoan chỉ nói vài câu đã đẩy vị Chu huynh này vào tình cảnh khó xử như thế. Hai người bạn của y mấy lần định lên tiếng cãi lại, nhưng không có lý lẽ gì nên đành im bặt.

Lão hán Quỷ Phương thấy tình cảnh này, lông mày khẽ nhướng lên, nhìn Sở Hoan, trong mắt lộ rõ vẻ cảm kích. Người đàn ông Quỷ Phương trung niên lúc trước còn oán hận Sở Hoan, lúc này cũng có vài phần cảm kích, tiến lên một bước trầm giọng nói với Chu huynh:

– Ngươi còn không nhận lỗi với cha ta!

Lão hán Quỷ Phương dĩ nhiên muốn dĩ hòa vi quý, vội vàng nói:

– Thôi thôi, chỉ là hiểu nhầm nhau. Vị tiên sinh này cũng không cần bồi tội. Chỉ mong sau này tiên sinh sẽ không thô lỗ với người Quỷ Phương chúng ta. Tất cả mọi người đều là bách tính Đại Tần, đồng tâm hiệp lực, biến thù thành bạn mới phải đạo.

Chu huynh kia hừ lạnh một tiếng, lúc này cũng tự biết không nên ở lại thêm nữa, quay đầu lại tức giận nhìn Sở Hoan một cái, dẫn theo hai gã đồng bạn, chật vật rời khỏi tửu lâu.

Mọi người cũng thấy chẳng còn gì đáng xem nên tự động tản đi. Lão hán Quỷ Phương quay sang Sở Hoan chắp tay nói:

– Đa tạ đạt khách đã tương trợ, giúp chúng ta thoát khỏi phiền toái lớn lao này.

Sở Hoan ngẩn ra, chẳng rõ “đạt khách” có nghĩa là gì. Người đàn ông trung niên liền lớn tiếng giải thích:

– Đạt khách là từ ngữ của người Quỷ Phương chúng ta, đại khái là bạn tốt đấy.

– Thì ra là thế.

Sở Hoan cười ha hả, nhìn thấy những người Quỷ Phương còn lại đều chắp tay, rõ ràng là một loại lễ nghi, tuy nhiên, lễ nghi này trông có chút cổ quái. Tựa như người xuất gia tạo thành hình chữ thập để lễ Phật vậy.

Sở Hoan hiểu rõ, lãnh th��� Đại Tần được mở rộng, tất nhiên không chỉ có một dân tộc. Tuy rằng hắn không rõ đế quốc có bao nhiêu dân tộc thiểu số, nhưng chắc chắn số lượng cũng không ít. Đại Tần ở các đạo đều có dân tộc thiểu số sinh sống. Người Quỷ Phương hình thể rõ ràng cao lớn hơn người Trung Nguyên, đương nhiên là một trong số các dân tộc thiểu số tại An Ấp đạo. Chỉ có điều, lúc trước, tuy rằng hắn đã nghe qua một số tên dân tộc thiểu số, nhưng lại chưa từng nghe đến Quỷ Phương. Hóa ra đây là một tộc đàn bình thường của Đại Tần.

Có qua mà không có lại là vô lễ. Đối phương chắp tay hình chữ thập để hành lễ, hiển nhiên là biểu hiện thiện ý. Sở Hoan cũng học theo đáp lễ, lão hán Quỷ Phương nhìn thấy thế thì vô cùng vui mừng. Cách hành xử của Sở Hoan khiến lão cảm thấy đây là chuyện vui vẻ nhất. Nhưng Sở Hoan thì rất ngạc nhiên, bởi hắn nhìn thấy trong mắt mấy người đàn ông Quỷ Phương còn lại lộ ra vẻ kinh ngạc, hồ như đối với hành động đáp lễ của Sở Hoan mà vô cùng kinh ngạc.

Lão hán Quỷ Phương bỗng nhiên cúi đầu, dùng bàn tay già nua nhưng vẫn còn rất có lực lấy một bức tượng điêu khắc bằng gỗ, đặt vào lòng bàn tay phải rồi đưa ra trước mặt Sở Hoan:

– Đạt khách, nếu hôm nay chúng ta phải đi quan phủ, chuyện sẽ vô cùng phiền toái. Nhờ có cơ trí của ngươi mà chúng ta thoát khỏi khốn cảnh này. Ta thay mặt cho Thập Lục Động cảm tạ ngươi đã giúp đỡ. Đây là tín vật của người Quỷ Phương chúng ta. Hy vọng ngươi không cự tuyệt.

Sở Hoan nhìn thấy khối gỗ nhỏ khắc hình chim chóc thoạt nhìn cũng không quá quý giá, đối phương nếu đã thành tâm cám ơn, nếu mình cự tuyệt thì có vẻ quá phũ phàng. Hơn nữa, Sở Hoan xưa nay vẫn là người khoáng đạt, nên mỉm cười tiếp nhận, rồi chắp tay hình chữ thập tạ ơn. Lão nhân kia cũng chắp tay hình chữ thập đáp lễ, rồi mới xoay người sang nói với người đàn ông trung niên:

– Hách Cốt, chúng ta đi.

Hán tử trung niên vội hỏi:

– Cha, chúng ta không ăn cơm nữa sao?

Lão nhân không đáp, đi xuống lầu trước tiên. Hán tử trung niên và hai người kia không dám chậm trễ, cũng vội vàng xuống theo.

Sở Hoan nhìn theo bóng lưng của họ không khỏi cảm thấy lạ lùng. Lúc này tiểu nhị lại một lần nữa đi đến. Mới vừa rồi Chu huynh bày trò đến bây giờ ngay cả rượu và thức ăn cũng chưa gọi. Tiểu nhị bước lên dõng dạc liệt kê các món ăn của tửu lâu. Sở Hoan gọi rượu và thức ăn. Lúc này tiểu nhị mới xuống lầu sắp xếp, rồi lập tức quay lên mang theo trà. Sở Hoan hỏi:

– Tiểu nhị, ta hỏi ngươi, người Quỷ Phương lúc nãy rốt cuộc là ai?

– Người Quỷ Phương cũng chẳng có gì tốt.

Tiểu nhị nói:

– Vừa rồi, khách quan không nên giúp đỡ bọn họ.

– Hả?

Sở Hoan ngạc nhiên:

– Xin chỉ giáo cho.

Tiểu nhị giải thích:

– Người Quỷ Phương vốn ngụ tại An Ấp đạo từ rất sớm. Ngay tại Mông Sơn Thượng, cách phủ Thái Nguyên không đến trăm dặm. Khách quan có thể thấy, người Quỷ Phương trông cũng không giống như người Tần chúng ta, nhìn cứ như gấu chó vậy.

– Ta cũng thấy vậy. Chẳng lẽ bọn họ là cư dân bên ngoài di cư đến?

– Đúng vậy, là từ bên ngoài đến, tuy nhiên đã ở đây cả trăm năm rồi.

Tiểu nhị nói:

– Nghe nói tổ tiên bọn họ là người Tây Vực, đến đây buôn bán. Sau đó, ở lại Trung Nguyên. Ta nghe các lão nhân nói, khi người Quỷ Phương vừa đến, kinh doanh phát đạt. Cả đám đều phất lên. Hơn nữa, gia sản rất nhiều, mua đất đai, mua cả người Trung Nguyên về làm nô lệ, làm việc cho chúng. Khi đó, người Quỷ Phương rất ngạo mạn, bọn họ rất thích uống rượu. Sau khi uống rượu đều thích gây rối. Bên ngoài có quan phủ, bọn họ vẫn náo loạn như thường. Người Quỷ Phương không coi ai ra gì, có thể tùy ý tước đoạt tính mạng kẻ khác. Hằng năm, người Quỷ Phương đều giết chết hàng trăm nô lệ.

Sở Hoan nhíu mày lại.

– Người Quỷ Phương rất tàn bạo. Sau đó có một đại hiệp tên là Giang Đích chuyên tập hợp dân chúng đi giết người Quỷ Phương. Khi đó, người Quỷ Phương ở An Ấp đã có hơn ngàn người. Chỉ trong vòng một tháng, Giang đại hiệp và thủ hạ đã giết chết hàng trăm người bọn họ.

Tiểu nhị hưng phấn kể:

– Chỉ có điều, người Quỷ Phương thoạt nhìn có vẻ thô kệch nhưng rất giảo hoạt. Giang đại hiệp không biết vì sao mà trúng k��� của chúng, bị chúng bắt lại. Người Quỷ Phương lúc này mới tập trung lại, mỗi người một đao, xử tử Giang đại hiệp theo hình lăng trì.

Giang đại hiệp rất được lòng dân, y vừa chết, dân chúng liền nổi giận, muốn giết sạch tất cả người Quỷ Phương. Người Quỷ Phương lúc này mới biết đại sự không ổn. Bọn họ dùng tiền mua chuộc quan phủ. Quan phủ ra mặt, cấm dân chúng làm tổn thương chúng. Tuy nhiên dân chúng mặc kệ lệnh quan, giết chết không ít người Quỷ Phương, liền bị quan phủ bắt lại xử tử.

Tiểu nhị oán hận nói:

– Dân chúng không sợ chết, quan phủ càng giết, dân chúng lại càng làm ráo riết, cuối cùng không còn cách nào khác, quan phủ đành hạ lệnh bắt người Quỷ Phương phải di dời khỏi phủ Thái Nguyên. Người Quỷ Phương biết không thể tiếp tục ở lại, bọn họ tập trung của cải, mua lại Đại Kỳ Mông Sơn, dời toàn bộ dân đến đó sống. Quan phủ hạ lệnh, người Quỷ Phương không được mua bất cứ thổ địa nào ngoài Đại Kỳ Mông Sơn. Chỉ có thể sống trong khu vực Đại Kỳ Mông Sơn, không cho phép quấy rầy cuộc sống của người Trung Nguyên. Mà người Trung Nguyên cũng không được quấy rầy cuộc sống của người Quỷ Phương. Từ đó về sau, người Quỷ Phương mới chịu cam phận, ở lại Đại Kỳ Mông Sơn, rất ít khi xuất hiện. Tuy nhiên, vì bọn họ trước đây đã làm nhiều chuyện ác, nên chúng ta vẫn không thể nào quên được.

Sở Hoan bừng tỉnh đại ngộ. Giờ mới hiểu vì sao ai cũng nhìn người Quỷ Phương một cách hằn học. Hóa ra đã có ân oán nhiều đời với nhau. Hắn lại hỏi:

– Chuyện đó xảy ra từ bao giờ?

– Hả?

Tiểu nhị lập tức đáp:

– Chừng trăm năm trước rồi, thời tiền triều…

Sở Hoan cười:

– Một trăm năm trước người Quỷ Phương là ác nhân. Chẳng lẽ ở trong núi suốt trăm năm, bọn họ vẫn hung ác như vậy sao?

– Chó thì muôn đời vẫn thích ăn phân.

Tiểu nhị khinh thường nói:

– Tổ tông của bọn họ không bằng cầm thú. Bọn họ làm sao tốt hơn được?

Bản dịch này là tinh hoa của sự cẩn trọng, dành riêng cho độc giả truyen.free thưởng thức.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free