(Đã dịch) Chương 6
Nhị Hổ một mình chống ba kẻ địch, dù đã chém bị thương một tên cướp, nhưng gã cũng trúng hai nhát đao của bọn chúng. Trong đó có một đao chém sau lưng, vết thương khá nặng, máu tươi tuôn trào. Thế nhưng người này thực sự dũng mãnh, từng nhát đao vung ra đều mạnh mẽ sinh phong, ngay cả khi lâm vào hiểm cảnh cũng không hề loạn. Vừa nhìn liền biết là hạng người từng trải nhiều trận chiến.
Hai bên đang kịch chiến, chợt nghe thấy động tĩnh truyền đến từ mép thuyền, ngay lập tức lại nghe tiếng kinh hô vọng lại từ mũi thuyền:
- Không hay rồi, giặc cướp đã lên thuyền, người mau tới... A...!
Sau một tiếng hét thảm, thì im bặt, nhưng rõ ràng có tiếng động hỗn loạn vọng lại từ đuôi thuyền.
Vệ Thiên Thanh liên tục bổ vài đao, mở ra một khoảng trống, tiến đến gần Nhị Hổ, lạnh lùng nói:
- Nhị Hổ, giặc cướp đã lên thuyền, ngươi mau vào khoang thuyền cùng Hắc Tử bảo vệ phu nhân, nơi này cứ giao cho ta!
Trong khi nói, gã vẫn liên tục vung đao, bổ ngang chém dọc, ý muốn một mình chống lại đám giặc.
Sở Hoan vẫn ngồi xổm cạnh người chèo thuyền cụt tay, không hề có bất cứ động tác nào, chỉ thờ ơ đứng nhìn. Hắn nhìn rất rõ, đám thổ phỉ này tuyệt nhiên không phải đám ô hợp bình thường, đao pháp của bọn chúng đều rất tốt. Cũng may Vệ Thiên Thanh võ nghệ cao cường, nếu công phu của gã yếu hơn một chút, đã sớm bị đám giặc cướp này tóm gọn.
Chỉ có điều đám giặc lấy đông đánh ít, nhưng thủy chung vẫn không thể tóm được Vệ Thiên Thanh. Thậm chí có hai tên đã bị gã làm bị thương. Bọn chúng bắt đầu nôn nóng, có tên liên tục quát mắng, nhưng Vệ Thiên Thanh lại càng đánh càng hăng, trong miệng cũng lớn tiếng mắng lại:
- Đám giặc cướp ô hợp, hôm nay ta nhất định phải giết sạch các ngươi tại đây!
Đao pháp của gã không có nhiều biến hóa, nhìn qua thậm chí rất đơn giản, nhưng mỗi một nhát đao chém ra đều vô cùng sắc bén, hơn nữa đều nhắm thẳng vào yếu hại kẻ địch.
Hai tên giặc cướp khác đã xoay người men theo mép thuyền bên kia lên, cũng mặc áo đen che mặt, vừa từ dưới nước lên, người vẫn còn ẩm ướt. Bọn chúng lên thuyền rồi xông thẳng vào khoang thuyền. Vệ Thiên Thanh đang ở đó nhìn thấy, lại quát chói tai một tiếng, vung đao bức lui hai tên giặc cướp, lạnh lùng nói:
- Nhị Hổ, mau đi!
Vết thương trên lưng Nhị Hổ máu chảy ròng ròng, nhưng gã vẫn nổi giận gầm lên một tiếng, một đao bức lui kẻ thù phía trước, cao giọng quát lên:
- Thằng ranh con, tới đây cho ông!
Từ khoảng trống lao tới, tiến lên vài bước, xông thẳng đến hai tên giặc cướp đang chạy về phía khoang thuyền.
Nữ trùm thổ phỉ trên mũi thuyền giặc vẫn lạnh lùng nhìn chăm chú. Thấy bộ hạ của mình chậm chạp không thể đắc thủ, lại thấy Vệ Thiên Thanh càng đánh càng hăng, đôi mắt như trăng khuyết liền lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn. Nàng rút đao trong tay, vứt vỏ đao, nũng nịu quát lên:
- Tất cả tránh ra!
Nàng tiến hai bước, chân phải điểm nhẹ một cái, cả người nhẹ nhàng nhảy qua như bướm lượn, đứng trên mép thuyền, sau đó lại khẽ nhún chân, tay phải nắm đao, giữa không trung bổ thẳng xuống Vệ Thiên Thanh.
Nữ trùm thổ phỉ ra tay, vài tên giặc cướp đang vây công Vệ Thiên Thanh nhanh chóng tránh ra. Vệ Thiên Thanh cũng đã cảm giác được kình phong đánh tới, dưới chân h��i chuyển, bổ ngược một đao. Một tiếng "keng" vang dội, hai cây đao chạm nhau, đốm lửa văng khắp nơi.
Trước khi ra đao này, Vệ Thiên Thanh đã biết đối phương là kình địch, nên nhát đao bổ ngược này gã đã dồn toàn bộ bản lĩnh đao pháp vài chục năm của mình và dùng toàn lực. Gã tự tin nếu đối phương cứng rắn va chạm với mình, tám chín phần mười cây đao của đối phương sẽ phải văng ra. Hơn nữa gã cũng nghe giọng nói của nữ trùm thổ phỉ, biết là nữ tử, lại càng cảm thấy đối phương tuyệt đối không thể nắm chặt đao.
Nữ trùm thổ phỉ xông tới, với Vệ Thiên Thanh mà nói, đúng là gãi đúng chỗ ngứa. Trong lòng gã vốn nghĩ "bắt giặc phải bắt vua", chỉ là không may bị đám giặc cuốn lấy, không thoát thân được. Lúc này nữ trùm thổ phỉ chủ động xông tới, đúng là tự chui đầu vào lưới.
Nhưng điều nằm ngoài dự kiến của Vệ Thiên Thanh chính là, tuy rằng nữ trùm thổ phỉ này cứng đối cứng đỡ một đao của gã, nhưng đại đao trong tay nàng không những không văng khỏi tay, trái lại cực kỳ nhanh nhẹn, nối tiếp bổ ngang một đao tới.
...
Nhị Hổ quấn lấy hai tên giặc cướp, không cho bọn chúng tiến vào trong khoang thuyền. Nhưng sau khi nữ trùm thổ phỉ lên thuyền quấn lấy Vệ Thiên Thanh, bên ngoài, ngoại trừ hai tên thổ phỉ ở lại yểm hộ, năm sáu tên thổ phỉ còn lại hùng hổ xông tới. Nhị Hổ vốn đã bị thương, lúc này đối mặt bảy tám tên thổ phỉ, thì tuyệt đối không thể chống đỡ. Dù ra sức vật lộn, nhưng rất nhanh liền bị kẻ khác dùng sống đao chém vào sau gáy, lập tức bị chém ngã xuống đất. Bên cạnh lập tức có hai tên thổ phỉ tiến lên đè chặt, cởi dây thừng gân trâu đã sớm chuẩn bị ở thắt lưng ra để trói gã lại.
Đám thổ phỉ còn lại cũng không thèm nhìn thuyền chủ Phan đang ngất xỉu trên mặt đất, thậm chí cũng không để ý tới Sở Hoan đang thờ ơ. Bọn chúng xông vào trong khoang thuyền như lang như hổ. Rất nhanh, trong khoang thuyền truyền ra tiếng kinh hô, bên trong vô cùng náo loạn.
Lập tức liền nghe thấy tiếng gầm lên truyền ra từ bên trong, Sở Hoan nhíu mày. Khi nghe thấy tiếng binh khí va chạm, hắn liền biết Hắc Tử đang trấn giữ bên trong đã giao chiến với đám thổ phỉ.
Không thể phủ nhận, ba người Vệ Thiên Thanh quả thật dũng mãnh, nhưng đám thổ phỉ này chẳng những ai nấy đều dũng mãnh, hơn nữa lại người đông thế mạnh. Tuy rằng hành khách trên thuyền nhiều, nhưng căn bản không có mấy người dám ngẩng đầu vật lộn với đám giặc cướp này. Thực lòng mà nói, cho dù hành khách trên thuyền có đến hăng hái chiến đấu, đối mặt với đám giặc cướp này, cũng nhất định không thể chiếm được tiện nghi.
Vệ Thiên Thanh giao đấu với nữ trùm thổ phỉ hơn mười nhát đao, sắc mặt ngày càng khó coi. Công phu của nữ trùm thổ phỉ này vượt xa dự đoán của gã. Gã liên tục xuất ra hơn mười nhát đao, đều là tinh túy đao công vài chục năm của gã, nhưng nữ trùm thổ phỉ này lại đều có thể đỡ được, thậm chí còn có thể vung đao phản kích. Điều này khiến cho Vệ Thiên Thanh không khỏi giật mình trong lòng, cũng cảm thấy đám giặc cướp này cũng không phải đám ô hợp.
Nữ trùm thổ phỉ kia chẳng những đao pháp rất cao, hơn nữa thân hình lại nhẹ nhàng. Sở Hoan đang thờ ơ đứng nhìn một bên cũng âm thầm lấy làm kỳ lạ. Theo lẽ thường, thân hình của nữ trùm thổ phỉ kia thon thả lả lướt, kém xa so với thân thể khôi ngô cường tráng của Vệ Thiên Thanh. Vừa nhìn qua, lực lượng của Vệ Thiên Thanh hiển nhiên hơn xa nữ trùm thổ phỉ kia. Nhưng thực sự giao thủ, dường như lực lượng của nữ trùm thổ phỉ lại không hề thua kém Vệ Thiên Thanh, hơn nữa thân pháp nhanh nhẹn linh hoạt, dường như Vệ Thiên Thanh lại hơi kém một chút.
Hai tên giặc cướp cầm đao yểm hộ, dường như tràn đầy tin tưởng đối với nữ trùm thổ phỉ, chỉ đứng ngoài quan sát, cũng không tiến lên. Nhìn thần sắc của bọn chúng, vẫn tỏ ra rất thoải mái.
Vệ Thiên Thanh càng đấu càng kinh ngạc. Gã đã thoáng nhìn thấy Nhị Hổ đã bị thổ phỉ trói chặt, lại nghe tiếng kinh hô và đánh nhau vọng ra từ trong khoang thuyền. Tuy rằng biết rõ giao chiến với cao thủ tuyệt đối không thể phân tâm, nhưng lúc này gã không thể không lo lắng tình hình trong khoang thuyền. Trái lại, nữ trùm thổ phỉ kia một lòng một dạ muốn tóm gọn Vệ Thiên Thanh, nhát đao sau quỷ diệu hơn nhát đao trước, nhát đao sau hung ác hơn nhát đao trước.
Sở Hoan đứng bên cạnh nhìn thấy, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng. Hắn thấy đao pháp của nữ trùm thổ phỉ kia ngày càng cổ quái, liền dùng âm thanh cực thấp thì thào tự nói:
- Đây... không phải đao pháp Đại Tần...!
Hắn còn đang nghi hoặc, ánh mắt hắn chợt nhìn thấy phía trên thuyền cướp đột nhiên xuất hiện một người. Người nọ không giống với các thổ phỉ, kể cả nữ trùm thổ phỉ, đều mặc kình y màu đen, lại che thêm khăn đen. Nhưng người nọ xuất hiện trên thuyền cướp lúc này, lại khoác một thân xiêm y màu trắng bạc, dáng người cao ráo, tóc xõa phía sau, dùng một chiếc băng buộc chặt. Trên mặt hắn, lại đeo một chiếc mặt nạ ác quỷ với bộ dáng dữ tợn. Ánh trăng chiếu lên chiếc mặt nạ chế bằng đồng thau, phát ra ánh sáng yếu ớt, trông vô cùng quỷ dị.
Người đeo mặt nạ lưng cõng hộp tên, tay cầm một chiếc trường cung, lúc này chậm rãi đi tới mũi thuyền cướp, bình tĩnh tự nhiên. Tuy rằng chiếc mặt nạ trên mặt hơi khiến người ta sợ hãi, nhưng dáng người đứng thẳng vô cùng tự nhiên phóng khoáng.
Tuy rằng nữ trùm thổ phỉ chiến đấu sống chết với Vệ Thiên Thanh và chiếm thế thượng phong, nhưng muốn đánh bại Vệ Thiên Thanh trong chốc lát thì tuyệt đối không thể. Người đeo mặt nạ chậm rãi nâng trường cung trong tay, tay phải lấy ra một mũi tên từ hộp tên phía sau lưng, giương cung cài tên, nhắm thẳng vào hai người đang chiến đấu kịch liệt.
Nữ trùm thổ phỉ thân hình nhẹ nhàng lay động, trong khi giao chiến, cũng nhìn thấy người đeo mặt nạ giương cung cài tên, nũng nịu quát lên:
- Không cần ngươi bận tâm, nếu ngươi dùng tên, ta sẽ giết ngươi!
Người đeo mặt nạ kia hiển nhiên vô cùng kiêng kỵ nữ trùm thổ phỉ, cung tên vốn đã kéo căng lại chậm rãi hạ xuống.
...
Bỗng nghe một tiếng “phanh” vang dội, một người bay ra từ trong khoang thuyền. Đó đúng là một tên thổ phỉ, từ trán đến cổ có một vết đao thật sâu, máu thịt mơ hồ, thậm chí xương trắng cũng ẩn hiện ở miệng vết thương, quả nhiên vô cùng thê thảm. Người này dường như bị người bên trong chém trúng một đao rồi đá văng ra ngoài, va thật mạnh xuống boong tàu, giãy dụa vài cái, trong lúc nhất thời không đứng dậy nổi.
Hai tên thổ phỉ bên cạnh nữ trùm thổ phỉ thấy vậy, đều chấn động. Một tên bước nhanh tới, lấy thuốc trị thương vội vàng chữa trị cho tên thổ phỉ bị thương. Mà tiếng quát mắng trong khoang thuyền càng thêm thô lỗ, rất nhanh nghe bên trong có tiếng kêu lớn:
- Chém trúng đùi hắn, mọi người cùng tiến lên, giết chết tên tạp chủng này!
Trong lòng Vệ Thiên Thanh biết trong khoang thuyền không ổn, gã liên tục xuất ra ba nhát đao, bức nữ trùm thổ phỉ lui về hai bước, rồi rống giận xoay người xông vào trong khoang thuyền. Vừa mới xông tới trước cửa khoang thuyền, chợt thấy một người bay ra từ bên trong. Vệ Thiên Thanh vung đao muốn chém, nhưng dưới ánh trăng, trong nháy mắt liền nhận ra người bay ra từ bên trong chính là Hắc Tử đang trấn giữ ở bên trong. Gã thu đao vươn tay, đón lấy Hắc Tử, chỉ thấy toàn thân Hắc Tử máu chảy đầm đìa, trên người đã trúng không dưới mười vết đao, có mấy vết đao đều ở yếu hại, đã hấp hối.
Vệ Thiên Thanh bi phẫn đan xen, gã một tay ôm Hắc Tử, một tay vẫn nắm đao. Ba bốn tên giặc lại nhảy ra từ trong khoang thuyền, vây quanh Vệ Thiên Thanh. Trên mặt mỗi tên đều có một vết máu, lại không biết là máu của bọn chúng hay là máu của Hắc Tử.
Vệ Thiên Thanh giận dữ mà cười, xoay người nâng đao lên, mũi đao chỉ về phía nữ trùm thổ phỉ, lạnh lùng nói:
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Trong đôi mắt nữ trùm thổ phỉ tràn đầy lạnh lẽo, nàng cười lạnh nói:
- Cướp của người giàu chia cho người nghèo!
- Xằng bậy!
Vệ Thiên Thanh cả giận nói:
- Các ngươi xem Vệ Thiên Thanh ta là kẻ mù sao? Trên thuyền này có thể có bao nhiêu tiền, lại phải nhọc công các ngươi điều động nhiều người như vậy? Tối nay các ngươi mai phục tại đây, là đã sớm có kế hoạch. Các ngươi rốt cuộc toan tính điều gì?
Nữ trùm thổ phỉ thản nhiên nói:
- Nếu ngươi là Vệ Thiên Thanh, vậy thì không sai rồi!
Nàng đi tới đi lui, vòng eo mảnh mai khẽ lắc, đi đến bên cạnh Nhị Hổ đã bị trói chặt sau khi hôn mê, nàng nâng một chân, giẫm lên đầu Nhị Hổ. Cặp mắt như trăng khuyết nhìn chằm chằm Vệ Thiên Thanh, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi còn muốn đánh, bản cô nương rất sẵn lòng phụng bồi. Nếu không thì ném đao trong tay xuống, tránh cho tự rước lấy nhục!
Vệ Thiên Thanh cuồng loạn cười:
- Xem ra ngươi biết tên Vệ Thiên Thanh ta. Rất tốt, nếu đã biết tên ta, ngươi nên biết, Vệ Thiên Thanh ta nửa đời người đều sống trên đao kiếm, chưa bao giờ buông đao trong tay!
Bản chuyển ngữ này được thực hiện độc quyền bởi truyen.free.