Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 49

Phía sau tửu phường có một cái sân rất lớn, trong sân kê ba dãy giường ván gỗ, quy mô khá lớn song lại hết sức đơn sơ. Hàn Uyên tỏ ra khá quan tâm Sở Hoan, tự mình đưa hắn đến hậu viện.

Dựa theo giới thiệu của Hàn Uyên, Sở Hoan biết nơi này chính là khu vực để các tiểu nhị Hòa Thịnh Đường nghỉ ngơi và ăn cơm. Những dãy giường ván gỗ đó là chỗ nghỉ ngơi, bên trái có một căn phòng khá rộng lớn, chính là nhà bếp.

Nhìn thấy Hàn Uyên đi đến, từ trong nhà bếp có một người trung niên hơn 40 tuổi đi ra, dáng người tròn trịa như quả cầu thịt, híp mắt cười nói:

- Đại tác sư, sao ngài lại đến đây? Tối qua bọn họ nói ngài không ăn cơm ở phường, cho nên đã không chuẩn bị đồ ăn cho ngài.

Ông ta liếc mắt nhìn Sở Hoan, thấy Sở Hoan một thân y phục giản dị cũng không lên tiếng, chỉ hơi gật đầu chào.

Hàn Uyên quay sang Sở Hoan:

- Nhị lang, đây là Trần sư phụ.

Lão lại quay sang Trần sư phụ nói:

- Ta còn phải đi Thiên Oa phòng kiểm tra, chẳng thể nán lại được. Trần sư phụ, thu xếp cho Nhị lang một chỗ nghỉ. Đúng rồi, giúp hắn lấy chăn, hôm nay trời lạnh, không thể thiếu chăn.

Trần sư phụ cười cười:

- Đại tác sư có việc cứ đi, nơi này giao cho tại hạ là được.

Hàn Uyên nói với Sở Hoan:

- Cháu ở đây sắp xếp mọi việc ổn thỏa, ngày mai đến Lượng đường làm việc, sẽ có người đến dẫn đi. Nhị lang à, đã đến đây rồi, chịu khó học việc, nhanh nhẹn lên, ngàn vạn lần không được vi phạm quy củ ở nơi này. Nói ngắn gọn, lấy việc công làm trọng, nếu có chỗ khó xử, cứ tìm ta.

Sở Hoan cười:

- Hàn bá yên tâm, Nhị lang biết phải làm thế nào.

Hàn Uyên gật đầu, quay người bước đi, Sở Hoan đưa gói bánh ngọt qua, nói:

- Hàn bá, bá cầm đi!

Hàn Uyên quay đầu lại, lấy từ bên trong ra ba chiếc bánh ngọt, rồi nói:

- Cháu giữ lại dùng thử.

Lão nói xong, quay người đi luôn.

Trần sư phụ lúc này mới kêu lên:

- Tiểu Tam Tử, ngươi ra đây.

Rất nhanh, từ trong phòng, một tiểu nhị chừng 17, 18 tuổi cực kỳ lanh lợi đi ra hỏi:

- Sư phụ, có chuyện gì?

Trần sư phụ chỉ Sở Hoan nói:

- Đây là người Đại tác sư dẫn đến, ngươi thu xếp giúp hắn, đi lấy cho hắn chăn đệm, nói là Đại tác sư chỉ bảo.

Tiểu Tam Tử gật đầu, liếc mắt nhìn Sở Hoan một cái, ôn hòa nói:

- Ngươi đi theo ta.

Trần sư phụ quay ng��ời định vào bếp, Sở Hoan gọi:

- Trần sư phụ, xin chờ chút!

Rồi lấy một gói bánh ngọt đưa ra, cười nói:

- Không có gì ra mắt, Trần sư phụ, mời nếm thử chút!

Trần sư phụ lập tức tươi tỉnh hẳn lên, luôn mồm nói:

- Khách khí khách khí!

Rồi ông ta quay sang Tiểu Tam Tử lệnh:

- Lấy cho hắn chăn đệm dày nhất.

Tiểu Tam Tử dẫn Sở Hoan đi vào phòng có kê những dãy giường ván gỗ kia, bảo Sở Hoan chờ một chút, rồi đi lấy chăn đệm.

Sở Hoan nhìn quanh phòng, đoán đại khái Hòa Thịnh Đường cũng phải có ít nhất trên 100 tiểu nhị. Trong lòng hắn có chút giật mình, xem ra Hòa Thịnh Đường tài lực quả thật rất hùng hậu.

Trong viện tạm thời còn khá yên ắng. Đám tiểu nhị làm việc trong tác phường còn chưa trở về. Lúc này sắc trời đã tối đen, Tiểu Tam Tử rất nhanh quay lại, đem chăn đệm đưa cho Sở Hoan, bảo hắn ôm lấy, mình thì đi đốt đèn, trong phòng lập tức sáng lên.

Trong phòng vô cùng đơn sơ, cũng vô cùng nhỏ hẹp, hai bên trái phải có hai chiếc giường gỗ, tuy rằng đã sang đông nhưng trong phòng vẫn nồng nặc mùi mồ hôi, trên giường cũng vô cùng bừa bộn.

Những chăn đệm đặt trên giường so với chăn đệm của Sở Hoan thì mỏng hơn nhiều, xem ra gói bánh ngọt của hắn có tác dụng không nhỏ.

Tiểu Tam Tử ôn hòa chỉ vào một chiếc giường trống, nói:

- Ngươi ngủ nơi đó.

Sở Hoan đem chăn đệm đặt xuống giường, lúc này mới quay lại cười:

- Làm phiền ngươi.

Hắn ngập ngừng một chút, rồi hỏi:

- Đúng rồi, Lượng đường là gì vậy?

Hắn nghe Hàn Uyên nói mình ngày mai đến Lượng đường làm việc, trong lòng tò mò, không biết Lượng đường là cái gì?

Tiểu Tam Tử nói:

- Rồi ngươi sẽ biết đó là đâu. Người mới tới, từ trước đến nay đều phải đến kho lương khuân vác lương thực, ngươi có thể đến ngay Lượng đường, đã là một sự khác biệt lớn rồi.

Gã cũng không nói nhiều, quay người bước ra ngoài.

Sở Hoan bắt đầu sắp xếp chăn đệm, duỗi duỗi lưng, nằm xuống giường, hai tay đặt phía dưới đầu, nằm suy tư.

Tuy rằng chỉ mới vào tửu phường, nhưng Sở Hoan cũng đoán được sau này cuộc sống của hắn ở Hòa Thịnh Đường chưa chắc đã thuận lợi. Hôm nay hắn nhận ra Lương phường chủ và Viên quản sự cùng một giuộc. Hai người bọn họ và Hàn Uyên có mâu thuẫn với nhau, mình lại là người Hàn Uyên mang vào, tất nhiên sẽ cho rằng mình và Hàn Uyên là cùng một phái. Sở Hoan nhạy bén cảm nhận được hai vị này về sau chắc chắn sẽ gây khó dễ cho mình.

Đã nhiều ngày hắn không được ngủ tốt, hơi có chút mệt mỏi, hắn nhắm mắt chợp mắt một lát, không lâu sau, đã nghe từ sân viện truyền ra những tiếng động ồn ào hỗn tạp, trong đó vọng lên một giọng nói the thé:

- Đều nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải làm việc. Nếu ai lên giường muộn, sẽ bị giữ lại tiền công.

Sở Hoan nhận ra ngay đó là giọng của Viên quản sự.

Cánh cửa phòng vốn khép hờ 'két' một tiếng bị đẩy ra, hai người từ bên ngoài bước vào, thấy trong phòng đang sáng đèn, lại thấy Sở Hoan từ trên giường ngồi bật dậy, hai người có chút giật mình, Sở Hoan vội đứng dậy, chắp tay cười chào:

- Tại hạ là tiểu nhị mới, tên là Sở Hoan.

Hai người kia thoáng nhìn nhau, gương mặt mệt mỏi nở nụ cười, nhìn qua cũng thấy đều là những con người chất phác, thật thà. Người có vóc dáng cao hơn nói:

- Ta là Hoàng Phục, hắn là Ngưu Kim.

Ngưu Kim có vẻ thấp bé hơn đi đến bên giường của mình, từ trên giường lấy một cái khăn mặt màu vàng, quay người bước ra cửa. Hoàng Phục cũng cầm khăn của mình nói với Sở Hoan:

- Buổi tối nếu muốn tắm rửa, phải đến cạnh giếng xếp hàng, nếu đi chậm sẽ phải đợi lâu.

Sở Hoan cười đáp:

- Đa tạ!

Hoàng Phục cũng không nói nhiều, đi thẳng ra ngoài.

Hắn mới đi ra cửa, từ bên ngoài lại có một người tới, so với Hoàng Phục và Ngưu Kim, người này cao lớn cường tráng hơn nhiều, bộ râu quai nón rậm rạp, vai u thịt bắp, y phục mỏng manh, cũ nát, vào đến cửa, liếc mắt nhìn Sở Hoan một cái, hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm.

Sở Hoan biết đây cũng là người ở chung phòng, tổng cộng bốn người, liền chủ động chào hỏi:

- Tại hạ là tiểu nhị mới, tên là Sở Hoan.

Đại hán râu quai nón kia không hề đáp lại, tựa như không nghe thấy, đi đến bên cạnh giường của Sở Hoan, chẳng nói chẳng rằng, nằm lên giường, đắp tấm chăn mỏng lên người, trùm kín đầu, lập tức ngủ thiếp đi.

Thái độ kỳ lạ của đại hán khiến Sở Hoan kinh ngạc.

Không quá lâu, Hoàng Phục và Ngưu Kim đã trở về, ngồi xuống hai chiếc giường đối diện. Hoàng Phục hỏi:

- Sở Hoan, ngươi được phân công làm việc ở đâu? Kho lương à?

- Không.

Sở Hoan đáp:

- Sáng sớm ngày mai, đến Lượng đường làm việc.

- Lượng đường?

Ngưu Kim ngạc nhiên:

- Là ai mang ngươi vào? Ngươi vừa mới đến đã được làm việc ở Lượng đường, vận may thật tốt!

Sở Hoan đáp:

- Là Đại tác sư!

- Thì ra là thế!

Hoàng Phục và Ngưu Kim ồ lên một tiếng, rồi thái độ cũng trở nên thân mật hơn, Hoàng Phục nói tiếp:

- Hóa ra là người quen của Đại tác sư. Sau này xin chiếu cố anh em chúng ta.

Sở Hoan tò mò hỏi:

- Đúng rồi, tiểu đệ muốn thỉnh giáo hai vị, Lượng đường là nơi nào? Tiểu đệ mới đến, chưa biết gì về tửu phường này cả. Sau này còn phải nhờ hai vị chiếu cố mới phải.

Hoàng Phục cười:

- Việc này cũng không trách ngươi được. Người ngoài chỉ biết tửu phường ��� rượu, không hay rằng sự việc không chỉ đơn giản như thế. Kho lương và Hầm ủ thì khỏi phải nói, Kho lương cất giữ ngũ cốc để ủ rượu, Hầm ủ chính là nơi cất giữ rượu mới ủ. Ngoài ra, trong tác phường còn có những phòng ban khác, đem lương thực biến thành rượu ngon, đều diễn ra ở mấy phòng này hết.

Sở Hoan chắp tay vái nói:

- Xin mời chỉ giáo!

- À, trong tác phường còn có Tửu khúc, có Lượng đường, có Tửu khanh, còn có nhà bếp nữa. Tửu khúc là phòng chế tác men rượu, không có men rượu thì không thể ủ rượu.

Hoàng Phục chậm rãi giải thích, hiện rõ phong thái của một tiểu nhị lão làng nơi đây:

- Lượng đường chính là nơi đem lương thực nấu chín, sau đó dựa vào sự chỉ bảo của Tiểu tác sư, trộn đều đủ độ, khuấy cho lên men, sau mấy ngày lên men, liền đưa vào trong hố rượu, đổ thêm nước, tạo thành men rượu, rồi mới đưa đến Thiên Oa phòng xử lý tiếp.

- Tiểu tác sư?

Sở Hoan tròn hai mắt, hắn biết Hàn Uyên là Đại tác sư, không hề biết là còn có Tiểu tác sư nữa.

- Tửu khúc, Lượng đường, Tửu khanh và Thiên Oa phòng đều có Tiểu tác sư.

Ngưu Kim nói:

- Ta và ngươi giống nhau, đều làm việc ở Lượng đường. Hoàng Phục làm ở Tửu khanh.

Hoàng Phục tỏ ra đắc ý:

- Sau hai năm, nếu ở Tửu khanh làm tốt công việc, liền có thể đến Thiên Oa phòng làm.

Ngưu Kim cũng có vài phần hâm mộ:

- Ngươi ở Thiên Oa phòng một thời gian, chỉ sợ rất nhanh sẽ trở thành Tiểu tác sư.

- Cũng chưa chắc!

Hoàng Phục cười:

- Ngưu huynh đệ, qua năm nay, ngươi cũng có thể đến Tửu khanh rồi, đến lúc đó chúng ta lại làm việc cùng một chỗ.

Sở Hoan tuy rằng đã hiểu thêm chút ít, song vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Tuy nhiên, vẫn hiểu, các tiểu nhị đều muốn đến Thiên Oa phòng làm việc, cứ như thể đến đó sẽ được nở mày nở mặt vậy.

Ngưu Kim cười cười, dường như nhớ ra điều gì, liền nói:

- Không cần nhiều lời. Mấy ngày nữa sẽ mở Hầm ủ, mấy ngày nay việc rất nhiều, tốt nhất nên nghỉ sớm, kẻo mai đến muộn lại bị trừ tiền công.

Anh ta quay người lên giường.

Hoàng Phục cũng duỗi duỗi lưng, thở dài:

- Bụng hơi đói, lúc này nếu có một chiếc bánh mì ăn tạm thì thật chẳng khác nào lên trời.

Gã biết đó là vọng tưởng, lắc lắc đầu định đi ngủ.

Sở Hoan nghe thấy thế, liền nói:

- Tiểu đệ còn có chút bánh ngọt, nếu hai người không chê, xin mời nếm thử.

Hắn lấy ra một gói bánh ngọt, bên trong có mười mấy chiếc, kiểu dáng tinh xảo, thơm nức mũi.

Hoàng Phục hai mắt sáng lên. Ngưu Kim cũng ngồi bật dậy, nhìn những chiếc bánh trong tay Sở Hoan, yết hầu khẽ nhấp nhô.

Sở Hoan đứng dậy, đi qua nói:

- Đến đây, xin mời dùng chút bánh lót dạ.

Hoàng Phục có chút không tin, tuổi của gã tuy lớn nhưng chưa bao giờ thấy thứ bánh nào hảo hạng và tinh xảo đến thế, nên không thể tin Sở Hoan lại có thể hào phóng đến vậy, ngờ vực hỏi:

- Ngươi… thật sự cho chúng ta ăn?

- Mời!

Sở Hoan cầm hai chiếc bánh đưa cho Hoàng Phục. Hoàng Phục nửa tin nửa ngờ cầm lấy. Sở Hoan lại đưa cho Ngưu Kim hai chiếc, lúc này mới quay sang đại hán bên cạnh gọi:

- Vị đại ca, có một chút bánh ngọt, nếu không chê, mời dậy ăn thử.

Ngưu Kim bèn nói:

- Sở Hoan, ngươi gọi như vậy, hắn không nghe thấy đâu.

Sở Hoan nhíu mày, ngơ ngác không hiểu.

- Hắn bị điếc.

Hoàng Phục giải thích:

- Đúng ra là câm điếc. Người này vô cùng cổ quái, ngươi không cần để ý đến hắn.

Sở Hoan nhíu mày, khẽ giật giật tấm chăn của đại hán kia. Ai ngờ mới kéo mấy cái đã thấy chăn bị hất lên, đại hán kia ngồi dậy, nhìn Sở Hoan một cách phẫn nộ cứ như nhìn kẻ thù vậy…

Đây là bản dịch độc quyền được thực hiện bởi truyen.free, vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free