(Đã dịch) Chương 330
Triệu Dương bấy giờ cách hậu hoa viên không xa, lẽ dĩ nhiên gã nghe rõ tiếng động vọng đến từ đó. Người hầu cận bên gã cũng nghe thấy. Hai thủ hạ lập tức định xông ra trợ giúp, song Triệu Dương đã ngăn cản. Gã ra hiệu rằng hai người không cần hành động thiếu suy nghĩ. Dù cảm thấy khó hiểu, họ vẫn không dám chống lại mệnh lệnh.
Đứng từ xa quan sát hậu hoa viên, Triệu Dương dẫn thủ hạ nấp sau một hòn non bộ. Chẳng mấy chốc, gã đã thấy Vương Phủ dẫn theo hai người chạy tới. Triệu Dương không đợi bọn họ bước qua cổng vòm đã vẫy tay gọi Vương Phủ.
Vương Phủ hơi do dự, cuối cùng cũng dẫn người đến gần, ghé sát vào thì thầm: – Công Sở đầu, hậu hoa viên có tiếng động lạ!
Triệu Dương gật đầu: – Ta cũng nghe thấy, chỉ là… không rõ ràng lắm!
– Công Sở đầu, liệu có phải đám Sở Hoan đã phát hiện ra thích khách?
Vương Phủ nhíu mày: – Nếu thật sự có thích khách, hai người Sở Hoan và Tôn Tĩnh Nhất chưa chắc đã ứng phó nổi, chúng ta nên mau đến trợ giúp!
Triệu Dương lắc đầu: – Không thể hành động thiếu suy nghĩ. Rốt cuộc có phải đã phát hiện thích khách hay không, hiện giờ chúng ta vẫn chưa thể xác định. Nếu tùy tiện đến đó, rất có khả năng sẽ dứt dây động rừng.
Mọi người đều lấy làm lạ, không hiểu lúc này đến đó thì có gì là dứt dây động rừng.
Triệu Dương giải thích: – Nếu thích khách trốn trong tòa nhà họ Nghiêm, tất nhiên chúng đã quen thuộc nơi này, nhất định sẽ ẩn nấp kỹ càng!
Gã liếc nhìn mọi người: – Nếu bên Sở Hoan vẫn chưa phát hiện tung tích thích khách, mà chúng ta lúc này lại tiến lên, sẽ khiến thích khách biết được số lượng người của chúng ta. E rằng chúng sẽ càng trốn kỹ hơn, bởi vậy chúng ta nhất quyết không thể dứt dây động rừng.
Một người thấp giọng nói: – Công Sở đầu, nhưng vừa rồi có tiếng Tôn Tĩnh Nhất kêu lên mà.
– Chẳng lẽ các ngươi chưa từng biết Tôn Tĩnh Nhất sao? Triệu Dương bĩu môi: – Tên đó nhát như chuột, chỉ nhìn thấy con chuột chạy qua thôi cũng la ầm lên rồi, có gì đáng ngạc nhiên đâu.
– Hơn nữa, nếu bọn họ thật sự gặp phải thích khách, nhất định sẽ la lớn cầu cứu, nhưng các ngươi có nghe thấy tiếng cầu cứu nào không?
Mọi người nhìn nhau, đều đồng loạt lắc đầu.
Triệu Dương nói: – Sở Hoan thì chúng ta chưa biết rõ, nhưng Tôn Tĩnh Nhất thì ai cũng hiểu. Nếu hắn nhìn thấy thích khách, ắt hẳn lúc này đã kêu gào ầm ĩ lên rồi. Bởi vậy ta đoán bọn họ không phải là gặp thích khách, có thể chỉ là Tôn Tĩnh Nhất thấy con chuột hoặc con rắn nên mới kêu lên như vậy.
Lời Triệu Dương nói tuy có phần miễn cưỡng, nhưng cũng không hẳn là không có lý.
Vương Phủ cũng nhíu mày, định nói điều gì đó rồi lại thôi.
Triệu Dương nhìn chằm chằm Vương Phủ, thản nhiên hỏi: – Vương Phủ, ngươi lục soát sương phòng, có phát hiện tung tích thích khách nào không?
Vương Phủ hạ giọng: – Đông sương phòng đã lục soát xong, bên trong trống rỗng, mọi gia tài đáng giá đều đã bị dọn sạch, cũng không phát hiện chỗ nào khả nghi. Tuy nhiên, Tây sương phòng tạm thời vẫn chưa lục soát đến.
– Vậy ngươi dẫn người đi xem xét. Triệu Dương phất tay: – Không được bỏ sót bất cứ chỗ nào.
Vương Phủ ngẫm nghĩ một lát, thần sắc cổ quái, cuối cùng vẫn khoát tay dẫn thủ hạ hướng về phía Tây sương phòng lục soát. Triệu Dương thấy gã rời đi, khóe miệng khẽ nhếch cười, vẫn đợi phía sau hòn non bộ, mãi đến khi hậu hoa viên yên ắng không còn tiếng động mới thấp giọng nói: – Các ngươi hãy thủ vệ tại chỗ này, ta sẽ đi hậu hoa viên xem xét.
Một người nói: – Công Sở đầu, chúng ta hãy đi cùng ngài, người đông thế mạnh!
Triệu Dương oai phong nói: – Hậu hoa viên có điều kỳ lạ, nhiều người sẽ không tốt. Ta một mình đi thăm dò, nếu có gì bất thường, ta sẽ hô các ngươi tiến vào!
Gã cầm cường nỏ trong tay, từ phía sau hòn non bộ bước ra, dò dẫm tiến vào hậu hoa viên.
Hai gã thủ hạ tuân lệnh, nấp sau hòn non bộ giả, nhìn chằm chằm vào cổng vòm dẫn vào hậu hoa viên.
Triệu Dương nương theo ánh trăng tiến vào hậu hoa viên. Mặc dù trăng tháng tư tròn đầy, song toàn bộ hậu hoa viên không phải chỗ nào cũng sáng rõ. Nơi đây đã mấy tháng không có người dọn dẹp, rất nhiều chỗ cỏ dại mọc thành bụi rậm, lộn xộn. Dù ngày trước tòa nhà này có không ít hoa thơm cỏ lạ, nhưng từ lúc bị xét nhà, chúng đã bị di dời gần hết, chỉ còn lại vài khóm, phần lớn bị cỏ dại che lấp. Toàn bộ cảnh tượng thoạt nhìn thật đổ nát tiêu điều.
Triệu Dương cẩn thận tiến sâu vào hoa viên, rất nhanh đã thấy Tôn Tĩnh Nhất nằm bất động trên mặt đất. Gã nhíu mày đi tới, thật cẩn thận đến bên cạnh Tôn Tĩnh Nhất, dùng chân đá đá vào người gã, thấp giọng gọi: – Tôn Tĩnh Nhất! Tôn Tĩnh Nhất!
Nhưng không thấy có phản ứng. Triệu Dương đưa tay lật người gã lại, thấy Tôn Tĩnh Nhất bị bay mất mấy cái răng cửa, khóe miệng đầy máu. Gã liền đưa tay sờ vào chóp mũi xem còn hơi thở hay không. Cũng may là Tôn Tĩnh Nhất vẫn còn sống, chỉ là bị choáng ngất mà thôi.
Gã không nán lại lâu bên Tôn Tĩnh Nhất. Triệu Dương đứng lên, nhìn bốn phía, ánh mắt cuối cùng hướng về phía chuồng ngựa, chậm rãi đi tới. Chẳng mấy chốc, gã phát hiện có hai người ngã nằm dưới đất.
Một người nằm ngửa, che mặt, bất động. Người còn lại nằm cách người bịt mặt vài bước, úp mặt vào đống cỏ cũng bất động, xem ra hai người này dường như đã bỏ mạng.
Triệu Dương lập tức nhận ra người đang úp mặt vào đống cỏ chính là Sở Hoan.
Trong mắt gã liền lóe lên tia sáng. Triệu Dương giơ tay cầm cường nỏ nhắm vào Sở Hoan, rồi đi đến bên cạnh cửa chuồng ngựa, thấp giọng gọi: – Sở Hoan, ta là Triệu Dương, ngươi thế nào rồi? Bị thương ra sao?
Lúc này, gã nhìn thấy rõ ràng lưng áo Sở Hoan đã thấm đẫm máu tươi. Bên trong chuồng ngựa, mùi máu tanh nồng nặc.
Sở Hoan vẫn bất động, dường như đã không còn thở.
Triệu Dương lại càng thêm hưng phấn. Gã giơ cường nỏ lên muốn bắn vào Sở Hoan. Như vậy, cho dù Sở Hoan chưa chết thì cũng sẽ chết không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên chợt tắt. Dù sao gã cũng không phải kẻ ngu xuẩn. Dùng cường nỏ bắn vào người Sở Hoan, sau này khi truy xét, gã chắc chắn không thoát khỏi liên can.
Hao tâm tổn sức sắp đặt cục diện này, mục đích chính là để Sở Hoan chết một cách ngẫu nhiên, tựa như bị thích khách giết chết trong lúc chấp hành nhiệm vụ. Triệu Dương cũng không ngu xuẩn đến mức lưu lại dấu vết gì.
Gã thấp giọng gọi vài tiếng, Sở Hoan vẫn bất động. Triệu Dương đi vào bên trong chuồng ngựa, đến gần hơn, nín thở, nhìn chằm chằm Sở Hoan. Nơi này yên tĩnh lạ thường, gã không thể xác định chắc chắn Sở Hoan đã chết hay chưa. Bởi vậy, gã nắm chặt cường nỏ, thật cẩn thận. Nếu Sở Hoan chưa chết, nhất định vẫn còn hô hấp. Triệu Dương đứng bên cạnh nín thở, ngưng thần quan sát.
Sở Hoan vẫn bất động, dường như thật sự đã không còn chút động tĩnh nào. Triệu Dương lo lắng, lại thấp giọng gọi thêm hai tiếng nữa. Khi đã thực sự xác định Sở Hoan không hề hô hấp, gã lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, liếc nhìn thi thể thích khách, khẽ thì thầm: – Tiểu tử này quả đúng là tận số!
Gã buông cường nỏ xuống, tiến lại gần, giơ tay ra thăm dò hơi thở của Sở Hoan.
Chợt một ánh kiếm lóe lên, Triệu Dương còn chưa kịp phản ứng, mũi kiếm đã kề ngay cổ gã. Lúc Triệu Dương đang kinh hãi, gã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Sở Hoan cất lên: – Động đậy một chút, ta sẽ đâm thủng yết hầu ngươi.
Triệu Dương thần sắc đại biến. Gã cố ý đợi hồi lâu, chính là để phòng Sở Hoan chưa chết. Nhưng Sở Hoan quả thực không hề có hô hấp, người thường không thể nín th��� lâu như vậy, nên Triệu Dương không thể ngờ Sở Hoan còn sống.
Chỉ có điều sự thật ở ngay trước mắt, mũi kiếm lạnh như băng kề sát cổ họng gã, khiến gã không dám động đậy.
Sở Hoan tu luyện Long Tượng Kinh, đạo thứ nhất "Chiến Luân Đạo" đã luyện thành, có thể ngưng thở trong thời gian dài, tựa như chết ngất. Triệu Dương làm sao có thể phát hiện ra được điều đó?
Triệu Dương hiện giờ hối hận vô cùng. Gã một mình tiến vào hậu hoa viên để xem Sở Hoan đã chết hay chưa, chính là vì sợ thuộc hạ đi cùng sẽ khiến sự việc phức tạp. Ai ngờ lại xảy ra tình huống thế này.
Nếu sớm biết vậy, gã đã dẫn theo hai người kia tiến vào, Sở Hoan chắc chắn không thể làm gì được. Giờ phút này, trường kiếm nằm trong tay Sở Hoan, Tôn Tĩnh Nhất tuy còn sống nhưng vẫn hôn mê. Lúc này, cho dù Sở Hoan có giết mình thì cũng sẽ không bị phát hiện.
Chỉ có điều Triệu Dương vẫn hy vọng Sở Hoan sẽ không giết mình, gã miễn cưỡng cười nói: – Sở Hoan, ngươi làm cái gì vậy? Đầu óc hồ đồ rồi sao, ta là Triệu Dương mà!
Sở Hoan mặt trắng b���ch, vết thương bên sườn hắn vẫn còn rỉ máu. Trận chiến với thích khách tuy ngắn ngủi nhưng đã hao tổn khá nhiều công lực. Tuy nhiên, Sở Hoan vẫn cầm chắc kiếm trong tay, vẻ mặt không hề có chút ôn hòa nào, mà lạnh lùng nghiêm khắc, trong đôi mắt ngập tràn sát khí nồng đậm. Triệu Dương chưa bao giờ chứng kiến hắn có vẻ mặt như vậy, trong lòng lạnh toát, liền nói: – Sở Hoan, cất kiếm đi, ngươi… ngươi rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Sở Hoan lạnh lùng nói: – Ta chỉ hỏi một câu, toàn bộ chuyện này do ai sắp đặt?
Sở Hoan cực kỳ nhanh trí, chẳng những biết việc này có cạm bẫy mà ngay cả chuyện gặp Công chúa trước đó cũng là do người khác thiết kế. Vốn dĩ, đối phương muốn mượn tay tiểu Công chúa để diệt trừ mình, ai ngờ kết quả lại nằm ngoài dự đoán. Đám người này không chịu buông tha, ở tòa nhà họ Nghiêm tiếp tục sắp đặt cạm bẫy. Sở Hoan trong lòng hiểu rất rõ, hai lần âm mưu này đều do cùng một đám người gây ra.
Triệu Dương miễn cưỡng cười: – Sở Hoan, ngươi nói vậy là có ý gì? Ta… ta nghe không hiểu, ngươi nói bậy bạ gì vậy!
Gã chưa kịp nói hết, mũi kiếm phía trước đã dí sâu hơn. Trường kiếm trong tay Sở Hoan lúc này là kiếm của thích khách, mới vừa rồi còn đâm xuyên sườn hắn. Hắn phải nỗ lực lắm mới rút ra được. Cũng may là bị đâm bên sườn, nếu là đâm vào trái tim hoặc nội tạng, Sở Hoan chắc chắn không thể dễ dàng rút ra, vì sẽ khiến hắn chết nhanh hơn. Thanh kiếm này của thích khách quả thật là một thanh kiếm tốt, sắc bén vô cùng. Sở Hoan chỉ hơi dí mũi kiếm về phía trước một chút mà đã cắt vào yết hầu Triệu Dương. Triệu D��ơng cảm thấy cổ họng nóng lên, máu tươi không ngờ đã bắt đầu rỉ ra.
Triệu Dương lúc này đã hiểu rằng Sở Hoan không định đùa giỡn với mình. Nếu đối phương muốn giết mình, kiếm của hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình.
– Sở Hoan, việc này… việc này không liên quan gì đến ta cả.
Triệu Dương giọng run lên: – Ta cũng chỉ là phụng mệnh an bài… đều là do Tổng Kỳ đại nhân ra lệnh!
Sở Hoan thản nhiên hỏi: – Ngươi không nói sai chứ?
Triệu Dương đáp: – Ta chỉ là một Công Sở đầu, biết không nhiều chuyện, chỉ có thể phụng mệnh làm việc. Tổng Kỳ đại nhân đã đáp ứng rằng sau khi xong việc, sẽ điều ta đến…
Không đợi gã nói xong, Sở Hoan đã xuất thủ. Trường kiếm ngay lập tức xuyên thấu yết hầu Triệu Dương.
Triệu Dương hai mắt trợn ngược, gã không thể tin rằng Sở Hoan lại không chút lưu tình mà giết mình như vậy!
– Cách sinh tồn chỉ có một. Đó là nếu không muốn bị người giết, thì phải giết người một cách không chút lưu tình.
Trước khi chết, Triệu Dương nghe rõ ràng từng lời này!
Mọi chi tiết và diễn biến trong chương truyện này đều là sản phẩm dịch thuật độc quyền, xin chân thành cảm ơn quý độc giả đã ủng hộ truyen.free.