(Đã dịch) Chương 270
Như Liên lập tức bưng một bát sứ nhỏ tiến tới, bên trong là thuốc màu xanh. Tố Nương nhận lấy rồi nói:
– Nhị Lang, đây chính là phương thuốc trước kia cha ta lấy được từ chỗ lang trung già. Nếu trên người có vết xước, dùng là tốt nhất, không để lại sẹo, đệ thử xem sao.
Đặt chén sang bên cạnh, Sở Hoan cười nói:
– Nếu là phương thuốc cổ, chắc chắn hiệu nghiệm.
Tố Nương cùng Như Liên ra ngoài, Sở Hoan ngửi thấy trong thuốc có mùi cỏ, thuốc màu lục. Hắn lập tức cởi bỏ áo ngoài, thoa thuốc lên chỗ bị thương trên tay và ngực. Thuốc bôi tới miệng vết thương liền cảm thấy mát lạnh.
Tố Nương không rời đi, đứng ở ngoài cửa, một lúc lâu sau mới hỏi:
– Nhị Lang, đệ cảm thấy đỡ nhiều rồi chứ?
Giọng Sở Hoan truyền tới:
– Tố Nương tỷ, thuốc này thật sự có tác dụng. Sau khi bôi lên, đệ đã không cảm thấy đau nữa.
Tố Nương vui mừng, đắc ý trong lòng, che miệng cười nói:
– Nào có linh nghiệm như đệ nói, cũng cần vài ngày mới khỏi hẳn chứ.
Thật vất vả lắm mới khiến Sở Hoan khen ngợi một lần, trong lòng Tố Nương đạt được thỏa mãn rất lớn.
– Ồ, lưng không bôi tới.
Sở Hoan nói thầm trong phòng.
Lỗ tai Tố Nương vẫn dựng thẳng, lắng nghe động tĩnh bên trong. Nàng nghe được tiếng Sở Hoan nói thầm, thuận miệng liền nói:
– Ta tới giúp đệ, đệ chờ một chút.
Nàng đẩy cửa muốn vào, chỉ là tay vừa chạm vào cánh cửa phòng, vội vàng lui lại, khuôn mặt đỏ ửng trong nháy mắt.
Lúc trước Sở Hoan vẫn ngủ say không dậy nổi, Tố Nương thấy quần áo trên người hắn rách nát dính vết máu, quả thật lo lắng không thôi, thậm chí muốn thừa dịp Sở Hoan đang ngủ say, cởi áo hắn ra để rịt thuốc.
Chị dâu cởi áo chú em, chuyện này truyền ra ngoài tuy không dễ nghe, Tố Nương đã do dự hồi lâu, đấu tranh kịch liệt trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ tới Sở Hoan bị thương, cắn răng thử một lần.
Chỉ là trùng hợp Sở Hoan tỉnh lại, tránh khỏi sự xấu hổ.
Lúc này Sở Hoan nói thầm không bôi tới lưng, Tố Nương thuận miệng nói muốn giúp hắn, hoàn toàn là lời nói vô ý thức. Lời vừa ra khỏi miệng, nàng đột nhiên nhớ tới làm như vậy rất không thỏa đáng, khuôn mặt liền nóng ran.
Sở Hoan quả thực ngây ngô, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Thảo dược bôi lên miệng vết thương mang lại cảm giác dễ chịu. Dù lưng vẫn tê dại, nhưng hắn không thể nhìn rõ vết thương ở đâu. Nếu cứ bôi thuốc lung tung, e rằng sẽ lãng phí dược liệu. Hắn thuận miệng nói vậy, Tố Nương bên ngoài tiếp lời, hắn cũng chẳng thấy có gì bất ổn.
Chỉ là chờ một lúc, thấy Tố Nương không tiến vào, hắn hiếu kỳ hỏi:
– Tố Nương tỷ, tỷ còn ở đây hay không?
Lúc này Tố Nương đang do dự, hai má đỏ bừng. Như Liên ở bên cạnh nói khẽ:
– Tố Nương tỷ, trên lưng Sở đại ca cũng có vết thương, tỷ đi giúp huynh ấy chứ?
Tố Nương thầm nghĩ trong lòng: “Chỉ là bôi thuốc, cũng không có chuyện gì khác, có gì phải lo lắng? Tiểu muội cũng đang ở đây, sợ gì tai tiếng lan xa?” Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng đẩy cửa đi vào, thấy Sở Hoan đang ngồi trên ghế, áo trên người đã cởi bỏ, để lộ thân trên hơi ngăm đen nhưng vô cùng rắn chắc.
Đây là lần đầu tiên Tố Nương chứng kiến thân thể Sở Hoan, hơi e lệ. Sở Hoan đã nói:
– Trên lưng có nhiều chỗ ngứa, xem chừng là miệng vết thương. Tỷ nhìn giúp ta một chút, tránh cho ta bôi lung tung, phí thảo dược.
Tố Nương bước tới, bưng bát sứ lên, nhìn thấy trên lưng Sở Hoan có năm sáu vết cắt. Tuy miệng vết thương không sâu, cũng rất mảnh, nhưng vẫn rỉ ra một ít máu tươi.
Tố Nương quả thật rất thương xót trong lòng. Lại thấy ngoại trừ mấy vết cắt này, trên lưng Sở Hoan còn có bốn năm vết sẹo, hiển nhiên là vết thương cũ, đã đóng thành sẹo. Tố Nương chứng kiến, thấy mà giật mình, thân thể run rẩy, thấp giọng hỏi:
– Nhị Lang, đệ... trên lưng đệ sao lại nhiều vết thương như thế? Những vết sẹo này... tới từ đâu?
Tuy Tố Nương hiểu biết không nhiều, nhưng cũng mơ hồ nhìn ra, dường như những vết sẹo này do đao thương gây ra.
Sở Hoan cười nói:
– Không có việc gì.
Dường như hắn không muốn nói nhiều.
Tố Nương thấy Sở Hoan không nói, cũng không tiện hỏi, liền dùng tay chấm thuốc, bôi lên lưng Sở Hoan. Tay nàng vẫn còn hơi run, đụng vào da thịt Sở Hoan, cảm thấy vô cùng rắn chắc. Tim nàng đập rộn lên, lồng ngực nàng phập phồng, gò má đỏ hồng.
Sở Hoan cũng cảm thấy ngón tay Tố Nương khẽ chạm trên lưng mình, một loại cảm giác quái dị dâng lên. Lúc này hắn mới cảm thấy, để Tố Nương rịt thuốc cho mình, dường như hơi không ổn.
Bầu không khí hơi xấu hổ, Sở Hoan mở miệng phá vỡ sự im lặng, hỏi:
– Tố Nương tỷ, mấy ngày nay thân thể mẫu thân thế nào?
Tố Nương vội đáp:
– Hôm trước tìm lang trung tới coi, lang trung nói không có chuyện gì lớn. Mẫu thân lớn tuổi, thân thể dễ mệt nhọc, đã kê cho vài thang thuốc.
– Vậy là tốt rồi.
Sở Hoan hơi vuốt cằm.
Tố Nương lại nói:
– Nhị Lang, lúc ta mua thảo dược trên phố, nghe bọn họ nói hai ngày nữa sẽ giết người, có thật hay không?
– Giết người?
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
– Giết ai?
– Đệ không biết sao?
Tố Nương hiếu kỳ nói:
– Bọn họ nói khắp nơi trong thành đều dán bảng cáo thị. Hai ngày nữa sẽ chém đầu tại chợ Tây thành, những người kia đều là loạn đảng... Họ đồn rằng lần này sẽ có rất nhiều người bị xử chém.
Sở Hoan nghĩ nghĩ, nói:
– À? Hóa ra là việc này. Quan phủ vốn không nương tay đối với loạn đảng.
Hắn nghĩ tới điều gì, nói khẽ:
– Tố Nương tỷ, thật ra lần này ta rời nhà, chính là đi bắt loạn đảng. Hiện giờ rất nhiều nơi có loạn đảng ẩn hiện, mê hoặc lòng người, gây hại dân chúng... Đúng rồi, mấy ngày trước đây phủ thành Vân Sơn tra ra vài tên loạn đảng, hóa trang thành đạo sĩ, lừa gạt trong thành.
Tố Nương vừa nghe thấy đạo sĩ, thân thể chấn động, liền sẩy tay, móng tay vô tình khẽ chạm vào lưng Sở Hoan. Sở Hoan co lưng lại, Tố Nương thấy thế vội nói:
– À, ta... Nhị Lang, thật xin lỗi...!
Nàng hơi bối rối.
Sở Hoan cười nói:
– Không sao.
Trong lòng hắn lại càng xác định, mình nhắc tới đạo sĩ, chắc chắn đã chạm đúng tâm tư của Tố Nương.
Lần trước Tố Nương tới Tĩnh Từ Am, Sở Hoan biết rõ có quan hệ với Lã đạo sĩ này. Hắn lo lắng sau này Tố Nương lại bị người khác lừa gạt, cho nên hôm nay hắn liền nhân cơ hội dặn dò Tố Nương:
– Có vài tên loạn đảng giả trang thành đạo sĩ, lập lời đồn, mê hoặc lòng người đã bị quan phủ ngầm bắt, cũng không biết có phải đã bắt hết hay chưa.
Tố Nương cẩn thận hỏi:
– Thật sự có việc này sao? Đạo sĩ... đạo sĩ nói dối gạt người?
Sở Hoan gật đầu nói:
– Đây đều là đạo sĩ giả, hơn nữa cũng chưa chắc đều giả trang thành đạo sĩ. Có kẻ giả trang thành lang trung, có kẻ giả trang thành tiên sinh, chính là muốn hại người.
Hắn giả bộ như tùy tiện hỏi thăm:
– Tố Nương tỷ, ở trên đường tỷ có gặp phải loại người này hay không?
Tố Nương chột dạ, vội vàng đáp:
– Không có, không có... Trên phố ta nào có nói chuyện với người lạ.
Trong lòng nàng lại nghĩ mà sợ: “Chẳng lẽ Lã đạo trưởng này là loạn đảng? Lời hắn nói đều là gạt người sao?”
Thật ra hai ngày này nàng quả thật đã trở lại tìm Lã đạo sĩ, chỉ tiếc Lã đạo sĩ này đột nhiên biến mất như bụi mù vậy, Tố Nương tìm mấy lần, đều không thấy tung tích của lão.
Lúc này nghe Sở Hoan nói, nàng mới biết được Lã đạo trưởng là loạn đảng, đã bị bắt, trong lòng quả thật nghĩ mà hoảng sợ.
Trong lòng nàng lập tức dâng lên cảm giác thất lạc. Nếu đúng như lời Sở Hoan nói, Lã đạo sĩ có thể là lừa đảo, như vậy 'Thẻ nhân duyên' là giả, 'vợ chồng kiếp trước nhân duyên hiện giờ' cũng là giả.
Chẳng biết tại sao, nghĩ tới những điều này đều là lời nói dối của Lã đạo sĩ, trong lòng Tố Nương không có tức giận, chỉ là thất vọng.
Nàng cảm thấy toàn thân mình giờ phút này dường như bị rút hết khí lực, hơi nhũn ra. Đúng lúc này chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Sở Hoan đã nói:
– Có người gõ cửa, ta đi mở cửa.
Tố Nương buông bát sứ, nói:
– Để ta đi.
Thần sắc nàng uể oải, ra cửa, thuận tay cầm một chiếc kéo bên cạnh rồi mới đi mở cửa. Mỗi lần mở cửa mang theo kéo, đã là thói quen của nàng.
– Ai thế?
– Sở Hoan có nhà hay không?
Một giọng nói thô to vang lên:
– Ta là Vệ Thiên Thanh.
Lúc này Sở Hoan cũng đã tới trước cửa, cao giọng nói:
– Là Vệ đại ca à? Sao huynh lại tới đây?
Tố Nương thấy Sở Hoan quen biết, liền mở cửa. Vệ Thiên Thanh gật nhẹ đầu với Tố Nương, rồi sải bước đi vào. Trong tay gã cầm một cái bao. Thấy Sở Hoan chỉ khoác độc một chiếc áo mỏng, gã cười nói:
– Sở huynh đệ, mới ngủ dậy sao?
Sở Hoan cười ha ha, nói:
– Vệ đại ca đại giá quang lâm, cho dù đang nằm ngủ, đệ cũng phải dậy.
Vệ Thiên Thanh cười ha ha. Sở Hoan đã nói với Tố Nương:
– Tố Nương tỷ, làm vài món thức ăn ngon, ta cùng Vệ đại ca uống vài chén.
Vệ Thiên Thanh chắp tay với Tố Nương, nói:
– Làm phiền tẩu tử rồi.
Tuổi của gã lớn hơn Tố Nương, chỉ là xưng hô với Tố Nương dựa theo Sở Hoan. Tố Nương cười cười, thấy Vệ Thiên Thanh mang theo bao lớn trong tay, xem ra là tới cửa mang theo lễ vật, làm bữa cơm cho gã ăn cũng không thiệt thòi, liền uyển chuyển quay ��i chuẩn bị cơm nước.
Sau khi ngồi xuống, Vệ Thiên Thanh đi thẳng vào vấn đề:
– Sở huynh đệ, Tề Vương đã yêu cầu Tổng đốc điện hạ cho người, điều đệ tới làm hộ vệ dưới trướng của ngài. Đệ thấy thế nào?
Trong lòng Sở Hoan sớm đoán được sẽ có chút thay đổi, không thể tưởng được lại nhanh như vậy, khuôn mặt lại lộ vẻ do dự.
Vệ Thiên Thanh nói:
– Sở huynh đệ, đệ văn võ toàn tài, trung dũng, nhân nghĩa. Tổng đốc đại nhân cũng không nỡ điều đệ đi. Nhưng Tề Vương điện hạ đã mở miệng, Tổng đốc đại nhân cũng không thể cự tuyệt.
Sở Hoan thở dài:
– Thân thể mẫu thân không tốt. Nếu tiểu đệ thật sự theo Tề Vương vào kinh, người không chịu nổi đường xá xa xôi, vất vả... Hơn nữa người cũng chưa chắc thích ứng được cuộc sống nơi kinh thành...!
Vệ Thiên Thanh vỗ ngực nói:
– Sở huynh đệ, đàn ông chí ở bốn phương, làm việc không nên lo trước lo sau. Được đệ coi trọng, gọi ta một tiếng đại ca, thân mẫu của đệ cũng như mẫu thân ta vậy. Nếu đệ rời đi, thân mẫu của đệ tự có Vệ Thiên Thanh ta chăm sóc, tuyệt đối không sai sót, điểm này đệ cứ yên tâm.
Gã dừng một chút, lại nói:
– Đợi cho Sở huynh đệ thu xếp tốt trong kinh, mà thân thể mẫu thân đệ chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần truyền lời tới, Vệ Thiên Thanh sẽ tự mình hộ tống người tới kinh thành.
Sở Hoan đứng dậy chắp tay nói:
– Vệ đại ca...!
Hắn còn chưa dứt lời, Vệ Thiên Thanh đã đứng dậy đè hắn xuống, nói:
– Đã là huynh đệ, thì đừng có dài dòng quy củ.
Gã cầm bao lên, đặt trước mặt Sở Hoan, nói:
– Đây là bảo vật Tổng đốc đại nhân trân tàng, từ trước tới nay chưa từng dùng đến. Tổng đốc đại nhân sai ta tới tặng đệ, sau này đệ hộ vệ Tề Vương, tự nhiên cần dùng tới.
Sở Hoan cả kinh nói:
– Vệ đại ca, thứ này… thứ này sao có thể nhận?
Vệ Thiên Thanh khoát tay áo nói:
– Sở huynh đệ, đệ nghe huynh nói xong đã.
Gã nhìn Sở Hoan, thành khẩn nói:
– Không dối gạt Sở huynh đệ, Tổng đốc đại nhân từng nhận ân huệ của Thái tử, hơn nữa Thái tử điện hạ là người thừa kế chính thống của Đại Tần, cho nên Tổng đốc đại nhân một lòng thần phục Thái tử điện hạ… Nói thẳng cho đệ biết, Tổng đốc đại nhân chính là người của Thái tử đảng, huynh đi theo Tổng đốc, tự nhiên cũng thuộc phe Thái tử đảng.
Bản dịch này là tài sản độc quyền của truyen.free.