Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 266

La Thế Lương bị trúng tên vào vai, do Lý Mão Thỏ bắn.

La Thế Lương bỏ mặc thuộc hạ, khiến bọn chúng làm sao còn chí khí tái chiến, lập tức rơi vào hoảng loạn. Lý Mão Thỏ đã dẫn người từ ba phía ập đến, nhìn thấy La Thế Lương và Sở Hoan đang đánh nhau một sống một chết, Lý Mão Thỏ giương cung ngắm bắn La Thế Lương. Khi La Thế Lương vung đao ra, mũi tên cũng vừa trúng vào vai gã.

Ba tên thuộc hạ của La Thế Lương trong lòng hoảng sợ, không dám tiếp tục giao chiến, buông vũ khí đầu hàng. Mọi người thu lấy vũ khí, trói ba tên lại.

Sở Hoan đặt mũi đao vào cổ họng La Thế Lương. Gã tuy rằng rất tức giận nhưng không dám cử động.

Doanh Nhân đang ẩn nấp không xa, thấy Sở Hoan bắt được La Thế Lương lúc này mới nhẹ nhõm thở phào. Khi thấy đám người Lý Mão Thỏ xông tới, lòng gã như trút được gánh nặng. Mang theo một bụng phẫn nộ, gã bước nhanh đến, chỉ vào La Thế Lương mà quát: – Sở Hoan, La Thế Lương dám ám sát bổn vương, tội ác tày trời, hãy giết chết hắn cho ta!

Sở Hoan vẫn không động thủ.

Lúc này đám người Vương Hàm cũng đã tới. Liễu béo với cái mông được băng bó, bước đi khập khiễng, thấy Sở Hoan liền mừng rỡ nói: – Đại nhân, người không sao là tốt rồi, ôi chao...!

Sở Hoan khẽ nhíu mày: – Ngươi bị thương sao?

Liễu béo vội vàng đáp: – Trúng một mũi tên ạ!

Vương Hàm cũng thêm vào: – Trúng vào mông, không chết nổi đâu.

Hai người tiến lên trói La Thế Lương lại. Sở Hoan thu đao, nhìn Lý Mão Thỏ hỏi: – Lý Bách hộ, Phùng Bách hộ bị trọng thương, các ngươi có ai mang theo thuốc trị thương không?

Lý Mão Thỏ giật mình kinh hãi: – Hắn ở đâu rồi?

Sở Hoan chỉ về phía Phùng Ngọ Mã đang nằm. Lý Mão Thỏ vội vàng bước tới, nhưng đang đi đột nhiên dừng lại, quay người thi lễ với Doanh Nhân. Doanh Nhân vội xua tay: – Ngươi mau xem Phùng Ngọ Mã thế nào rồi, không biết hắn còn sống hay đã chết.

Lý Mão Thỏ đáp lời một tiếng, rồi chạy nhanh về phía Phùng Ngọ Mã.

La Thế Lương lúc này lạnh lùng nhìn Doanh Nhân tiến lại gần, lớn tiếng nói: – Doanh Nhân, có bản lĩnh thì ngươi cứ giết ta, lão tử sẽ không cầu xin một lời nào đâu.

Doanh Nhân tức giận nói: – Ngươi dám ám sát bổn vương mà còn muốn sống sao?

Trong tay gã đang cầm cây đao, liền giơ lên chém về phía La Thế Lương.

Sở Hoan vội vàng can ngăn: – Điện hạ xin hãy khoan!

Đại đao của Doanh Nhân dừng lại giữa không trung, gã quay đầu nhíu mày hỏi Sở Hoan: – Sở Hoan, La Thế Lương tội ác tày trời, bổn vương muốn giết hắn ngay tại đây, rồi trở về phủ Vân Sơn sẽ diệt cửu tộc hắn.

Sở Hoan lật ngược chuôi đao, chắp tay nói: – Điện hạ, ti tướng cả gan xin can ngăn. La Thế Lương không thể giết lúc này!

Doanh Nhân ngạc nhiên: – Vì sao vậy?

Thấy Sở Hoan đưa mắt ra hiệu, Doanh Nhân liền đi theo hắn nép sang một bên. Sở Hoan thì thầm: – Điện hạ, đám thích khách trong thạch thất ngầm chắc chắn có liên quan đến La Thế Lương. Âm mưu ám sát Điện hạ lần này được sắp đặt chặt chẽ, đến tột cùng là ai đứng sau, hiện giờ chỉ có thể tra khảo La Thế Lương mới biết được. Hơn nữa, Điện hạ cũng từng nói, nữ nhi của Thái Trang chủ tung tích không rõ, không tìm ra manh mối, cũng chỉ có thể tra khảo La Thế Lương mà thôi.

Doanh Nhân hơi trầm tư, đưa tay vuốt cằm, nói: – Sở Hoan, ngươi nói không sai. La Thế Lương này quả thực không thể chết được.

Gã đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thấp giọng thì thầm: – Nhưng La Thế Lương biết bổn vương vi hành, vì Lăng Sương cô nương mà kết thù với La Đỉnh, nếu hắn để lộ chuyện ra ngoài…

Sở Hoan lắc đầu: – Điện hạ, thẩm vấn La Thế Lương chỉ có thể là mật thẩm, không nên ồn ào. Như vậy, tất nhiên sẽ không để lộ chuyện ra ngoài được. Hơn nữa, trong tay hắn không có chứng cứ rõ ràng, nếu tùy tiện nói bừa, sẽ phạm vào tội vu oan giá họa cho hoàng thân quốc thích.

Doanh Nhân gật đầu: – Không sai!

La Thế Lương thấy Sở Hoan và Doanh Nhân nhỏ to bàn chuyện, lập tức chửi ầm lên: – Doanh Nhân, lão tử không giết được ngươi là ông trời không có mắt. Ngươi ngay cả lá gan giết lão tử cũng không có, đúng là vô năng vô sỉ đến tận cùng!

Doanh Nhân nghe gã nhục mạ, vô cùng phẫn nộ, liền bước đến đá một cước vào bụng La Thế Lương. La Thế Lương đau đớn biến sắc mặt, nhưng rất nhanh liền cười ha hả: – Chỉ có thể làm được việc này thôi sao? Lúc trước nghe nói ngươi dám đi đến kỹ viện, lão tử còn tưởng ngươi có vài phần đảm lượng, ai ngờ ngay cả dũng khí giết người cũng không có, thật sự đáng thất vọng!

Doanh Nhân nghe gã nói vậy, giật mình hô lên: – Bịt mồm hắn lại, không cho nói nữa!

Binh sĩ đứng sau lưng La Thế Lương dùng cán đao đập một nhát vào gáy gã, khiến gã trợn ngược mắt, quỵ xuống hôn mê tức thì.

– Trói hắn và đám thuộc hạ mang về phủ thành!

Sở Hoan tiến lên ra lệnh, rồi dùng hai tay dâng Huyết Ẩm đao cho Doanh Nhân: – Điện hạ, ti tướng thất lễ rồi!

Doanh Nhân cầm lấy bảo đao, ngắm nhìn một lượt rồi nói: – Hèn chi Thái tử ca ca lại thích cây đao này, quả nhiên là bảo đao hiếm thấy. Chỉ tiếc bổn vương không có hứng thú với nó. Nếu không cũng sẽ khẩn cầu Thái tử ca ca ban cho bổn vương.

Gã dừng lại một chút rồi hỏi Sở Hoan: – Sở Hoan, ngươi có thích cây đao này không?

Sở Hoan ngẩn người, không hiểu vì sao Doanh Nhân lại hỏi như vậy.

Doanh Nhân thấy Sở Hoan không trả lời ngay, lại hỏi: – Ngươi có thích nó hay không?

Sở Hoan đáp: – Điện hạ, ti tướng là người luyện võ, bảo đao như thế, bất cứ ai là người tập võ cũng sẽ thích!

Doanh Nhân gật đ��u: – Tốt. Nếu ngươi đã nói như thế, bổn vương trong lòng đã hiểu rõ.

Gã cũng không nói nhiều, đem Huyết Ẩm đao trả lại cho Sở Hoan: – Trước khi về đến phủ thành, ngươi tạm thời cứ giữ nó.

Đám thuộc hạ của Lý Mão Thỏ nhanh chóng dọn dẹp hiện trường.

Doanh Nhân lúc này mệt mỏi không chịu nổi, đi đến một sườn núi nhỏ ngồi xuống, vẫy Sở Hoan lại gần, vẻ mặt ngưng trọng nói: – Sở Hoan, bổn vương e rằng đã nghĩ sai về Thái tử ca ca.

Sở Hoan hỏi: – Điện hạ vì sao lại nói như vậy?

– Lúc trước, kỳ thực trong lòng bổn vương vẫn nghi ngờ, cảm thấy lần ám sát này có lẽ có liên quan đến Thái tử ca ca.

Doanh Nhân thở dài: – Chỉ có điều hiện tại xem ra, bổn vương đã hiểu nhầm Thái tử ca ca rồi.

Gã nhìn Sở Hoan, ra hiệu hắn đến gần hơn, hạ giọng nói: – Trước đây bổn vương từng nghe Tôn Đức Thắng nói qua, La Thế Lương và Tam ca rất gần gũi.

Gã nói xong, sắc mặt có vẻ rất khó coi.

Sở Hoan biết Tam ca trong miệng Doanh Nhân chính là Hán vương, Tam hoàng tử của Đại Tần.

Doanh Nhân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Sở Hoan, lại tiếp tục thì thầm: – Bổn vương và Tam ca bất hòa, cho nên rất ít khi xuất hiện cùng nhau, ngay cả khi gặp mặt cũng rất ít khi nói chuyện. Chỉ có điều bổn vương xưa nay đối với Tam ca vô cùng kính trọng, chưa bao giờ bất kính, càng không nói đến thù oán, bổn vương thật sự không nghĩ ra Tam ca vì sao… vì sao phải dồn bổn vương vào chỗ chết.

Sở Hoan nhíu mày, định nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn đứng yên lặng.

Doanh Nhân thấy Sở Hoan có vẻ e dè, liền chân thành nói: – Sở Hoan, ngươi vài lần trợ giúp bổn vương, hơn nữa, lần này bổn vương có thể thoát chết là nhờ cả vào ngươi. Bổn vương đã coi ngươi như tâm phúc, đối với ngươi không có gì không dám nói. Ngươi nếu muốn nói gì cứ tự nhiên, bất kể đúng sai bổn vương cũng không trách cứ.

Sở Hoan trong lòng hiểu rõ những lời này của Doanh Nhân là rất thành tâm.

Từ lúc Sở Hoan và Doanh Nhân quen biết nhau, trải qua bao nhiêu biến cố, nhất là quá trình đồng sinh cộng tử ở Trung Nghĩa trang càng khiến cho Doanh Nhân nảy sinh cảm kích sâu sắc đối với Sở Hoan.

Sở Hoan hơi trầm ngâm, cuối cùng cũng nói: – Điện hạ, ti tướng thân phận thấp kém, đáng lẽ không nên nói, nhưng được Điện hạ coi trọng, xin cả gan góp lời.

– Ngươi nói đi!

Doanh Nhân thúc giục.

Sở Hoan lúc này mới mở miệng: – Điện hạ, La Thế Lương và Hán vương Điện hạ có qua lại với nhau, nhưng trước khi có chứng cứ, cũng không thể khẳng định việc La Thế Lương ám sát Điện hạ có liên quan đến Hán vương Điện hạ. Điện hạ không cần phải khổ sở, hết thảy chờ thẩm vấn La Thế Lương mới biết được.

Doanh Nhân trong lòng kỳ thực cũng không muốn tin mình bị chính huynh đệ mưu hại, nghe Sở Hoan nói như vậy, như cởi được gánh nặng: – Không sai, Tam ca tuy rằng bất hòa với bổn vương, nhưng bổn vương với Tam ca dù sao cũng là huynh đệ, không oán không thù, Tam ca nhất định sẽ không hại ta. Khẳng định La Thế Lương là muốn báo tư thù.

Chợt thấy Lý Mão Thỏ tiến đến, Doanh Nhân liền đứng dậy. Lý Mão Thỏ quỳ xuống một gối, thỉnh tội: – Điện hạ đã kinh hãi, tiểu nhân tội đáng chết, khẩn cầu Điện hạ giáng tội.

Doanh Nhân lắc đầu: – Lý Mão Thỏ, không trách ngươi. Phùng Ngọ Mã thế nào rồi?

– Phùng Bách hộ mất máu quá nhiều, hơn nữa trên người có hơn mười vết thương. Tiểu nhân đã cho hắn uống thuốc trị thương.

Lý Mão Thỏ cung kính: – Miệng vết thương tuy rằng không đến mức trí mạng, nhưng muốn phục hồi e rằng cũng mất mấy tháng…

Doanh Nhân nhẹ nhõm thở ra: – Ngươi nói tính mạng hắn không đáng ngại chứ?

Lý Mão Thỏ đáp: – Vâng ạ!

Doanh Nhân lộ ra vẻ tươi cười: – Tốt, ngươi đứng lên nói đi.

Phùng Ngọ Mã vì bảo hộ Doanh Nhân mà trọng thương, Doanh Nhân nghe nói Phùng Ngọ Mã có thể giữ lại tính mạng, trong lòng tất nhiên là vui mừng.

Khi Lý Mão Thỏ đứng dậy, Doanh Nhân mới hỏi: – Các ngươi làm sao đến được đây? Đám thích khách kia hiện tại thế nào rồi?

Lý Mão Thỏ nói: – Tiểu nhân cùng Phùng Bách hộ thoát khỏi sơn trang, sau đó, Phùng Bách hộ âm thầm quay trở lại sơn trang. Tiểu nhân suất lĩnh những người khác đi về phía Nam. Vốn tưởng rằng phía sau có người đuổi theo sẽ phải chịu sự truy sát, nhưng bọn chúng vẫn không hiện thân, chỉ lẳng lặng đi theo hướng khác. Tiểu nhân sợ rằng có dối trá trong đó, liền ngộ biến tòng quyền, đi đến một rừng cây. Tiểu nhân hạ lệnh mấy người ẩn nấp trên cây, dẫn theo những người khác tiếp tục đi về phía trước, dẫn đám thích khách truy đuổi theo.

Doanh Nhân vỗ tay: – Bổn vương hiểu rồi, đây là dụ địch vào bẫy. Lão sư cũng từng nói qua, ngươi là tập trung đám thích khách đó vào rừng cây, sau đó, tập kích hai mặt trước sau đúng không?

Lý Mão Thỏ gật đầu: – Điện hạ anh minh, đúng là như thế. Hết thảy đều như Điện hạ sở liệu. Chỉ có điều tiểu nhân cũng không ngờ bọn chúng nhân lực không nhiều, chẳng qua chỉ hơn 10 người, công phu cũng kém, chỉ một trận hỗn chiến đã bị giết sạch. Chúng ta tổn thất hai người.

Gã dừng lại một chút, tiếp tục nói: – Tiểu nhân thấy đám người này lơi lỏng yếu kém nên lo rằng bị trúng kế điệu hổ ly sơn, bèn dẫn người quay trở lại. Trong sơn trang không tìm thấy Điện hạ, lại phát hiện La Thế Lương dẫn theo một đám kỵ binh ở bên ngoài sơn trang.

Doanh Nhân hừ lạnh một tiếng, cũng kh��ng nói gì.

– Tiểu nhân dẫn người trốn ở ngoài sơn trang, cảm thấy La Thế Lương đột nhiên xuất hiện ở đây có chút kỳ quái, cho nên cũng không lộ diện chào hỏi. Bọn họ vào sơn trang không lâu sau liền trở ra cưỡi ngựa rời khỏi. Tiểu nhân không biết bọn họ muốn làm gì liền đi theo dấu chân ngựa, mới phát hiện La Thế Lương đúng là muốn tạo phản, cho nên…

Lý Mão Thỏ dừng lại, những chuyện sau đó Doanh Nhân cũng đã rõ.

Sở Hoan trong lòng âm thầm khen ngợi. Phùng Ngọ Mã cố nhiên tâm tư kín đáo, mà Lý Mão Thỏ cũng là người nhạy bén. Thần Y Vệ khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật, quả nhiên là có lý do. Nhân tài xuất hiện lớp lớp…

Chỉ có tại truyen.free, bản dịch này mới được trau chuốt và giữ vẹn nguyên tinh hoa.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free