(Đã dịch) Chương 26
Tiếng nói ngọt ngào ấy vang lên:
– Ôi chao, Sở đại thẩm, bà đang nói mơ à? Ai bảo đây là đẩy Tố Nương vào hố lửa? Đây rõ ràng là chuyện tốt cầu còn chẳng đư���c, là đưa Tố Nương đi hưởng phúc đấy. Nhà họ Phùng có căn nhà lớn trong thôn, nghe nói ở thị trấn cũng có cơ nghiệp, gia đình họ sống sung túc, lụa là gấm vóc, chẳng kém gì nhà giàu trong thành. Phùng Nhị Cẩu thật lòng để ý Tố Nương, nếu thẩm điểm chỉ chấp thuận, là có thể đưa Tố Nương ra khỏi Sở gia. Nàng trở về nhà mẹ đẻ, cha mẹ không còn, huynh trưởng coi như cha. Đến lúc đó, Phùng Nhị Cẩu tới nhà cầu hôn với đại ca nàng, có đại ca nàng đứng ra làm chủ, đó lại là một cuộc hôn nhân tốt lành. Tố Nương về nhà hắn, ăn sung mặc sướng, lụa là gấm vóc không thiếu, sao phải ngày đêm thêu thùa kiếm miếng ăn, lại còn thường xuyên đói kém như vậy?
Căn phòng lập tức chìm vào im lặng, Sở Lý thị cũng không cất lời.
Sắc mặt Sở Hoan đã hiện rõ vẻ lạnh lẽo. Lòng hắn vốn đã tràn ngập chán ghét Phùng Nhị Cẩu, giờ nghe những lời này, càng hiểu rõ Phùng Nhị Cẩu kia đúng là đang đánh chủ ý lên Tố Nương.
Sau một hồi lâu, tiếng nói nịnh nọt ấy mới lại vang lên:
– Sở đại thẩm, Tố Nương đã xuất giá, cũng là vì xông hỉ cho đại lang, nhưng chưa đầy một tháng thì đại lang đã ra đi. Hai năm nay, Tố Nương hiếu thuận với thẩm, trên dưới già trẻ lớn bé trong thôn đều nhìn thấy cả. Chẳng lẽ thẩm đành lòng nhìn Tố Nương cứ mãi chịu khổ theo thẩm sao? Nói thẳng ra, đợi sau này thẩm khuất núi, chẳng lẽ lại muốn Tố Nương thủ tiết cả đời ở Sở gia hay sao? Ta nhìn thấy trong lòng nóng ruột, nếu Sở đại thẩm nhất định không chịu, ấy là hủy hoại cả đời Tố Nương. Thẩm... thẩm thật nhẫn tâm vậy sao?
Sở Hoan nghe tiếng mẫu thân thở dài, định bước vào cửa xem sao, thì đúng lúc này lại thấy Tố Nương đang ôm một chậu gỗ trở về. Từ đằng xa, nàng đã cất tiếng gọi Sở Hoan:
– Đốn củi mà không biết về ăn cơm, trong bếp để lại cháo cho đệ rồi đó...!
Nàng vừa dứt lời, Sở Hoan chợt nghe tiếng chân tay luống cuống từ trong phòng, rồi tiếng nói nịnh nọt kia hoang mang rối loạn vội vàng cất lên:
– Sở đại thẩm, chuyện này xin thẩm nghĩ lại, sau này tôi sẽ lại tới tìm thẩm!
Ngay lập tức, một bóng người vội vã từ trong cánh cửa bước ra, đi vô cùng gấp gáp. Sở Hoan đang đứng trước cửa, người nọ sải bước nhanh đến nỗi, nếu Sở Hoan không nhanh mắt tránh đi, hẳn đã va sầm vào người hắn.
Người nọ suýt va phải, thốt lên một tiếng "ôi" nhỏ, rồi dừng bước, ngẩng đầu lên. Thị thấy một người trẻ tuổi đứng trước mặt, tuy không phải ngọc thụ lâm phong, chỉ mặc quần áo mộc mạc, nhưng trên mặt lại toát ra vẻ anh khí. Thị lập tức nheo mắt lại, đôi mắt ngập nước dường như lồi ra một chút.
Sở Hoan liếc nhìn qua, chỉ thấy người bước ra là một nữ nhân, hiển nhiên chính là k�� có giọng nói nịnh nọt kia. Thị chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, đôi mắt xếch, môi mỏng gò má cao. Nét mặt nhìn qua tuy có phần đanh đá, nhưng dáng dấp quả thật không tệ, mang theo ba phần quyến rũ, bốn phần làm dáng. Một mái tóc đen búi gọn, tóc mai còn cài một bông hoa hải đường bằng lụa, vẻ ngoài hơi dừ nhưng vẫn thùy mị thướt tha.
Sở Hoan chau mày. Bên kia, Tố Nương vừa thấy phụ nhân này, đã vội vứt chậu gỗ trong tay xuống, rút một con dao găm từ người ra, rồi mở miệng mắng:
– Lão nương đã nói rồi, ngươi mà còn vác mặt đến, lão nương sẽ đánh gãy chân ngươi. Ngươi thật đúng là không biết liêm sỉ, để xem lão nương thu thập ngươi ra sao!
Vừa chửi, nàng vừa giơ con dao trong tay lên, lao thẳng tới phụ nhân kia.
Sở Hoan nhìn thấy cảnh ấy, không khỏi chấn động, không thể ngờ Tố Nương lại tùy thân mang theo một con dao.
Tuy đêm qua hắn đã phần nào chứng kiến sự hung hãn của Tố Nương, nhưng giờ phút này mới chính thức nhận ra, Tố Nương khi hung dữ lên, đúng là như một con cọp cái. Nàng chạy vọt qua đó, bộ ngực lớn ph���p phồng, tạo nên những đường cong tuyệt đẹp.
Tuy nói khuôn mặt xinh đẹp của Tố Nương trông có vẻ hung ác vô cùng, nhưng tư thế chạy của nàng lại không chút thô tục, trái lại còn có vài phần dịu dàng, chỉ là tốc độ cực nhanh, khí thế cực hung. Miệng nàng vẫn quát tháo:
– Hôm nay lão nương sẽ cắt đứt đầu lưỡi ngươi, xem sau này ngươi còn huyên thuyên ra sao.
Phụ nhân hơi dừ kia hồn xiêu phách lạc, vung chân bỏ chạy, miệng thét chói tai:
– Giết người rồi, giết người rồi...!
Dọc đường có vài thôn dân đi qua trông thấy, không một ai dám tiến tới, chỉ đứng xem trò hay.
Tố Nương đuổi sát phía sau, người phụ nữ kia thì chạy như bay, cứ như thấy hung thần ác sát vậy. Thị chạy đến rơi cả một chiếc hài vải thêu hoa nhỏ màu hồng. Vốn định dừng lại nhặt lên, nhưng thấy Tố Nương vẫn đuổi theo, thị ngay cả giày cũng không dám đoái hoài, cứ thế chạy càng lúc càng xa. Tố Nương đuổi theo một đoạn đường ngắn thì dừng lại, xoa thắt lưng, rồi quát về phía bóng người đang khuất xa kia:
– Lần sau đừng để ta thấy mặt ngươi nữa! Còn quay lại đây, dù có đuổi tới tận thị trấn, ta cũng sẽ cắt nát cái miệng rách của ngươi ra!
Sở Hoan đứng phía sau nhìn cảnh tượng đó mà trợn mắt há mồm, vô cùng khiếp sợ.
Đợi Tố Nương lắc mông quay về, Sở Hoan mới hoàn hồn. Tố Nương lườm hắn một cái, giận dữ nói:
– Về sau nhìn thấy cái thứ kia, đừng có để mụ ta vào nhà! Cái miệng nói loạn huyên thuyên thị phi ấy, cuối cùng cũng có một ngày ta sẽ xé nát nó ra.
Lúc này, Sở Lý thị đã đi ra. Không đợi bà cất lời, Tố Nương đã nói ngay:
– Mẹ, con đã nói với mẹ nhiều lần rồi, đừng để cái thứ ấy vào nhà, sao mẹ vẫn cứ để mụ ta vào? Mụ ta lại huyên thuyên với mẹ đúng không? Lời nói ra từ cái miệng của mụ, mẹ đừng để tâm tới...!
Sở Lý thị muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng bà chỉ thở dài.
Sở Hoan chau mày hỏi:
– Mẹ, Tố Nương tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Vừa rồi con nghe người phụ nữ kia nhắc đến Phùng Nhị Cẩu, hắn muốn làm gì?
Tố Nương lập tức đáp:
– Nhắc đến tên súc sinh táng tận lương tâm đó làm gì?
Nàng nhìn hai bó củi bên cạnh Sở Hoan, nói:
– Nếu rảnh rỗi, đệ uống cháo xong thì lại đi chặt thêm bó củi nữa về. Sắp sửa vào mùa đông rồi, trong nhà không thể thiếu củi dùng đâu!
Không đợi Sở Hoan kịp nói gì, nàng đã quay đầu bỏ đi. Xiêm y vừa mới giặt đều rơi trên mặt đất, nàng vội vàng chạy qua vừa thu dọn vừa than thở:
– Cái ngữ đàn bà kia chỉ biết tới đây gây chuyện không hay, hại ta phải đi giặt lại một lần...!
Nàng ngẩng đầu nói:
– Mẹ, quần áo này bẩn rồi, con đi bờ sông đầu tây giặt lại. Nếu cái ngữ đàn bà kia còn dám bén mảng tới, mẹ đừng để mụ ta vào nhà!
Nàng liếc Sở Hoan một cái, rồi không nói thêm gì nữa mà quay người bỏ đi.
Sở Hoan nhìn bóng dáng Tố Nương tuy có phần xinh đẹp nhưng vẫn đầy mạnh mẽ, trong lòng cũng hiểu rõ, nàng mạnh mẽ như vậy cũng là do cuộc sống bức bách. Trong nhà chỉ có hai người phụ nữ một trẻ một già, không có một nam đinh, hơn nữa Tố Nương lại là quả phụ có nhan sắc diễm lệ, nếu không ai đánh chủ ý thì e rằng chẳng ai tin. Nàng làm ra vẻ cường hãn, trên thực tế chính là để những kẻ có rắp tâm kia phải dè chừng, tránh cho chúng nghĩ nhà họ Sở không có đàn ông thì dễ bắt nạt.
Sở Hoan đỡ mẫu thân vào phòng, rồi chau mày hỏi lại:
– Mẫu thân, rốt cuộc chuyện này là sao? Vừa rồi con đi ngang qua nhà họ Phùng, thấy thằng nhóc Hồ gia đang chửi bới ầm ĩ trước cửa nhà đó...!
Sở Lý thị giật mình nói:
– Tiểu Xuyên đến nhà họ Phùng chửi bới?
Đôi mắt bà lão lộ rõ vẻ sợ hãi:
– Vậy... vậy giờ Tiểu Xuyên ra sao rồi? Hắn... ai chao...!
Sở Hoan thấy mẫu thân nhắc đến nhà họ Phùng lại hoảng sợ đến vậy, lửa giận trong lòng hắn bùng lên. Hắn biết Phùng Nhị Cẩu nhất định cũng từng ức hiếp gia đình mình, bèn cố nén giận trước mặt mẫu thân, hạ giọng nói:
– Tiểu Xuyên bị Lưu thúc mang đi rồi, chẳng qua... chẳng qua con nghe Tiểu Xuyên gào to ở đó, hình như... Đại Xuyên bị Hùng Hạt Tử đánh chết!
Sở Lý thị nghe vậy, đầu tiên là cả kinh, rồi lập tức bi ai thở dài:
– Thật làm bậy rồi... thật làm bậy rồi!
Đôi mắt bà đỏ hoe, Sở Hoan đỡ mẫu thân trở lại phòng ngồi xuống. Sắc mặt hắn đã trở nên nghiêm trọng, từ những gì nghe thấy và chứng kiến hôm nay, Phùng Nhị Cẩu này đã mang đến bất hạnh quá lớn cho toàn bộ thôn Lưu Gia.
– Cha mẹ huynh đệ Đại Xuyên mất sớm, hai anh em nương tựa lẫn nhau. Vốn tổ tiên để lại vài mẫu đất cằn, nuôi sống gia đình tạm bợ vốn không khó, chỉ tiếc... ôi, mấy năm nay thằng nhóc nhà họ Phùng cứ mua đất chiếm đoạt tô thuế...!
Bà nói tới đây, thấy trên mặt Sở Hoan đã hơi lạnh lùng, lòng bà lo lắng khôn nguôi, thật sự e Sở Hoan tuổi trẻ khí thịnh sẽ gặp phải chuyện, bèn thở dài:
– Thôi, không nói chuyện này nữa. Mấy ngày nay, bác con sẽ về thăm mẹ. Đợi hắn tới, mẹ sẽ nhờ hắn giúp đỡ, xem có thể tìm công việc gì đó cho con làm hay không!
Bác của Sở Hoan, dĩ nhiên chính là huynh trưởng của Sở Lý thị. Sở Hoan nhớ rõ, năm nay bác đã ngoài sáu mươi tuổi. Hồi hơn hai mươi tuổi, bác từng đỗ tú tài, nhưng đó chỉ là tú tài thời tiền triều.
Lịch sử thế giới này và lịch sử trong ký ức Sở Hoan không giống nhau. Dựa theo những gì Sở Hoan biết, những năm cuối Đông Hán, thiên hạ chia ba, cuối cùng họ Tư Mã được thiên hạ, lập nên triều Tấn.
Nhưng thời đại hiện tại đã có chuyển biến trong dòng lịch sử. Ba nước Ngụy, Thục, Ngô, thống nhất thiên hạ cuối cùng lại là nước Ngô của họ Tôn. Họ Tôn thành lập nước Đại Ngô, kéo dài hơn hai trăm năm, rồi bị Hoa quốc thay thế. Đại Hoa quốc kế thừa hơn một trăm năm mươi năm, cuối cùng hai đời Hoàng đế tin dùng hoạn quan, trọng dụng nịnh thần, khiến thiên hạ đại loạn, cuối cùng quần hùng cát cứ, loạn thế tranh hùng.
Đương kim Hoàng đế Bệ hạ vốn là quốc chủ của nước Tần nhỏ bé, thừa cơ khởi binh. Cuối cùng, dựa vào thiết kỵ của Đại Tần được tôi luyện nhiều năm, ngài chỉ dùng chưa đến hai mươi năm, nam chinh bắc chiến, tiêu diệt mười tám nước cát cứ bốn phương, trọng chỉnh Lục Hợp Càn Khôn. Đế quốc Đại Tần hiện giờ cũng chỉ vừa thống nhất thiên hạ được mười sáu năm mà thôi, vị vua lập nước vẫn đang quân lâm thiên hạ như cũ.
Tuy bác là tú tài thời kỳ Đại Hoa quốc, nhưng thiên hạ rối loạn nhiều năm như vậy. Đến khi Đế quốc Đại Tần dần đi vào quỹ đạo, mở khoa cử, bác đã qua tuổi ngũ tuần, cũng không còn lòng dạ nào thi cử nữa. Bác chỉ làm một phu tử dạy học, kiếm chút tiền bạc sống tạm qua ngày, cuộc sống cũng chẳng dư dả khá giả gì, hiện giờ đang ở thị trấn Thanh Liễu.
Sở Hoan vô cùng để tâm đến chuyện của Phùng Nhị Cẩu. Việc Phùng Nhị Cẩu bắt nạt, nhục nhã bà con khác trong thôn đã khiến hắn căm hận khôn nguôi trong lòng. Giờ đây, khi biết rõ gia đình mình cũng bị Phùng Nhị Cẩu ức hiếp, hắn dĩ nhiên sẽ không bỏ mặc, bèn truy hỏi:
– Mẹ, con vừa mới về, nhiều chuyện cũng chưa rõ. Phùng Nhị Cẩu này rốt cuộc đã làm gì, mẹ hãy nói cho con biết. Hắn mua đất chiếm đoạt tô thuế... rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?
Sở Lý thị do dự một chút, nhưng cũng hiểu Sở Hoan sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện của Phùng Nhị Cẩu. Chi bằng nói sớm cho Sở Hoan biết để hắn có sự đề phòng trong lòng, bèn hạ giọng nói:
– Kể từ sau khi phụ thân thằng nhóc nhà họ Phùng qua đời, hắn liền làm xằng làm bậy, trộm cắp khắp thôn. Sau đó, người trong thôn đều cảm thấy hắn là họa hại, bèn đuổi hắn đi khỏi thôn!
Sở Hoan khẽ gật đầu, rồi lập tức chau mày hỏi:
– Nếu đã bị đuổi đi, sao hắn lại quay về? Hơn nữa còn tác oai tác quái trong thôn?
Từng dòng chữ này, xin trân trọng thuộc về truyen.free, độc quyền dành cho quý độc giả.