(Đã dịch) Chương 234
Sở Hoan thấy hòn đá dùng dây nhỏ quấn tờ giấy, lập tức gỡ tờ giấy xuống. Trên đó chỉ vỏn vẹn vài chữ nhỏ gọn:
- Nàng ấy đang ở Tĩnh Từ Am!
Sở Hoan nhíu mày, hắn không biết rốt cuộc là ai đã ném hòn đá này vào, nhưng nội dung trên đó khiến hắn mơ hồ hiểu ra. Nếu đoán không sai, hẳn là có người báo cho hắn biết Tố Nương hiện đang ở Tĩnh Từ Am.
Sở Hoan quả thật biết Tĩnh Từ Am, trước đó không lâu còn từng cùng Lâm Lang tới đó xin quẻ. Lúc ấy, hắn đã cảm thấy ngôi Tĩnh Từ Am kia vô cùng quỷ dị, ngoại trừ bốn pho Thiên Vương, còn có một trụ trì vô cùng quyến rũ.
Thậm chí Sở Hoan còn nhớ rõ, pháp danh của vị trụ trì ấy là Linh Diệu sư thái. Tuy rằng nét quyến rũ của nàng rất diệu, nhưng phẩm hạnh e rằng chưa chắc đã linh.
Sở Hoan cũng không rõ, vì sao Tố Nương lại tới Tĩnh Từ Am, và viên đá này rốt cuộc là do ai ném vào. Kẻ ném đá đã biến mất trong chớp mắt, hắn hoàn toàn không thể phát hiện tung tích của đối phương, có thể thấy người nọ không phải hạng người tầm thường.
Vì sao người này lại biết Tố Nương đi Tĩnh Từ Am? Và vì sao lại nói cho hắn biết tin tức này?
Tố Nương tới Tĩnh Từ Am, chẳng lẽ là muốn bái Phật ở đó? Nhưng nếu nàng đi bái Phật, vì sao lại không mang theo Như Liên? Ngày thường, Tố Nương chỉ cần rời khỏi nhà một đoạn đường là đều mang Như Liên theo bên mình, vậy mà lúc này vì sao lại khác thường như vậy?
Tin tức trên viên đá này là thật hay giả? Tố Nương thật sự đi Tĩnh Từ Am, hay tin tức này chỉ là tin giả, có kẻ cố ý dẫn hắn tới Tĩnh Từ Am?
Phải chăng đằng sau còn có mục đích không ai hay biết?
Đầu óc Sở Hoan vận chuyển nhanh chóng, chỉ cảm thấy chuyện này thật sự rất kỳ quái.
Hắn hơi trầm ngâm, thấp giọng hỏi Như Liên:
- Mẫu thân cũng biết chuyện này sao?
Như Liên lắc đầu nói:
- Mấy ngày nay Sở mụ mụ không rời giường, nàng ngủ rất lâu. Tỉnh dậy có hỏi một tiếng, ta đã nói với nàng là Tố Nương tỷ ra ngoài mua đồ… Sở đại ca, có phải ta đã nói dối không ạ?
Vẻ mặt nàng hiện rõ chút áy náy.
Sở Hoan miễn cưỡng cười nói:
- Nha đầu ngốc, Tố Nương tỷ đúng là ra ngoài mà, muội sao lại nói dối? Hiện giờ ta ra ngoài tìm Tố Nương tỷ, muội ở lại nhà chăm sóc mẫu thân. Bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không được rời khỏi đây, được không?
Như Liên nhu thuận gật đầu đáp:
- Sở đại ca, huynh cứ yên tâm đi. Cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không rời khỏi, sẽ ở lại nhà chăm sóc Sở mụ mụ.
Sở Hoan khẽ mỉm cười, vào nhà cởi áo giáp. Biết chuyện này không thể chậm trễ, hắn liền ra sân, xoay người lên ngựa. Như Liên cũng ra cùng, Sở Hoan giơ tay nói:
- Trở về đi, đóng chặt cửa lại. Ta và Tố Nương tỷ sẽ rất nhanh trở về thôi.
Như Liên gật đầu, lúc này Sở Hoan mới vung cương ngựa lên, phi ngựa như bay.
Tĩnh Từ Am nằm ở phía Tây Bắc ngoại thành phủ, đường xá quả thật không gần. Sở Hoan phi ngựa lao đi, xuyên qua từng con đường phố, sắc trời cũng đã tối đen.
Ngựa lao nhanh trên đường, gió đêm thổi qua, trong lòng Sở Hoan quả thật đầy bụng nghi ngờ. Hắn không biết đây có phải là cái bẫy hay không, lại càng không biết nếu đây thật sự là một cái bẫy, thì ai đã bày ra?
Nếu Tố Nương thật sự ở Tĩnh Từ Am thì tốt, nếu không có, vậy nàng lại đi đâu?
Nếu có người có ý đồ với Tố Nương, mười phần chính là nhắm vào hắn. Cái gọi là tai họa không liên can người nhà, nếu đối phương dùng Tố Nương để uy hiếp hắn, thì kẻ đó nhất định không phải hạng người quang minh chính đại, mà là hạng tiểu nhân dùng mọi thủ đoạn hèn hạ. Hắn suy nghĩ từng đối thủ trong đầu mình, nhưng chưa nghĩ ra kẻ nào lại là đối thủ như thế.
Tính tình của Tố Nương, Sở Hoan ít nhiều vẫn hiểu rõ. Nàng làm việc coi như điềm đạm, sẽ không rời nhà lâu đến vậy. Cho dù thật sự đi bái Phật, cũng không có khả năng muộn thế này mà vẫn chưa trở về.
Lúc này hắn đã tới vùng ngoại thành. Trên con đường tới Tĩnh Từ Am, người đi đường thưa thớt đến đáng thương, hơn nữa trời đã về đêm, rất khó nhìn thấy ai trên đường.
Bốn phía một mảnh buồn tẻ, gió đêm quét qua, vầng trăng khuyết đã chậm rãi lên tới màn trời, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh sắc xung quanh. Lại chạy thêm một lát, hắn liền nhìn thấy ở phương xa có một mảng đen kịt, đúng là nơi Tĩnh Từ Am.
Sở Hoan phi ngựa tới trước chân núi Tĩnh Từ Am, lại mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chạy tới cửa chính. Hơi suy tư, hắn quyết định không đi theo cửa chính.
Nếu đối phương thật sự đã bố trí bẫy, hắn mà vào bằng cửa chính thì không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào lưới. Nghĩ rằng Tĩnh Từ Am có thể đã được bố trí bẫy, Sở Hoan thấy vẫn nên âm thầm lẻn vào, tìm hiểu tình huống một chút.
Hắn liền thúc ngựa đi tới sau núi. Phía sau núi là một mảnh rừng rậm, vô số gốc cây che trời đứng vững, trụi lá như những cây trường thương đâm thẳng vào trời đêm.
Sở Hoan xoay người xuống ngựa, kéo ngựa vào rừng cây. Lo lắng tuấn mã sẽ hí lên, hắn dùng một túi vải buộc mõm ngựa, cột chặt cương ngựa. Hơi trầm ngâm, hắn lại kéo một miếng vải bố từ trên người xuống, che mặt, lúc này mới sờ soạng lên núi.
Hắn nhớ rõ ràng, lần trước tới đây, lúc ở một mình với Linh Diệu sư thái kia, Linh Diệu lẳng lơ, quả thật đã ngầm ước hẹn với hắn, bảo hắn có thời gian thì tới tìm nàng.
Lúc ấy, Sở Hoan đã cảm thấy Tĩnh Từ Am này vô cùng quỷ dị. Thân là trụ trì, lại đi dụ dỗ khách hành hương, Linh Diệu sư thái quả thật là một đại dâm ni. Một dâm ni như vậy lại có thể làm trụ trì Tĩnh Từ Am, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Hắn len lén tới phía sau Tĩnh Từ Am. Ngôi am trong màn đêm có vẻ vô cùng thần thánh, nhưng lại toát lên vẻ lạnh lẽo vô cùng. Trong am một mảnh tĩnh mịch, không có tiếng động phát ra.
Sở Hoan đứng bên cạnh cửa sau, tường hậu viện vừa cao vừa dày. Vốn định leo tường mà vào, nhưng dường như nghĩ tới điều gì, hắn hơi trầm ngâm, cuối cùng nâng tay gõ ba cái vào cửa sau.
Một lát sau, hắn lại gõ cửa ba cái, cứ thế liên tục gõ ba lượt.
Trí nhớ Sở Hoan kinh người, lần trước Linh Diệu sư thái đã ước định với hắn, hắn vẫn còn nhớ rõ ràng. Dâm ni kia từng lén nói, nếu muốn tìm nàng, cứ gõ ba cái ở cửa phía sau, tổng cộng gõ ba lượt, đến lúc đó sẽ có người tiếp ứng.
Việc Linh Diệu sư thái quyến rũ, chuyện này không thể nào ai cũng biết, nhất định là ám hiệu ngầm.
Ám hiệu vừa gõ xong, quả nhiên liền nghe được tiếng bước chân, rồi tiếng ‘cạch’ một cái. Cửa sau hơi mở ra, lộ ra một khe hở. Phía sau cánh cửa, một khuôn mặt hơi yêu mị lộ ra, nhưng l��i không phải Linh Diệu sư thái.
Sở Hoan đang muốn nói chuyện, nữ ni kia đã đưa một tay ngang miệng, ‘suỵt’ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn xung quanh. Lúc này mới hé cửa rộng hơn một chút, chờ Sở Hoan vào cửa, nàng liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Đóng cửa xong, nữ ni kia quay đầu lại, cười thấp giọng hỏi:
- Ngươi thật đúng là lớn mật, tới tìm trụ trì sao?
Không thể nghi ngờ, nữ ni này là do Linh Diệu sư thái sắp xếp ở đây.
Sở Hoan đánh giá nữ ni này. Một thân áo màu tối, dáng người thon thả, diện mạo cũng không kém, mang theo vài phần khí chất yêu mị. Vừa thấy tướng mạo nàng, đã biết không phải một nữ ni giữ vững thanh tu. So sánh với Như Liên thành kính trang nghiêm, quả là một trời một vực.
Sở Hoan cười đáp lời:
- Đúng vậy!
Nữ ni cười ha hả nói:
- Ngươi thật đúng là sợ bị người nhìn thấy, còn che mặt nữa sao?
Nàng ghé sát vào, hơi thở như lan, một tay âm thầm vuốt ve ngực Sở Hoan, cười ha hả nói:
- Ngươi cũng thật rắn chắc, trách không được trụ trì lại thích.
Khi nàng giơ tay tới, Sở Hoan đã âm thầm đề phòng, chỉ sợ nữ ni này ra tay đánh lén. Chẳng qua hắn lập tức phán đoán nữ ni này cũng không có võ công, giơ tay chỉ là vuốt ve ngực, hắn thấp giọng nói:
- Nữ sư phụ, xin hỏi... xin hỏi Linh Diệu trụ trì ở chỗ nào?
Nữ ni thấp giọng làm nũng:
- Ồ, chỉ nhớ trụ trì, chẳng lẽ không thích người ta sao?
Giọng nàng làm nũng khiến Sở Hoan chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng thẳng. Chẳng lẽ nơi này căn bản không phải thánh địa thanh tu gì, mà là một ổ ô hợp? Trụ trì kia đã quyến rũ mười phần, mà thái độ quyến rũ của tiểu ni cô này cũng không thua Linh Diệu sư thái. Hắn có lòng muốn thăm dò tình huống, hơi do dự, đã vươn tay vòng ngang eo nhỏ nữ ni, ra vẻ cợt nhả nói:
- Ai nói không thích? Sớm biết có nàng ở đây, ta đã chẳng tìm trụ trì làm gì.
Nữ ni bị Sở Hoan ôm lấy, trong lòng vui mừng, thân thể dán sát vào Sở Hoan, bộ ngực căng đầy ép vào ngực hắn. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt quyến rũ, kiều diễm ướt át, thấp giọng nói:
- Vậy đêm nay bần ni liền cùng ngươi, ngươi thấy thế nào?
Sở Hoan cười nói:
- Tự nhiên là ��ược. Chỉ là... Linh Diệu sư thái làm sao bây giờ?
- Hì hì, ngươi yên tâm, tối nay trụ trì cũng không có thời gian cùng ngươi đâu.
Một bàn tay nữ ni vuốt ve ngực Sở Hoan, thấp giọng nói:
- Chẳng qua ngươi cũng không phí công đến. Bần ni cũng sẽ cho ngươi khoái hoạt như thần tiên.
Sở Hoan hỏi:
- Điều này tự nhiên là vô cùng tốt, so với Linh Diệu sư thái, ta quả thật càng thích phong tình của tiểu sư phụ đây...!
Hắn lại ôm chặt nữ ni, nữ ni vui mừng, một tay vuốt ve trêu đùa hạ thân Sở Hoan, quả nhiên là quyến rũ. Sở Hoan thấp giọng hỏi:
- Chỉ là Linh Diệu sư thái đã ước hẹn, vì sao lại đổi ý? Chẳng lẽ... nàng đã có người khác?
Nữ ni thấp giọng nói:
- Thật đúng là bị ngươi đoán đúng rồi. Chẳng qua trụ trì đang hầu hạ một vị không phải người bình thường, đó là... Hì hì, dù sao đêm nay nàng cũng không thể rút thời gian ra để bồi tiếp ngươi.
Sở Hoan ra vẻ không hài lòng nói:
- Không phải người bình thường? Chẳng lẽ ta là người bình thường sao? Ngươi không nói thì thôi, đã nói như vậy, ta quả thực không phục. Ngươi nói xem, nàng rốt cuộc đang ở cùng ai?
Nữ ni cười ha hả nói:
- Ngươi thật sự ghen tị phải không?
Nàng xoay người duyên dáng, nói:
- Nhưng đại nhân vật kia, ta cũng không thể nói cho ngươi là ai. Thôi được rồi, oan gia, ta mang ngươi đi chỗ của ta, nơi này hơi lạnh... Đừng nhớ tới nàng, nếu ngươi muốn nàng, đêm khác lại tới. Đêm nay liền để bần ni hầu hạ ngươi, nhất định sẽ cho ngươi khoái hoạt!
- Đại nhân vật?
Sở Hoan nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ là quan to quý nhân nào đó?
- Chính là quý nhân đó.
Nữ ni cười ha hả:
- Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đi mau thôi.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Thật ư? Nếu không biết rõ ràng, ta cũng không thể tận hứng. Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì?
Nữ ni nhíu mày, nói:
- Ngươi người này thật sự là thích xen vào việc người khác. Nếu ngươi không vừa ý, vậy hiện giờ cứ rời đi... Nếu ngươi muốn khoái hoạt với bần ni, thì không nên hỏi nhiều lời vô nghĩa!
Tay Sở Hoan vừa động, một con dao găm lạnh lẽo như băng đã dừng ở ngực nữ ni, lạnh nhạt nói:
- Nếu ta hỏi nhiều lời vô nghĩa thì sao?
Nữ ni giật mình kinh hãi, trong nhất thời hoảng sợ tột độ, run giọng nói:
- Ngươi... ngươi là ai?
Mỗi con chữ, mỗi tình tiết trong bản dịch này đều là tâm huyết được gửi gắm riêng cho độc giả truyen.free.