Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 1476

Sở Hoan chẳng đợi Bùi Tích giải thích, chợt nghĩ ra điều gì, bèn đứng dậy tiến đến trước mặt Bùi Tích, ngồi xổm xuống, rút dao găm bên hông, vẽ mấy nét xuống đất, rồi ngẩng đầu hỏi: – Đại ca có biết những ký hiệu này không? Bùi Tích nhìn kỹ, chỉ thấy Sở Hoan khắc chữ "vạn" xuống đất, liền gật đầu nói: – Đây là chữ vạn, ký hiệu của Phật giáo, tại sao nhị đệ lại hỏi điều này? – Đại ca, huynh thấy ký hiệu này, thì nghĩ đến điều gì? Sở Hoan nghiêm nghị hỏi, ánh mắt lộ vẻ chờ mong. – Ký hiệu này có liên quan gì đến Thiên Môn đạo chăng? Bùi Tích thấy vẻ mặt Sở Hoan nghiêm túc, biết hắn hỏi vậy ắt có nguyên do. Y lại nhìn kỹ thêm lần nữa, trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu nói: – Theo ta biết, chữ vạn này liên quan đến Phật giáo. Dù là Thiên Môn đạo hay Thái Bình đạo, thì nói sao cũng thuộc về Đạo giáo, chẳng liên quan gì đến chữ vạn này cả. Rồi y nghi hoặc hỏi tiếp: – Nhị đệ, vì sao đệ lại cho rằng ký hiệu này có quan hệ với Đạo giáo? Sở Hoan nghe Bùi Tích nói vậy, trong lòng có chút thất vọng. Thật ra, Sở Hoan đã trải qua nhiều chuyện, đương nhiên biết phù ấn chữ "vạn" này có liên hệ mật thiết với Đại Tâm tông. Trường Mi A Thị Đa, Dạ Xoa Vương, Ma Hầu La Già Vương đều là đệ tử Đại Tâm tông, trên ngực bọn họ đều xăm chữ "vạn". Hơn nữa, Đại Tâm tông là một nhánh của Phật tông, chữ "vạn" lại là ấn ký của Phật tông, đệ tử Đại Tâm tông lấy phù ấn chữ "vạn" làm dấu hiệu thân phận cũng chẳng có gì lạ. Nếu những chuyện hắn từng gặp đều có thể giải thích theo hướng này, vậy bí mật phù ấn chữ vạn xem như đã tháo gỡ được phân nửa. Nhưng điều khiến Sở Hoan không dám nói chắc, chính là có một số người không có liên quan, nhưng trên người cũng có chữ vạn, nhất là Lưu Tụ Quang, kẻ suýt chút nữa cưỡng bức Tố Nương tại am Tĩnh Từ, Vân Sơn phủ hôm nào. Sở Hoan đương nhiên biết rõ thân phận của Lưu Tụ Quang. Người này vốn làm quan trong triều, sau khi cáo lão thì trở về Vân Sơn phủ dưỡng lão, chỉ là ông ta không chịu an phận nhàn rỗi, lại giành được vị trí hội trưởng thương hội Vân Sơn, ở Vân Sơn phủ, có thể coi là một nhân vật có quyền thế. Điều khiến Sở Hoan không dám kết luận chính là Lưu Tụ Quang. Sở Hoan từng thấy không ít người có chữ vạn trên ngực. Những người này hoặc ít hoặc nhiều đều có quan hệ với Đại Tâm tông, nhưng Sở Hoan thật không thể nghĩ ra, Lưu Tụ Quang có thể có liên quan gì với Đại Tâm tông? Nhờ có Như Liên, hắn đã xác định được công tử áo lam chính là Ma Hầu La Già Vương trong bát bộ chúng. Hổ Văn công tử là bằng hữu của công tử áo lam tất nhiên cũng có liên hệ sâu xa với Đại Tâm tông. Trường Mi A Thị Đa kia là đệ tử chính tông của Đại Tâm tông, còn Dạ Xoa Vương thì càng khỏi phải nói. Trừ bốn người này, còn lại hai người trên ngực cũng có chữ vạn, một là Lưu Tụ Quang, một là người có quan hệ vô cùng mật thiết với Lục gia: Tiêu Thần. Tiêu Thần có đao pháp cực kỳ quỷ dị, dường như xuất phát từ Tây Vực, mà Đại Tâm tông truyền từ Tây Vực đến, có thể coi là có chút liên quan. Cho đến giờ, Sở Hoan cũng không hoàn toàn chắc chắn rằng, cứ là đệ tử Đại Tâm tông thì sẽ có xăm chữ vạn. Sở Hoan suy nghĩ một lát, cuối cùng kể lại chuyện Tiêu Thần, còn chuyện Đại Tâm tông quá đỗi quỷ dị, Sở Hoan cũng không tiện kể cặn kẽ với Bùi Tích. Có điều, Lục gia ở Thái Nguyên là một trong ba mươi sáu gia tộc, lại còn đã quy thuận Thiên Môn đạo, nên dù Thái Bình đạo hay Thiên Môn đạo, Lục Lãnh Nguyệt đều có quan hệ mật thiết. Tiêu Thần ngoài mặt là người làm của Lục gia, trên ngực y có phù ấn chữ vạn, Sở Hoan bèn nghĩ rằng Thiên Môn đạo và Đại Tâm tông có phải chăng có liên hệ gì với nhau? Bùi Tích rất hiểu Thiên Môn đạo, hắn vốn nghĩ Bùi Tích sẽ biết gì đó về phù ấn chữ vạn, nhưng bây giờ xem phản ứng của Bùi Tích, rõ ràng là không hề hay biết đến sự tồn tại của Đại Tâm tông. Bùi Tích nghe Sở Hoan nói xong, nhíu mày trầm tư, nhất thời không thốt lời. Sở Hoan thấy hai mắt y chợt lóe lên, dường như đã nghĩ ra manh mối nào đó, một lát sau, Bùi Tích mới nghiêm nghị nói: – Nhị đệ, phát hiện của đệ cho chúng ta một manh mối trọng yếu. Ngoại trừ người tên Tiêu Thần, đệ còn manh mối nào khác? Vì sao đệ lại để tâm đến phù ấn chữ vạn như vậy? Sở Hoan biết Bùi Tích là người suy nghĩ cẩn trọng, chu đáo. Nếu hắn nói ch��� vì trên người Tiêu Thần có phù ấn chữ vạn mà khiến hắn cảm thấy hứng thú, Bùi Tích nhất định sẽ không tin. Bùi Tích là người trong Đạo giáo, chuyện chữ vạn lại liên quan đến Phật tông, Sở Hoan cũng không muốn kéo Bùi Tích vào chuyện này. Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng kể chuyện Lưu Tụ Quang cho Bùi Tích nghe. – Thì ra là vậy. Bùi Tích vuốt râu lẩm bẩm nói: – Đệ nói là, trên người quan viên về hưu cũng có phù ấn này, lại còn ở trong am giả thần giả quỷ? – Đúng vậy. Sở Hoan nói: – Đó là lần đầu tiên đệ nhìn thấy ký hiệu như vậy, về sau lại thấy trên người Tiêu Thần, nên lấy làm lạ. – Nếu không có gì ngoài ý muốn, Tiêu Thần và Lưu Tụ Quang ắt hẳn có liên hệ với nhau. Bùi Tích nói với vẻ nghiêm trọng: – Tiêu Thần là người hầu của Lục Lãnh Nguyệt, mà Lục Lãnh Nguyệt là đệ tử Thiên Môn đạo, chẳng lẽ Tiêu Thần kia cũng có liên hệ sâu xa với Thiên Môn đạo? Sở Hoan lờ mờ nhận ra một mối liên hệ mật thiết, dường như đã nghiệm ra điều gì đó, hắn nói nhỏ: – Đại ca, ngày trước, thân phận của Mộc tướng quân bại lộ, kéo theo Lục Lãnh Nguyệt cũng bị lộ tẩy. Nếu Tiêu Thần không có quan hệ gì với bọn họ, lúc ấy y sẽ không ra tay. Nhưng ngay ngày hôm đó, Tiêu Thần cũng ra tay, chứng tỏ Tiêu Thần biết thân phận thật của Mộc tướng quân và Lục Lãnh Nguyệt, với sự giảo hoạt của Mộc tướng quân, lẽ nào y lại không biết thân phận của Tiêu Thần! – Đúng... Đệ nói đúng thật...! Bùi Tích cau mày, hiển nhiên đang cố gắng xâu chuỗi mối liên quan trong đó. – Ngày đó, bọn họ bố trí cạm bẫy trong Lục phủ, lại sắp đặt cả Tiêu Thần, vậy quan hệ giữa đôi bên ắt hẳn là vô cùng mật thiết... Chữ vạn là ấn ký của Phật tông, nhưng bọn họ lại là đệ tử Thiên Môn... Bùi Tích khẽ ngừng lại, trầm mặc một hồi rồi nói nhỏ: – Chẳng lẽ người của Phật tông lại có liên hệ với Thiên Môn đạo? – Ý của đại ca là Phật tông cũng nương tựa Thiên Môn đạo, kết minh với Thiên Môn đạo sao? Sở Hoan hơi kinh ngạc. Bùi Tích vẻ mặt ngưng trọng: – Vào thời tiền triều, Phật tông từng rất hưng thịnh. Nhưng triều đình hiện nay sùng bái Đạo giáo, không coi trọng Phật giáo. Phật tông bị chèn ép một cách nghiêm trọng, đã sớm không còn được như xưa. Nếu nói Phật tông oán hận với Tần quốc cũng không phải là không thể. Chỉ là... Phật tông quy phục dưới trướng Thiên Môn đạo, khả năng này không lớn. Phật tông trước giờ vẫn luôn tự đi con đường riêng của mình, hai phái không đối chọi gay gắt đã là may, đừng nói đến hợp tác. Hơn nữa, cho đến giờ, Phật tông vẫn luôn tự cho mình đứng trên Đạo tông, càng không có khả năng chịu ở dưới trướng Đạo tông! Sở Hoan thấy Bùi Tích suy tư, chợt nhớ ra điều gì, nói: – Đúng rồi, đại ca, đệ còn nhớ trước khi Lưu Tụ Quang chết, biểu hiện vô cùng kỳ quái! – Hả? – Hình như Lưu Tụ Quang không tin mình sẽ chết. Sở Hoan nhớ lại rồi nói: – Thậm chí lúc đó y còn ưỡn ngực cho đệ dùng chủy thủ đâm vào, trên mặt y không hề có chút sợ hãi. Theo lẽ thường, tính cách Lưu Tụ Quang cũng không phải là người không sợ chết. Hơn nữa, đệ thấy biểu hiện của y lúc đó cũng không phải ngoan cố chống đối, mà hình như y thật sự tin rằng đệ không thể giết chết y! Bùi Tích nghe vậy, ánh mắt chợt sáng rực, vội nói: – Nhị đệ, có phải y nói là y có tấm thân bất tử không, y nói không ai có thể giết chết y? Sở Hoan khẽ giật mình, hỏi lại: – Sao đại ca biết y từng nói vậy? Không sai, lúc đó y quả thật đã nói như vậy, còn nói nếu đệ giết y, thần Phật sẽ không tha cho đệ! – Thì ra là vậy! Bùi Tích thở dài: – Nhị đệ, xem ra Lưu Tụ Quang mà đệ vừa nói, ắt hẳn có liên hệ mật thiết với Thiên Môn đạo, thậm chí có thể là đệ tử Thiên Môn đạo! – Đệ tử Thiên Môn đạo? Sở Hoan cau mày nói: – Nhưng ngực y có chữ vạn, đó là ấn ký Phật tông, Tiêu Thần cũng có. Nếu y là đệ tử Thiên Môn đạo, vậy Tiêu Thần đương nhiên cũng vậy. Nhưng nếu bọn họ là đệ tử Đạo tông, vì sao trên ngực lại xăm ấn ký Phật tông? Đại ca hiểu rõ Thiên Môn đạo như vậy, nếu đệ tử Thiên Môn đạo quả thật có ký hiệu, lẽ nào đại ca lại không biết? Sở Hoan hơi kinh ngạc, chuyện này nội tình thật sự quá đỗi quỷ dị. Nếu nói Lưu Tụ Quang và Tiêu Thần là người của Thiên Môn đạo, chẳng lẽ mấy người Dạ Xoa Vương, Ma Hầu La Già Vương, cả nhóm đệ tử Đại Tâm tông cũng là người của Thiên Môn đạo? Phật giáo và Đạo giáo vốn dĩ khác nhau rõ ràng, hơn nữa Đại Tâm tông là tông phái từ Tây Vực. Đệ tử Đại Tâm tông không thể vừa quỳ lạy Khổng Tước Minh Vương xong lại sang Thiên Môn đạo cúng bái Thái Thượng Lão Quân, cả về tình lẫn về lý đều không hợp lẽ. Bùi Tích gật đầu nói: – Đệ nói không sai, theo ta bi��t, trên người đệ tử Thiên Môn đạo cũng không có ký hiệu này. Nếu trên người đệ tử Thiên Môn đạo thật sự có ký hiệu như vậy, ắt hẳn ta phải biết. Bàn tay đang vuốt râu của y khựng lại, trầm tư một lát, mới nói: – Có điều, Lưu Tụ Quang đệ vừa nhắc đến, cho rằng mình có tấm thân bất tử, lại đúng là thủ đoạn lôi kéo lòng người của Thiên Môn đạo. – Thủ đoạn lôi kéo lòng người? Sở Hoan khẽ giật mình. Bùi Tích nghiêm nghị nói: – Lúc nãy nhị đệ vừa hỏi, ba mươi sáu gia tộc mấy trăm năm qua tuân thủ lời dạy của Thiên công, một lòng kiên định phát huy công dụng của Thái Bình Chính Nguyên, cũng luôn gánh vác trách nhiệm mà Thái Bình Chính Nguyên nên gánh vác. Nhưng vì sao ý chí giữ vững suốt mấy trăm năm lại sụp đổ chỉ trong một sớm một chiều, vì sao thân là người của ba mươi sáu gia tộc Thái Bình Chính Nguyên lại đi nương tựa dưới trướng Thiên Môn đạo? Nếu không có gì hấp dẫn đến mức không thể cự tuyệt, Thiên Môn đạo sẽ rất khó mà lôi kéo được người của ba mươi sáu gia tộc. Sở Hoan cau mày nói: – Chẳng lẽ thủ đoạn mà Thiên Môn đạo sử dụng chính là tấm thân bất tử? – Không sai. Bùi Tích thở dài: – Đúng là như thế, theo ta biết, muốn người của ba mươi sáu gia tộc tìm đến nương tựa Thiên Môn đạo, muốn bọn họ ruồng bỏ tín ngưỡng của mình, không tiếc hy sinh danh tiếng Thái Bình Chính Nguyên mà đầu nhập Thiên Môn ngoại đạo, nguyên nhân chính là Thiên Môn đạo kia hứa hẹn sẽ giúp bọn họ trường sinh bất tử. Sở Hoan há hốc mồm, lông mày nhướng cao, ngạc nhiên nói: – Trường sinh bất tử? Đại ca, dưới gầm trời này làm gì có chuyện có tấm thân bất tử. Chỉ cần là thân thể máu thịt, thì sẽ có lúc già yếu, cũng sẽ có lúc chết đi. Từ xưa đến nay, biết bao người cầu trường sinh, hy vọng có tấm thân bất tử, nhưng đây chỉ là tự lừa dối mình và người khác, tuyệt không có cái gọi là trường sinh bất lão, bất tử bất diệt. Đại ca, những người trong ba mươi sáu gia tộc kia đã có thể gánh vác trọng trách kế thừa Thái Bình Chính Nguyên, chắc hẳn đều là người vô cùng thông minh khôn khéo, ít nhất vị Mộc tướng quân Lệ Vương Tôn kia, ta không nghĩ y sẽ ngu xuẩn đến mức tin tưởng trên đời này có tấm thân bất tử. Thiên Môn đạo làm sao có thể dùng lời hứa hoang đường như vậy lôi kéo bọn họ, mà bọn họ lại tin tưởng? – Nhị đệ không tin phải không? Bùi Tích đưa mắt nhìn Sở Hoan. Sở Hoan lắc đầu, khẳng định chắc nịch: – Tuyệt đối không tin, nếu nói kéo dài thọ mệnh, có lẽ đệ sẽ tin, nhưng trường sinh bất tử, chỉ là lời nói vớ vẩn, không có khả năng! Bùi Tích nghiêm nghị nói: – Nhưng mấy người Lệ Vương Tôn vẫn cứ tin tưởng. Đệ nói không sai, bọn họ cũng không phải ngu dốt, nếu không phải bọn họ tin rằng Thiên Môn đạo nói thật, tuyệt sẽ không ruồng bỏ Thái Bình Chính Nguyên. Bọn họ đã có thể hy sinh Thái Bình Chính Nguyên, vậy điều đó chứng minh ít nhất Lệ Vương Tôn và những người này đã tin lời Thiên Môn đạo, bọn họ tin Thiên Môn đạo có thể làm cho bọn họ trường sinh bất tử! Bùi Tích nhìn Sở Hoan: – Giống như Lưu Tụ Quang kia, trước lúc đệ hạ sát y, chẳng phải y cũng tin rằng bản thân không thể chết, tin mình có tấm thân bất tử?

Toàn bộ nội dung bản dịch này thuộc độc quyền của Truyen.Free, vui lòng không sao chép.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free