(Đã dịch) Chương 1445
Nắng xuân tươi sáng tỏa ánh nắng ấm áp, phủ hào quang rực rỡ lên Thương Sơn. Tín Châu, phía Tây Bắc Bắc Sơn Đạo, cùng ba ngọn Tam S��n đều được tắm đẫm trong nắng xuân.
Tín Châu có năm huyện, góc Tây Bắc là huyện Phụ Ninh giáp với huyện Ngọc Điền. So với huyện Ngọc Điền, huyện Phụ Ninh có thể coi là vùng đất hoang dã, nhưng lại là nơi giao nhau của ba châu.
Phía nam là Tín Châu, phía tây giáp Thiên Sơn Túc Châu, phía bắc là Tây Quan Việt Châu. Nơi đây núi non cao ngất trùng trùng điệp điệp, từ núi Tùng thuộc Tây Bộ, núi Tương Cách thuộc Túc Châu, cho đến dãy núi Việt Châu, đều là những đỉnh núi hiểm trở không thể leo lên.
Núi Tùng và núi Lũng, cùng với dãy núi nằm trong nội phận Tín Châu, nối liền với mạch Tam Sơn, hợp thành dãy núi Phụ Ninh.
Núi cao đường hiểm trở, chớ nói là xe ngựa, cho dù là người bình thường muốn vượt qua dãy núi Phụ Ninh cũng đã cực kỳ khó khăn. Dãy núi hiểm trở cao ngất, trùng điệp chặt chẽ, cây cổ thụ dây leo lâu năm chằng chịt, bên trong còn ẩn chứa nhiều hổ báo, rắn rết, chó sói. Vào mùa hè lại càng tràn ngập chướng khí, nếu đang ở sâu trong rừng, bầu trời phía trên hoàn toàn bị che kín, ngẩng đầu cũng không thấy được trời xanh.
Sâu trong rừng có một con đường nhỏ hẹp ít người lui tới, con đường trước kia nay đã um tùm cây dại, nếu không dọn dẹp cũng rất khó có thể nhận ra đây là một con đường. Nó giống như được thần linh từ trên trời giáng xuống một nhát đao, tạo thành nhiều sơn cốc nhỏ bí ẩn. Ngoại trừ rất ít thợ săn lão làng trong núi, hiếm có người biết đến sự tồn tại của con đường này. Bao năm trôi qua, con đường nhỏ không ai để ý, vì vậy bên trong dày đặc bụi gai dây leo, khó có thể vượt qua được.
La Định Tây bất ngờ biết được sự tồn tại của một con đường như vậy. Chuyện đã xảy ra từ rất nhiều năm trước, khi đó y còn không để ý, nhưng giờ lại có tác dụng lớn.
Đầu tiên, y phái người tìm thấy con đường này từ sâu trong rừng. Trong vùng núi non trùng điệp này, có thể tìm được một con đường cũng không phải chuyện dễ dàng. Tìm được rồi, y bí mật sai mấy trăm người ngày đêm tăng tốc dọn sạch toàn bộ bụi cây, dây leo. Để giữ bí mật lại không thể dùng lửa, cho nên chỉ có thể dựa vào sức người, dùng đao dùng búa để dọn sạch chướng ngại vật.
Đó cũng không phải là chuyện dễ dàng. Trong số đó có người bị độc xà làm bị thương, hai người lăn xuống núi, đầu đập vào đá mà chết. Phải rất vất vả mới dọn thông được hai mươi dặm đường, thực sự đã phải trả giá bằng tính mạng của mấy người.
Thi thể của Tiếu Hoán Chương vẫn được quàn lại ở đó, La Định Tây muốn dùng cách này để che mắt người khác. Y lặng lẽ tiến đến núi Lũng, dẫn theo mấy tên thân tín tiến vào, khi tới đây thì khe Ưng Sào đã được dọn thông.
Tuy đường đã được dọn sạch nhưng trong khe Ưng Sào, đường sá vẫn gập ghềnh, nhỏ hẹp khó đi, phải rất khó khăn lắm mới đi thành hàng một qua được.
Từ Tu cưỡi ngựa đi trước dẫn đường, La Định Tây cưỡi ngựa theo sau. Rời khỏi khe Ưng Sào được mấy dặm, La Định Tây ghìm chặt cương ngựa, những người khác cũng đều dừng lại.
– Từ Tu, xếp người canh gác xung quanh hết chưa?
La Định Tây muốn xuống ngựa, nhưng đường đi lại quá hẹp. Một con ngựa đã đi vào thì muốn quay đầu trở ra là vô cùng khó khăn, y chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa mà hỏi.
Từ Tu đi trước dẫn đường cũng không thể quay đầu lại, chỉ có thể xoay người mà vẫn ngồi trên ngựa:
– Đại nhân, xung quanh đã được sắp xếp người canh phòng. Nơi này vốn ít người lui tới, cho dù có người dân xung quanh lai vãng thì người của chúng ta cũng sẽ không cho phép họ tiếp cận.
– Vậy là tốt rồi.
La Định Tây ngẩng đầu lên nhìn, hai bên là vách đá cứng rắn. Ở nơi này, y cảm thấy một loại áp lực đè nén khó chịu trong lòng. Y chỉ lên trời:
– Sau này phái người lên trên xem xét một chút, dọn dẹp bớt đá trên đó đi. Con đường này bé quá, nếu có đá rơi xuống từ trên đầu, nếu làm chết người chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vì vậy mà chặn đường không thể đi lại được, hỏng mất đại sự thì không ổn.
– Đại nhân, trước kia cũng đã có hai người bị đá rơi trúng mà chết. Lúc ấy, ty chức cũng đã phái người dọn sạch đá ở hai bên khe Ưng Sào, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Từ Tu rất tự tin:
– Ty chức có thể cam đoan, đến lúc đó binh mã đi qua nơi này sẽ được thông suốt.
��� Con đường này sẽ nối thẳng đến cảnh nội Việt Châu?
– Từ đây chắc phải hơn mười dặm nữa mới tới lối ra của khe. Ra khỏi khe Ưng Sào, chỉ vài dặm nữa sẽ qua một con sông, đó chính là nội phận Việt Châu. Trên sông cũng không có cầu, nhưng nước sông rất cạn, cưỡi ngựa cũng có thể lội nước qua được. Qua sông rồi, chưa đến trăm dặm là tới thành Sóc Tuyền.
La Định Tây gật đầu:
– Rất tốt. Báo cho các tướng sĩ, sau khi vào khe Ưng Sào sẽ phải hành quân ban đêm, ban ngày sẽ tìm chỗ nghỉ ngơi. Tuyệt đối bí mật!
– Từ con sông kia đến Sóc Tuyền chỉ có hai thôn trang, hơn nữa người dân cũng không đông. Ty chức đã tìm hiểu rõ ràng tình hình, cũng xác định được lộ trình hành quân. Để tránh bị phát hiện, ty chức không chỉ chọn đi theo những con đường nhỏ vắng vẻ, còn cho tất cả chiến mã dùng vải bông bọc vó ngựa, miệng cũng phải bịt khăn, không được để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Ánh mắt La Định Tây lộ vẻ tán thành, lại cười nói:
– Từ Tu, ngươi làm việc bổn tướng rất yên tâm, có ngươi ở bên cạnh, bổn tướng kh��ng cần lo lắng.
– Cũng là nhờ đại nhân dạy bảo nhiều năm như vậy. Từng chút từng chút, ty chức đều nhờ Mông Tướng quân dạy bảo.
– Ngươi yên tâm, lần này lập nhiều đại công, bổn tướng sẽ không bạc đãi ngươi.
La Định Tây cười nói:
– Đến lúc đó, trước mặt Chu Lăng Nhạc, bổn tướng cũng sẽ xin công cho ngươi!
Từ Tu cảm kích:
– Ty chức tạ ơn đại nhân!
La Định Tây nắm chặt roi ngựa, nheo mắt nhìn quanh:
– Bốn ngàn kỵ binh, cho dù là trong nội phận Bắc Sơn cũng phải bí mật hành động. Tới khi bọn họ tiến vào khe Ưng Sào thì phải căn chỉnh thời gian, nhất định phải ra khỏi khe trước khi mặt trời lặn. Chờ đến đêm sẽ lập tức xuất phát tiến về Sóc Tuyền.
– Sau đó, một vạn bộ binh sẽ theo sau kỵ binh tiến vào khe Ưng Sào. Tới khi chúng ta đến thành Sóc Tuyền, bộ binh cũng phải đuổi kịp trong vòng một ngày.
Từ Tu nói:
– Đại nhân nói đúng lắm. Bốn ngàn kỵ binh dẫn đầu tập kích đến Sóc Tuyền, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng khuất phục. Tới khi chủ lực phía sau kịp tới nơi là có thể hoàn toàn khống ch�� được Sóc Tuyền.
– Bên phía Thanh Châu còn đồn trú gần vạn người. Có được Sóc Tuyền, lập tức hạ lệnh thu phục ba huyện phía bên kia.
La Định Tây cười nói:
– Sở Hoan chỉ đóng một ngàn người ở ba huyện, binh lực bạc nhược yếu kém. Hơn nữa, bọn họ mới tiếp nhận ba huyện không lâu, lòng dân chưa ổn định. Từ Tu, ngươi có thể phái người trà trộn vào thành, đến lúc công thành nội ứng ngoại hợp, chiếm được ba huyện. Thậm chí, có thể toàn quân tiến thẳng đến Giáp Châu, chúng ta sẽ điều một đội binh mã từ Sóc Tuyền, tập kích Giáp Châu từ phía sau. Hiên Viên Thắng Tài sẽ trở thành kẻ hai mặt thụ địch. Binh lực Giáp Châu cũng đã bị Sở Hoan điều tới Hạ Châu, binh lực ở đó cũng yếu hơn nhiều, một trận là thành công!
Từ Tu sáng mắt lên, khâm phục nói:
– Đại nhân bày mưu tính kế, chúng ta có thể dễ dàng chiếm được Việt Châu và Giáp Châu, tóm gọn sào huyệt của Sở Hoan. Với tuyệt thế kỳ công như vậy, đương nhiên Chu Lăng Nhạc sẽ rất coi trọng đại nhân.
Bên trong thành Hạ Châu có gần hai vạn quân coi giữ của Tây Quan. Dù đã rút lui khỏi thành, tướng sĩ Tây Quan vẫn giữ thừa cảnh giác. Tuy nhiên, Bùi Tích hạ lệnh toàn quân lui lại, nhưng ai cũng không dám cam đoan Chu Lăng Nhạc và Cam Hầu sẽ thực sự giữ đúng lời hứa, sẽ không lập tức phát động tấn công.
Toàn quân dùng hơn một ngàn kỵ binh của Hứa Thiệu làm tiên phong mở đường, biên chế thành tiền đội. Chủ lực đi theo sau. Để đề phòng vạn nhất, Hàn Anh tự mình dẫn đầu ba ngàn nhân mã đi theo sau đội ngũ chặn hậu, đề phòng quân địch tập kích từ phía sau.
Trước khi ra khỏi thành, ngoại trừ mang tất cả binh khí trong kho ra ngoài, còn mở kho lúa, phát cho binh sĩ lượng lương khô đủ dùng cho năm ngày mang theo.
Trong thành còn có rất đông dân chúng, phần lớn đều là dân chúng từ các thôn huyện phụ cận vào thành lánh nạn trước khi quân Thiên Sơn xâm phạm, thiếu ăn thiếu mặc. Thực tế, lương thực trong thành cũng không nhiều. Sau khi phát xong, Bùi Tích hạ lệnh giữ lương thực còn lại cho dân chúng. Một vài tướng lãnh cảm thấy chuyện này dường như có gì đó không ổn thỏa. Quân Tây Quan vốn đã thiếu lương thực, nếu chia hết lương thực này cho dân chúng thì có thể giúp dân tránh khỏi cảnh đói khổ, ai nấy đều không thể nói thêm gì. Nhưng họ chỉ lo lắng, nếu Chu Lăng Nhạc vào thành sẽ cướp lương thực của dân chúng, chẳng những không thể cứu tế, ngược lại còn dâng lương thực quý báu cho quân địch.
Nhưng Bùi Tích đã hạ lệnh, các tướng cũng không dám nhiều lời. Hơn nữa, chuyện thế này cũng khó mà nói ra thành lời được. Nếu phản đối thì có vẻ như không để ý đến sống chết của dân chúng.
Cũng có người nghĩ thầm, cho tới giờ Chu Lăng Nhạc luôn ra vẻ đạo mạo, tự nhận mình là người nhân nghĩa đạo đức, lại tuyên bố yêu dân như con. Khi số lương thực này đã tới tay dân chúng rồi, y cũng phải cân nhắc về thanh danh của mình, không thể cướp miếng ăn từ miệng bách tính.
Giờ dậu rút quân, tất cả tướng sĩ cũng không có thời gian quay đầu nhìn lại thành trì rách nát vừa bị chiến hỏa tàn phá kia, càng không có thời gian để cảm thán cho không ít đồng đội đã ngã xuống trong tòa thành này.
Bùi Tích đã hạ lệnh toàn quân, sau khi ra khỏi thành, toàn quân tiến lên theo hướng đông, không được trì hoãn vì bất cứ lý do gì.
Tướng sĩ các bộ theo lệnh chân không ngừng bước, hành quân tốc độ chậm rãi, giống như một con mãng xà khổng lồ đang nhanh chóng dịch chuyển.
Sau khi quân Tây Quan rút lui, chưa đầy một canh giờ, cửa bắc thành Hạ Châu mở rộng. Bộ đội Cam Hầu đã chuẩn bị cẩn thận từ trước, chờ sẵn bên ngoài thành. Khi cửa thành mở ra, quân Tây Bắc nhanh chóng tràn vào thành. Dân chúng trong thành cũng đã tuân theo lời dặn của quân Tây Quan trước khi rút đi, trốn trong nhà, đóng chặt cửa lớn. Cho nên khi quân Tây Bắc vào thành, vạn vật đều im ắng, không một tiếng động, khiến cho người ta cảm thấy nơi này giống như một tòa thành trống rỗng.
Khi quân Tây Bắc tiến vào thành Hạ Châu, đại quân Chu Lăng Nhạc vẫn còn đang ở trong doanh trại phía tây thành, tuyệt đối không chịu ra. Nhưng thủ hạ của y vẫn vô cùng lo lắng, sớm đã có người tới đại trướng bẩm báo:
– Chu Đốc, quân Tây Quan đã rút chạy. Cam Hầu dẫn dắt quân Tây Bắc tiến vào thành, nhưng cửa thành tây còn chưa mở.
Chu Lăng Nhạc cầm sách, khẽ “A” một tiếng, không đặt sách xuống, chỉ nói:
– Nói vậy, đã chiếm được thành Hạ Châu, đây là một tin tốt!
– Nhưng... sao quân Tây Bắc lại có thể vào thành của chúng ta được?
Đại Tướng Hầu Kim Cương không kìm được mà nói:
– Chu Đốc, Cam Hầu lén lút thỏa thuận với quân Tây Quan, chưa được ngài đồng ý đã tự ý chấp nhận điều kiện của bọn họ mà thả đi. Hôm nay, lại còn đi trước chúng ta vào thành... Không biết trong mắt y còn có quân Thiên Sơn, còn có... Chu Đốc ngài nữa hay không?
Bản biên soạn đặc sắc này được truyen.free tuyển chọn và gửi gắm riêng tới bạn đọc.