(Đã dịch) Chương 141
Sở Hoan sững sờ, trong nháy mắt, hắn bỗng hiểu ra. Hóa ra vừa rồi, đại hán râu quai nón kia khiêu chiến, gây gổ, mục đích có lẽ không phải là muốn làm khó dễ hắn, mà chỉ muốn thử xem công phu của hắn cao thấp đến đâu. Lúc này, đại hán râu quai nón thốt ra mấy chữ: “luyện bì, luyện cốt, luyện khí” khiến hắn vô cùng kinh ngạc: - Ý của tiền bối là… Sở Hoan thắc mắc hỏi. - Ngươi từng luyện qua pháp môn điều tức? Đại hán râu quai nón không trả lời mà hỏi ngược lại.
Sở Hoan gật đầu, không chút giấu giếm: - Tại hạ quả thật có học qua pháp môn điều tức. Đại hán râu quai nón lắc đầu nói: - Đương kim thiên hạ, những pháp môn điều tức được lưu truyền phần nhiều là Đạo Gia Thổ Nạp pháp. Tuy rằng đạo gia cũng không thiếu những pháp môn điều tức cao thâm, nhưng lại cực kỳ hiếm hoi. Công phu của ngươi chỉ là Đạo Gia Thổ Nạp pháp bình thường mà thôi. Nếu ta đoán không sai, thì ngươi chỉ mới luyện được vài ba năm nay. Sở Hoan lại càng kinh ngạc. Không thể ngờ đại hán râu quai nón lại tinh tường đến thế. Lại nghe gã tiếp tục nói: - Ngươi tu tập Càn Nguyên pháp tuy chỉ ba năm mà đạt được trình độ như vậy kỳ thực cũng không tệ. Tuy nhiên, Càn Nguyên pháp quá đỗi sơ sài, nó và Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, Hỗn Độn Tam Thánh Kinh đều là những pháp môn điều tức phổ biến nhất của đạo gia. Có thể giúp cơ thể tăng cường thể chất, điều tức dưỡng nguyên, nhưng cho dù tập luyện một trăm năm cũng chỉ tạm coi là mạnh hơn người bình thường một chút. Theo võ học mà nói, cao nhất cũng chỉ đạt tới lục phẩm, không thể có đột phá được.
Sở Hoan nghe gã nói mạch lạc rành rọt, lòng càng thêm kính nể, chắp tay nói: - Tiền bối chỉ giáo, tại hạ vô cùng cảm kích, không biết có thể xưng hô tiền bối là gì ạ? Đại hán râu quai nón lúc này vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, không hề còn chút đùa giỡn trêu tức nào như lúc trước, chậm rãi nói: - Cứ gọi ta là La Đa. - La Đa? Sở Hoan thấy cái tên này thật lạ. Đại hán râu quai nón nói tiếp: - Phàm phu tục tử, nếu có thể tĩnh tâm thổ nạp, cũng đã giúp tăng tuổi thọ, càng không nói tới tu tập nguyên khí. Tốc độ và phản ứng của ngươi vượt qua người thường, thậm chí lực đạo mười phần, có được điều này là nhờ ngươi đã luyện Càn Nguyên pháp, nhưng vẫn còn chưa đủ. - Chưa đủ? Sở Hoan dường như hiểu được điều gì đó, hỏi: - La… La tiền bối võ công bí hiểm. Chẳng l�� tiền bối cũng tu tập pháp môn đạo gia cao thâm? Đại hán râu quai nón cười ha hả, lắc đầu đáp: - Thiên hạ này không chỉ có đạo gia mới tu tập nguyên khí. Gã nhìn tảng đá cách đó không xa, đi đến ngồi xuống, vẫy tay gọi Sở Hoan lại. Sở Hoan hơi chau mày, lúc này cảm giác đại hán râu quai nón cũng không có ác ý, cuối cùng mới đi đến gần. - Càn Nguyên pháp cho dù luyện đến mức tận cùng cũng chỉ là giúp ngươi tăng cảm giác ngũ quan, tai thính mắt tinh, thân nhẹ như yến, hơi thở thông thuận mà thôi. La Đa chăm chú nhìn Sở Hoan nói: - Nhưng cao thủ võ đạo chân chính, chỉ có chừng ấy thì còn không đủ. Sở Hoan lúc này đã thấy hứng thú tăng cao. Cho tới nay, Sở Hoan dày công khổ luyện nhất vẫn là tốc độ và lực đạo, hơn nữa, hắn vẫn luôn chú ý nâng cao năng lực ở hai phương diện này. So với người thường, tốc độ và lực đạo của Sở Hoan tất nhiên là đã nổi bật hơn hẳn. Nhưng La Đa hôm nay đột nhiên nhắc đến khái niệm “khí”, Sở Hoan tất nhiên cũng biết luyện “khí” có ích, nhưng hắn vẫn cảm thấy luyện khí chỉ có tác dụng phụ trợ, mục đích là tăng cường cơ năng mà thôi. - Nguyên khí đích thực, có thể thay đổi thân thể. La Đa chậm rãi giải thích: - Bì như bông, cốt như cương, khí như hồng. - Bì như bông, cốt như cương, khí như hồng. Sở Hoan đi theo một bên thì thào lẩm bẩm. Chín chữ này đột nhiên khiến hắn chấn động tinh thần. Hắn nhớ tới đêm đó khi lần đầu tiên giao đấu với La Đa, lúc đó chỉ với một cước hắn đã đá trúng vào chân của La Đa, cảm giác như đá vào miếng thép cứng. Lúc ấy chỉ nghĩ rằng chân của La Đa có đeo miếng thép bảo vệ, nhưng xem ra lúc này, sự việc có vẻ như có sự bí ẩn ở đằng sau đó. Nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Sở Hoan, La Đa cười ha hả, nhìn chằm chằm Sở Hoan, hỏi: - Ngươi có muốn đạt tới cảnh giới như thế này không? Nếu như thật sự có một ngày ngươi đạt tới cảnh giới như vậy, thì ngươi có thể tự tin bảo vệ những người xung quanh mình rồi! Sở Hoan không hề do dự, nói: - Để có thể đạt tới một cảnh giới như vậy, thì tất nhiên đó là một ước mơ tha thiết! - Được! La Đa cười ha hả nói: - Rất thẳng thắn. Gã trầm ngâm một lát, cuối cùng nói: - Ta hôm nay sẽ truyền thụ cho ngươi một bộ pháp môn vận khí, rất có ích đối với ngươi, nhưng không biết ngươi có bằng lòng tiếp nhận? Sở Hoan giật mình nói: - Ngươi… ngươi truyền cho ta pháp môn vận khí? La Đa gật gật đầu. Sở Hoan lại hỏi: - Hôm nay tiền bối dụ ta ra, lẽ nào…! Hắn còn chưa nói dứt câu, La Đa đã cười: - Lúc dẫn ngươi ra đây, ta vẫn chưa đưa quyết định này, chỉ là việc này ta vừa mới quyết định. Đương nhiên, bất cứ lúc nào ta cũng có thể thay đổi ý nghĩ, lúc này ta chỉ muốn hỏi ngươi, có bằng lòng học môn võ này không? Sở Hoan không hiểu tại sao La Đa lại truyền thụ môn võ công này cho mình, nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác mơ hồ rằng, nếu La Đa muốn truyền thụ môn võ công của chính hắn, thì đây quả không phải môn võ bình thường. Trước đây Sở Hoan cũng đã từng luyện qua môn võ của Đạo Gia Thổ Nạp “Càn Nguyên pháp”. Thực ra, nó không giống như những gì mà La Đa đã nhận xét về môn võ tầm thường, nơi đâu cũng gặp cũng thấy. Hơn nữa, muốn luyện được “Càn Nguyên pháp”, không phải người nào cũng có thể tu luyện được, còn cần sự thiên phú và giác ngộ. Môn tâm pháp này, Sở Hoan luôn cho rằng cực kỳ tinh diệu, thế nhưng những điều mà La Đa nói ra lại khiến nó trở nên kém xa. Gã muốn truyền thụ pháp môn vận khí, so với “Càn Nguyên pháp”, chỉ có thể là càng cao thâm hơn. Sở Hoan chắp tay nói: - Xin nghe theo những lời chỉ giáo của tiền bối! La Đa cười ha hả, lập tức trầm giọng nói: - Nhưng chớ trách ta không nhắc nhở ngươi trước rằng, ta truyền thụ cho ngươi pháp môn luyện khí này có sự khác biệt rất lớn so với “Càn Nguyên pháp” mà ngươi đã từng tu luyện. Nếu như ngươi tu luyện môn pháp của ta, “Càn Nguyên pháp” nhất định không được dùng. Hơn nữa, nguyên khí lưu thông trong cơ thể ngươi đã quen với sự lưu thông của “Càn Nguyên pháp”, vì vậy khi bắt đầu tu luyện môn võ của ta, nguyên khí lưu thông trong cơ thể ngươi sẽ xuất hiện hỗn loạn, thậm chí có khi cơ thể còn có cảm giác đau nhức khó chịu. Nếu như chuyện đó xảy ra, ngươi có còn mong muốn tu luyện tiếp không? Sở Hoan nhíu mày. La Đa cười ha hả, nói: - Chính bản thân ngươi cần phải suy xét cho kỹ, nói không chừng ta truyền cho ngươi là môn võ tà đạo, cố ý đi hại người, điều này cũng không phải là không thể xảy ra. Nếu như gã không nói như vậy, trong lòng Sở Hoan vẫn còn vài phần hoài nghi. Ngược lại, khi nghe thấy La Đa nói ra những lời như vậy, thì Sở Hoan lại không còn do dự nữa. Tối hôm nay hắn đã thấy rất rõ tình thế, La Đa muốn hại chính mình, căn bản không phải lãng phí quá nhiều tâm huyết đến như vậy. Tối hôm nay gã dụ hắn ra ngoài, có tới chín phần là muốn truyền thụ môn võ công này cho hắn. Lập tức chắp tay nói: - Xin tiền bối chỉ giáo! La Đa vẫy tay, Sở Hoan tiến lại gần. La Đa ghé sát vào tai, thấp giọng nói: - Ta lúc này sẽ truyền khẩu quyết của pháp môn vận khí. Ta chỉ nói hai lần. Nếu như ngươi có thể nhớ được, điều đó chứng tỏ ngươi có sự giác ngộ, có thể tu luyện môn võ này. Nếu không… chỉ có thể là không có duyên, ngươi cũng không có cái sự giác ngộ đó, thì không cần phải học. Không đợi Sở Hoan nói, gã liền truyền khẩu quyết vào tai Sở Hoan. Thực ra trí nhớ của Sở Hoan cũng không phải dạng quá kém. La Đa nói nhỏ vào bên tai hắn, có rất nhiều từ tối nghĩa rất khó hiểu, ngay trong lúc đó căn bản không thể lý giải hết được ý nghĩa. Thế nhưng hắn lại là người cực kỳ thông minh, trong thời gian ngắn không thể lý giải được cũng không sao, liền nhớ kỹ những lời khẩu quyết đó. Bộ khẩu quyết này có tới vài trăm chữ, hơn nữa có không ít từ cực kỳ khó đọc. La Đa nói xong lần thứ nhất, dừng lại một chút để Sở Hoan ghi nhớ lại trong đầu, thế nhưng cũng chỉ nhớ được khoảng sáu bảy phần. Sở Hoan lúc này cũng hiểu được tại sao La Đa lại phải truyền thụ hai lần khẩu quyết. Xem ra La Đa cũng hiểu rõ rằng, bộ khẩu quyết này quả thực không phải nói ra một lần là có thể nhớ hết lại được. Nói xong lần thứ nhất, La Đa nghiêm nghị nói: - Ta lặp lại lần nữa, ngươi nhớ được bao nhiêu, còn xem ngươi có bao nhiêu duyên phận với môn võ công này! Sở Hoan hít một hơi thật sâu, gạt bỏ mọi tạp niệm, tập trung tinh thần, khẽ gật đầu. La Đa lập tức nói thêm một lần nữa. Sở Hoan nhắm nghiền mắt lại, nhớ từng chữ từng câu mà La Đa nói ra vào trong lòng. Đợi đến khi La Đa nói xong, Sở Hoan không vội lập tức mở mắt ra ngay. La Đa lại cười nói: - Ngươi nhớ được bao nhiêu? Sở Hoan lập tức nhẹ giọng nói lại những gì mà La Đa đã truyền thụ cho mình một lần. La Đa nghe hắn đọc xong, liền tỏ ra vui mừng, cười nói: - Tiểu tử này quả là có duyên với môn pháp này, một chữ cũng không sai! Sở Hoan mở to mắt, nói: - Tiền bối truyền khẩu quyết, rất thâm sâu diệu kỳ, thế nhưng đối với tại hạ mà nói, có rất nhiều chỗ còn khúc mắc không thông, không dễ dàng gì để lĩnh hội! La Đa thản nhiên cười nói: - Ngươi nếu như lúc này có thể lĩnh hội được bộ khẩu quyết này, thì ngay cả thần tiên cũng không sánh được với ngươi rồi. Lúc đầu để có thể hiểu thông được bộ khẩu quyết này, ta phải tốn tới mười sáu năm ròng. Vậy mà nhà ngươi muốn ngay lập tức lĩnh hội được bộ khẩu quyết này, quả nhiên là có ý nghĩ hão huyền! - Mười sáu năm? Sở Hoan kinh ngạc, mặt biến sắc. Lúc trước khi tu luyện “Càn Nguyên pháp”, hắn đã phải tốn tới hơn nửa năm mới thông hiểu. Sở Hoan liền cảm giác được sự gian nan khó khăn đang ở trước mắt. Thực tế là không thể nghĩ được chỉ có vài trăm chữ của khẩu quyết luyện khí, không ngờ lại tốn tới mười sáu năm của La Đa. Hắn nhíu mày, lẽ nào chỉ số thông minh của La Đa lại kém như vậy, một bộ môn pháp phải mất mười sáu năm để lĩnh hội? La Đa dường như nhìn thấu suy nghĩ của Sở Hoan, cười ha hả: - Suy nghĩ của ngươi, ta hiểu. Tuy nhiên, ta xem ra, lấy trí tuệ của ngươi, nếu muốn lĩnh ngộ toàn bộ, chỉ sợ phải mất trên hai mươi năm. Sở Hoan không phục, chỉ cười cười, hỏi: - La tiền bối, pháp môn này tên gọi là gì? La Đa ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói: - Long Tượng Kinh. - Long Tượng Kinh? La Đa cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: - Ngươi không cần ép mình hiểu hoàn toàn khẩu quyết ngay. Ta cũng sẽ không giải thích. Khẩu quyết này, chính ngươi phải tự mình lĩnh ngộ mỗi câu mỗi ý, thì mới có lợi cho ngươi. Khẩu quyết có 320 chữ, cứ 40 chữ là một phương pháp thổ nạp, cùng với 8 đạo. Một khi ngươi thuộc toàn bộ, mới có khả năng tập dần dần. Đợi đến khi ngươi tập luyện đến đạo thứ tám, thì mới có thể trở thành cao thủ. Sở Hoan lại ngớ người, hắn trong lòng nhớ như in 320 chữ kia. Bỗng nhiên cảm thấy, mấy trăm chữ này ngay từ đầu không phải quá khó hiểu, nhưng đúng như lời La Đa nói, càng về sau càng trúc trắc khó thông. Như thế xem ra, pháp môn thổ nạp này quả thật là càng về sau càng khó luyện. La Đa đứng dậy, chăm chú nhìn Sở Hoan một lát, rồi nói: - Khẩu quyết đã truyền, ta cũng không nhiều lời nữa. Chỉ mong ngươi khổ tâm tu tập, bảo hộ tốt người bên mình. Gã xoay người định rời khỏi. Sở Hoan vội vàng nói: - La tiền bối, được tiền bối giáo thụ võ công, vô cùng cảm kích, nhưng… tại hạ… dám hỏi một câu, tiền bối vì sao lại ưu ái như thế? La Đa cũng không quay đầu lại, trầm ngâm một chút, rồi nói: - Ta nói rồi, ta chỉ là một kẻ thích lo chuyện bao đồng. Truyền cho ngươi một bộ võ công, cũng chẳng đáng là gì. Tuy nhiên ngươi phải nhớ, ngươi và ta chưa bao giờ gặp nhau, ta cũng chưa bao giờ dạy võ công cho ngươi, ngay cả cái tên La Đa, cả thế gian này cũng chưa từng có người như vậy. Sở Hoan nhíu mày. Mấy lời này của La Đa, đương nhiên Sở Hoan không thể lý giải. - Ngươi dùng binh khí gì? La Đa đột nhiên hỏi. Sở Hoan cũng ngẫm nghĩ một chút rồi mới đáp: - Đao! - Đại đao xem lưỡi, tập luyện đại đao, lưỡi đao chính là chỗ lợi hại nhất, cho nên công phu của lưỡi đao có bổ, trảm, kéo, đâm, đè… La Đa nói một cách chậm rãi: - Nhưng sống đao, thân đao, chuôi đao đều có khả năng đả kích đối phương. Có nghĩa là sẽ xuất hiện nhiều biến hóa. Nếu biết lợi dụng cổ tay, đơn đao có thể vận dụng ở cả hai tay, uy lực gia tăng gấp mấy lần. Nói đến đây, La Đa cười ha hả, không nói thêm lời nào. Thân hình gã như quỷ mị đi về phía trước, trong chớp mắt không còn tung tích. Sở Hoan đứng lặng một chỗ, lời nói của La Đa khiến hắn tỉnh ngộ nhiều điều. Tuy nhiên người này lai vô ảnh khứ vô hình, chỉ trong giây lát, xung quanh trống rỗng một mảnh, tựa như La Đa chưa bao giờ xuất hiện ở đây.
Lời văn này là thành quả của quá trình lao động nghiêm túc và chỉ xuất hiện duy nhất trên nền tảng truyen.free, mong độc giả trân trọng.