(Đã dịch) Chương 1342
Khuôn mặt Hoàng đế biến sắc, đôi tay già nua đặt trên long ỷ, chậm rãi xoay người. Bất chợt, y dùng sức vén tấm lụa vàng kim lên. Bên dưới chỉ là một đống xương cốt khô khốc, không hề giống long cốt, mà chỉ là những bộ xương trắng hếu của người chết xếp thành hàng, trông vô cùng quái dị và đáng sợ. Nhưng Hoàng đế vốn đã trải qua sinh tử huyết hỏa, tất nhiên thứ màu trắng ấy không thể khiến y kinh hãi. - Hóa ra những thứ gọi là long cốt này, tất thảy đều là lời dối trá do ngươi bày ra. Hoàng đế vô cùng phẫn nộ nhìn Phùng Nguyên Phá: - Các ngươi đúng là đồ súc sinh vong ân bội nghĩa! Mọi vinh hoa phú quý các ngươi có được, đều là ân huệ của trẫm ban cho. Ngươi... ngươi đúng là loạn thần tặc tử, dám lừa gạt cả trẫm sao? - Loạn thần tặc tử? Phùng Nguyên Phá cười lớn: - Ngươi không phải tự xưng là chân quân sao? Ngươi đã muốn tu đạo, vậy ta sẽ cho ngươi cơ hội để tu đạo. Y cười nói tiếp: - Chính ngươi cũng đã nói: Đây là một nơi tốt cho việc tu đạo. Từ nay về sau, đây sẽ là nơi tu đạo của ngươi. Ta bảo đảm sẽ không có ai có thể đến đây quấy rầy ngươi. Chỉ vào đống xương cốt trắng hếu kia, y hỏi: - Ngươi có biết đây là xương cốt của ai không? Hoàng đế nhíu mày. - Trong đó có xương cốt của Lương Châu Tri châu Ngũ Sĩ Thông. Phùng Nguyên Phá thở dài: - Ngũ Sĩ Thông cho đến khi chết vẫn không hiểu vì sao y đã tận trung với ngươi như vậy mà ngươi lại hạ lệnh giết y. - Ngũ Sĩ Thông? Hoàng đế cau mày. - Lúc ta nhập kinh đã từng nói với ngươi, Lương Châu Tri châu Ngũ Sĩ Thông phản đối việc tu kiến Thiên Cung, nói rằng hao tài tốn của. Ngươi đã rất bất mãn, hạ lệnh cho ta toàn quyền xử lý việc tu sửa Tiên Cung, nếu có ai phản đối cũng tùy ta định đoạt. Phùng Nguyên Phá lại nói: - Dù sao ngươi cũng đã ban chỉ, ta tất nhiên phải tuân lệnh mà làm. Mặc dù ngươi nói chỉ cần bãi quan miễn chức của Ngũ Sĩ Thông, nhưng ta thấy người này không nên tiếp tục sống trên thế gian này nữa. Vậy nên ta thay ngươi ban cho hắn cái chết. À! Phải rồi, ở đây tổng cộng có xương cốt của tám người, họ đều là những người phản đối việc tu kiến Tiên Cung. Theo chỉ thị của ngươi, xương cốt của bọn họ đều ở đây. Chỉ e oan hồn chưa tan, bọn họ sẽ ở đây tu đạo cùng ngươi, ắt hẳn sẽ rất hữu ích. - Các ngươi...! Hoàng đế giơ tay chỉ vào Phùng Nguyên Phá, tức giận đến nỗi không nói nên lời. Phùng Nguyên Phá cười nhạt, quay người đi đến chỗ người mặc long bào, cung kính nói: - Thánh thượng, người này giả mạo chân long thiên tử, không biết Thánh thượng định xử lý thế nào? Người mặc long bào chắp tay sau lưng nhìn Hoàng đế, khẽ nói: - Tinh Trung Hầu có ý kiến gì không? - Thánh thượng, chúng ta đã nói nơi này có long cốt thì không thể thất tín với y. Phùng Nguyên Phá cười nói: - Người này tự mệnh danh là chân mệnh thiên tử, long thân quý thể. Cứ để y ở lại đây cho đến khi da thịt tiêu biến hết, chỉ còn lại đống xương cốt. Lúc đó có thể sẽ là long cốt, không biết ý Thánh thượng ra sao? Người mặc long bào gật đầu cười nói: - Tinh Trung Hầu quả nhiên cơ trí hơn người. Đây đúng là một ý kiến hay. Hoàng đế sắc mặt tái xanh, cười nhạt nói: - Ngươi muốn hành thích vua? Y đưa tay lên tạo thành thế quyền, nhưng chẳng còn chút sức lực nào. - Ta biết ngươi xuất thân từ quân ngũ, võ nghệ đầy mình. Năm đó một quyền có thể đánh gục ngàn quân. Phùng Nguyên Phá nhìn Hoàng đế đã già nua, than thở: - Chỉ là ngươi đã quên rằng, bây giờ đang là thời Doanh Nguyên, đã không còn là Tần Hầu ngày xưa nữa rồi. Ngươi lúc nào cũng muốn được sống đến nghìn năm tuổi nhưng lại không thể sống đến trăm tuổi. Bộ dạng già nua này của ngươi chỉ còn là một bộ xương cốt dễ vỡ. Hơn nữa, ngươi đã trúng độc. Mà cho dù ngươi không trúng độc cũng không thể qua được ba mươi chiêu của ta. - Trẫm nên sớm nhận ra ngươi là kẻ lòng lang dạ sói...! Phùng Nguyên Phá mỉm cười nói: - Ngươi già rồi. Đầu óc cũng chẳng còn minh mẫn nữa. Để người như ngươi tiếp tục chủ trì triều chính, muôn dân có thể sống yên ổn hay sao? Dù sao ngươi một lòng cầu đạo nên cứ yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy đâu. Ngươi cứ việc đợi ở đây, đợi một ngày ta đem tin tốt lành tới báo cho ngươi. Nơi này sẽ chẳng có ai quấy rầy ngươi nhưng cũng sẽ chẳng có ai có thể cứu ngươi ra khỏi đây...! Ánh mắt tỏ vẻ thương hại, y thở dài nói: - Tần Hầu Doanh Nguyên tung hoành thiên hạ cũng đã đến bước đường này sao. Doanh Nguyên, chắc hẳn ngươi chưa bao giờ nghĩ tới điều này. - Loạn thần tặc tử, sớm muộn gì ngươi cũng bị thiên đao vạn quả! Hoàng đế dường như không thể nhẫn nhịn được nữa, trượt chân từ trên ngọc đài xuống, ngồi phịch xuống đất, ngẩng mặt, tức giận nhìn Phùng Nguyên Phá: - Phùng Nguyên Phá, ngươi tưởng rằng trói ta lại có thể tạo được sóng gió sao? Phùng Nguyên Phá cười nói: - Cái này ngươi không cần phải lo. Ta đã có Thánh thượng tương trợ, mọi chuyện ắt sẽ rất thuận lợi. Y quay sang nhìn người mặc long bào, hỏi: - Thánh thượng, người nói xem? - Tinh Trung Hầu, ngươi trung thành tận tâm với trẫm, là phụ quốc lương thần. Ngày nay, thiên hạ đại loạn, trẫm càng cần những bậc thần trụ cột xoay chuyển càn khôn. Người mặc long bào thần thái uy nghiêm. Giọng nói đó giống hệt với giọng nói của Hoàng đế. Đến cả những động tác và cử chỉ lúc nói chuyện cũng giống y đúc. - Trẫm già rồi, đầu óc có chút hồ đồ. Sau này, chuyện quân quốc đại sự trẫm sẽ nghe theo ngươi. Ngươi muốn làm gì trẫm cũng đều đồng ý. Hoàng đế nhắm nghiền mắt lại. Trong lòng y hiểu rõ, sự xuất hiện đột ngột của một Hoàng đế giả ắt hẳn là do Phùng Nguyên Phá đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Từ những động tác và cách thể hiện của người này, đương nhiên đã được huấn luyện rất tỉ mỉ. Chỉ là những năm nay, Hoàng đế bế quan tu đạo trong thâm cung, đến những đại thần thân cận cũng chưa chắc đã được gặp. Nhưng người này lại có thể mô phỏng động tác, cử chỉ của y y như đúc. Như vậy có thể thấy rằng Phùng Nguyên Phá nghiên cứu từng hành động, cử chỉ của Hoàng đế hết mực cẩn thận, đến những tiểu tiết nhỏ cũng không bỏ sót. Nhưng Phùng Nguyên Phá tọa trấn Bắc Cương, bao năm nay chưa hề diện kiến Hoàng đế nên đương nhiên y không thể hiểu rõ đến từng tiểu tiết trong cuộc sống của Hoàng đế như vậy được. Điều này ắt hẳn là do Huyền Chân Đạo Tông đã làm. Mặc dù triều thần rất khó có thể diện kiến Hoàng đế nhưng Huyền Chân Đạo Tông ngày nào cũng ở bên cạnh Hoàng đế. Từ một góc độ nào đó, y hiểu rõ hành vi, động tác của Hoàng đế. Nếu không phải là Hoàng hậu thì chắc hẳn là Huyền Chân Đạo Tông suốt ngày bên cạnh hầu hạ Hoàng đế. Suy nghĩ đến đây, con ngươi Hoàng đế nhất thời sáng rực, nhìn về phía Huyền Chân Đạo Tông, hỏi: - Hóa ra ngươi sớm đã câu kết với Phùng Nguyên Phá? - Cái từ “cấu kết” này khó nghe quá. Phùng Nguyên Phá than thở: - Ngươi còn nhớ hay không? Từ khi ngươi bị ngã ngựa, tính tình bắt đầu thay đổi, một lòng chỉ muốn cầu đạo trường sinh. - Sao ngươi biết rõ như vậy? Phùng Nguyên Phá lại cười nói: - Ngươi cao cao tại thượng, chưa bao giờ phải lo nỗi lo về tiền bạc, đương nhiên ngươi sẽ không hiểu tiền bạc quan trọng như thế nào. Nhưng trong cung biết bao người tham tài hám lợi, chỉ cần bỏ chút tiền sẽ có thể thăm dò được tâm tư của ngươi. Hai mắt Hoàng đế trở nên lạnh lẽo. - Ngươi cũng đừng trách bọn nô tài. Bọn họ không hề biết ta muốn làm gì. Thực ra lúc đó ta cũng chẳng có ý định gì cả, chỉ là ở nơi Bắc Cương xa xôi, nếu không biết chuyện triều chính trong Kinh thành, nói không chừng có ngày đến cái đầu cũng chẳng thể giữ nổi. Phùng Nguyên Phá lại than thở: - Bọn họ nghĩ rằng ta muốn biết sở thích của ngươi để a dua nịnh hót. Nhưng cũng phải nói thật, lúc đó ta cũng chỉ có mong muốn đó, muốn biết những sở thích, tâm tư của ngươi để còn giữ được cái đầu. Hoàng đế thở dài nói: - Trẫm hiểu rồi. Kẻ loạn thần tặc tử như ngươi biết trẫm cầu đạo trường sinh vậy nên Huyền Chân mới xuất hiện ở Kinh thành. Bảy năm trước, Huyền Chân nhập kinh bái kiến trẫm e rằng cũng nằm trong kế hoạch của ngươi...! - Tuy rằng Thần Y Vệ có thể nhúng tay vào mọi chuyện, nhưng bọn họ không phải thần tiên, càng không thể biết hết mọi chuyện trong thiên hạ. Phùng Nguyên Phá thở dài: - Chắc ngươi cũng biết. Năm đó, cha con ta cùng ngươi đi chinh phạt phương đông. Lúc truy sát quân địch đã gặp phải phục kích, suýt chút nữa chết tại chiến trường. May mắn thay được Huyền Chân Đạo Tông phát hiện, cứu mạng cha con ta. Từ đó trở đi, ta và Huyền Chân Đạo Tông đã kết giao tình. Đương nhiên, chuyện này không có trong hồ sơ, đặc biệt khi đó không hề thấy bóng dáng Thần Y Vệ nào xuất hiện... - Đây chính là duyên trời định. Huyền Chân Đạo Tông đột nhiên nói: - Năm đó, Trường Sinh Quan tiểu tu quán của ta chỉ là một môn phái nhỏ trong Thiên Sư Đạo, đệ tử chưa đến mười người. Nếu không phải do Tinh Trung Hầu và lệnh tôn khảng khái tương tặng, Trường Sinh Quan không thể phát triển thành Đạo Quán, càng không thể trở thành một trong những đại môn phái trong Thiên Sư Đạo. - Đạo Tông khiêm nhường quá rồi. Phùng Nguyên Phá cười nói: - Đạo pháp của Đạo Tông cao thâm, Trường Sinh Quan dưới sự dẫn dắt của Đạo Tông sớm muộn cũng sẽ trở thành môn phái đứng đầu Thiên Sư Đạo, còn có thể trở thành môn phái đứng đầu các bộ đạo. - Lời này của Tinh Trung Hầu khiến bần đạo cảm thấy hổ thẹn. Huyền Chân Đạo Tông than thở: - Trường Sinh Đạo đến nay đã truyền thừa tới hai mươi ba thế hệ nhưng đều đứng dưới những môn phái khác trong Thiên Sư Đạo. Y lắc đầu: - Nếu không phải lệnh tôn và Tinh Trung Hầu tương trợ, Thiên Sư Đạo sẽ không có vinh quang như ngày hôm nay. Ánh mắt Hoàng đế đầy vẻ tàn khốc nhưng không thể làm gì. Cả đời y chưa bao giờ có cảm giác bất lực như ngày hôm nay. - Nếu ngươi đã cầu tiên vấn đạo, Trường Sinh Đạo lấy luyện đan tu đạo làm chính đã hợp với tâm tư của ngươi. Phùng Nguyên Phá quay sang nhìn Hoàng đế: - Huyền Chân Đạo Tông cả đời nghiên cứu luyện đan và đạo pháp. Muốn đối phó với ngươi không phải chuyện khó. Đương nhiên, ngươi không thể biết từ ngày Huyền Chân Đạo Tông nhập cung, tính mạng của ngươi đã hoàn toàn nằm trong tay ta. Chỉ cần ta dặn dò một lời, Đạo Tông chỉ cần ra tay với đan dược của ngươi, ngươi cũng sẽ không thể sống đến ngày hôm nay. - Nếu đã như vậy, sao không giết ta tại Kinh thành luôn đi? Hoàng đế nắm chặt cả hai bàn tay. Phùng Nguyên Phá cười nói: - Ngươi chết có lợi ích gì cho ta? Nếu tính tình ngươi không thay đổi, lạm sát trung thần, vì việc tu đạo mà bỏ bê việc triều chính thì ta cũng chỉ cần Huyền Chân Đạo Tông nói giúp ta vài lời tốt đẹp. Nhưng bây giờ ta đã thay đổi suy nghĩ rồi...! Y bước lên hai bước, tiến gần Hoàng đế, quỳ xuống, nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, nói: - Ngươi có biết, bây giờ ngươi giống con gì không? Giống như một con chó đang chờ chết...! Hoàng đế dường như muốn kháng cự nhưng vô cùng khó khăn. Y đưa một quyền về phía Phùng Nguyên Phá. Phùng Nguyên Phá chỉ cần khẽ né một chút, toàn thân Hoàng đế đã ngã vật xuống đất. Phùng Nguyên Phá cười lớn, đứng lên, nhìn Hoàng đế từ trên cao: - Nếu ngươi muốn chết có thể tự mình kết liễu. Còn nếu không muốn, có thể ngoan ngoãn ở đây chờ đợi. Ta sẽ sai người đưa cơm nước cho ngươi, đợi đến khi thời cơ thích hợp ta sẽ đích thân đến gặp ngươi. Lúc đó ngươi sẽ biết như thế nào là Chân Long Thiên Tử chân chính. Không nói thêm lời nào nữa, y xoay người đi ra ngoài. Người mặc áo long bào liếc nhìn Hoàng đế, cười nhếch mép, cởi bỏ chiếc long bào rồi cũng bước theo ra ngoài. Huyền Chân Đạo Tông nhìn Hoàng đế đang quỳ rạp trên mặt đất, không hề có chút cảm xúc nào, khẽ niệm một tiếng đạo hiệu rồi chậm rãi bước ra ngoài. Rất nhanh sau đó, Hoàng đế đã nghe được âm thanh cửa sắt đóng sập lại. Hoàng đế ngẩng đầu lên, cánh cổng sắt ấy đã được đóng chặt, không thể nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào từ bên ngoài.
Truyện dịch này được độc quyền phát hành trên truyen.free.