(Đã dịch) Chương 1250
Hoàng hậu không biết chuyện đã xảy ra trong đại sảnh nơi ngự liễn. Đêm khuya, Hoàng hậu ngồi bên cửa sổ, chăm chú nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Bà đã ngoài bốn mươi, trang nhã, đoan trang. Dòng máu hoàng tộc giúp bà có vẻ cao quý vô cùng.
Ngự liễn rất lớn. Nơi Hoàng hậu ngự cũng vô cùng xa hoa, cách xa đại sảnh. Bà biết Hoàng thượng đang triệu kiến các đại thần, nhưng có chuyện gì xảy ra bà cũng không hề quan tâm.
Hậu cung không được phép can thiệp chính sự, cho nên Hoàng hậu cũng chưa bao giờ hỏi đến chuyện trong triều.
Trách nhiệm của bà là ở Hậu cung.
Nhưng bây giờ Hoàng hậu dần nhận ra, dường như ngay cả Hậu cung bà cũng không thể quản được. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, chỉ vì vị Tuyết Hoa nương nương kia.
Tổng đốc Hà Tây là Phùng Nguyên Phá đã dâng mỹ nhân. Cũng phải nói, Phùng Nguyên Phá đã dày công tốn sức, Tuyết Hoa nương nương thực sự là một bảo vật hiếm có trên đời. Ngay cả Hoàng đế vốn một lòng cầu đạo đến nay cũng bị nàng ta mê hoặc điên đảo. Từ khi Tuyết Hoa nương nương vào cung, đã nhanh chóng được Hoàng đế sủng ái. Bất kỳ yêu cầu nào của nàng, Hoàng đế đều chấp thuận, còn đặc biệt xây cho nàng Tuyết Hoa cung.
Ngoài thời gian tu đạo, Hoàng đế đều ở cùng Tuyết Hoa nương nương. Hoàng hậu vốn luôn được Hoàng đế tôn trọng, nay lại khó lòng gặp mặt Người.
Quan trọng hơn, nghe nói vị nương nương này xuất thân từ Đại bộ lạc Man Mỗ, là viên minh châu trong tay thủ lĩnh bộ lạc, không chỉ xinh đẹp mà còn là niềm tự hào của cả bộ lạc.
Tuyết Hoa nương nương vào cung mang theo một số tùy tùng Man Mỗ, trong đó có hai tên tịnh thân thành thái giám, vào cung hầu hạ nương nương.
Một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Tuyết Hoa nương nương có được sự sủng ái của Hoàng đế, địa vị của đám tùy tùng theo đó cũng tăng lên. Kẻ nào kẻ nấy đều ngang ngược, càn rỡ. Đặc biệt là hai tên thái giám A Lợi Tân và Phổ Tân, cậy có Hoàng đế và Tuyết Hoa Nương nương chống lưng, không coi ai trong cung ra gì. Cũng chính vì có đám người như vậy của Tuyết Hoa nương nương, uy nghi của Hoàng hậu tại Hậu cung bị tổn hại nghiêm trọng.
Lúc trước Hoàng đế vô cùng sủng ái Hoàng hậu, mấy chục năm như một ngày. Vị trí của Hoàng hậu trong cung vô cùng vững chắc.
Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, sau khi Tuyết Hoa nương nương vào cung, đám phi tần vốn luôn nghe lời Hoàng hậu nay cũng dần xa lánh bà, quay sang hướng về Tuyết Hoa nương nương. Dù Tuyết Hoa nương nương mới vào cung một thời gian ngắn nhưng ảnh hưởng tại Hậu cung đã vượt qua Hoàng hậu.
Nếu là người khác đương nhiên sẽ như nước với lửa, tranh giành đến sống mái. Nhưng Hoàng hậu xưa nay bình tĩnh, hiền thục, ôn hòa, không hề để tâm đến sự đắc thế của Tuyết Hoa nương nương.
Bà đã ngoài bốn mươi, đã không còn sự hấp tấp, nóng vội như thời trẻ.
Đồng hành cùng Hoàng đế nửa đời, nay Hoàng đế lạnh nhạt với bà, bà cũng không hề tỏ thái độ gì. Với bà, điều quan trọng nhất là con trai bà, Tề vương Doanh Nhân. Chỉ cần Tề vương bình an vô sự, Hoàng đế có sủng ái ai bà cũng không quan tâm.
Lần Bắc tuần này, Hoàng hậu biết thời cơ không mấy tốt đẹp, đã khuyên Hoàng đế nên hủy bỏ chuyến tuần du này. Nhưng Tuyết Hoa nương nương lại cực lực thúc đẩy chuyến Bắc tuần, Hoàng hậu cũng không tranh luận gì thêm. Hoàng giá xuất kinh, Tề vương ngày đêm lo lắng trong lòng.
Năm tháng trôi qua không làm cho vị công chúa năm xưa già đi chút nào, mà ngược lại càng nhã nhặn, trưởng thành hơn.
– Hoàng hậu nương nương, đã muộn rồi...!
Tiếng cung nữ bên cạnh:
– Người nên đi nghỉ đi.
Lần Bắc tuần này quy mô vô cùng lớn, không kể đến tướng sĩ hộ giá, chỉ cung nữ và thái giám trong cung cũng đã lên đến gần 300 người. Nhưng phi tần hậu cung có thể đi cùng chỉ có Hoàng hậu và Tuyết Hoa nương nương.
Hoàng hậu đứng dậy, thấy cung nữ đang vén màn cho mình, đi đến, nhẹ nhàng nói:
– Thánh thượng vẫn còn triệu kiến đại thần sao?
Cung nữ nhìn ra cửa khẽ nói:
– Vừa mới tan, Thánh thượng đã cùng... cùng bà ấy về phòng rồi...!
Hoàng hậu đương nhiên biết “bà ấy” mà cung nữ nói đến là ai. Bà “ừ” một tiếng rồi không nói gì thêm. Cung nữ ngồi xuống bên cạnh giường, khẽ nói:
– Hoàng hậu, vừa rồi... hình như có người chết!
Hoàng hậu nhíu mày:
– Ai chết?
– Hình như là một viên quan.
Cung nữ hạ giọng nói:
– Nô tỳ vừa nghe bọn họ nói nhỏ với nhau, nghe nói có một viên quan không biết điều, phạm tội đại bất kính, xem thường Thánh thượng...!
Rồi cung nữ không dám nói tiếp.
– Là gì?
Cung nữ do dự một hồi, Hoàng hậu lại nói:
– Ngươi cứ nói, đừng sợ, Bổn cung sẽ không trách ngươi.
Lúc này cung nữ mới nói:
– Người đó nói... nói Thánh thượng là hôn quân, còn nói... nói Tần quốc tất diệt vong...!
Hoàng hậu nhíu mày.
– Vì y mạo phạm Thánh thượng, Tuyết Hoa nương nương sai người cắt lưỡi y. Y liền tự đập đầu vào đỉnh đồng mà chết.
Cung nữ khẽ nói:
– Thánh thượng rất tức giận, đã theo Tuyết Hoa nương nương rời đại sảnh!
– Ngươi có biết tên của kẻ chết không?
Cung nữ suy nghĩ một lát, hạ giọng nói:
– Là quan viên Tây Sơn, nô tỳ không rõ chức quan của y, nhưng hình như y tên là Ngụy Chính...!
Hoàng hậu trầm ngâm. Cung nữ cảm thấy có gió lạnh thổi vào, đóng cửa sổ lại. Sau một hồi lâu, mới nghe Hoàng hậu khẽ than thở:
– Là một trung thần...!
Cung nữ cũng không dám nhiều lời, khẽ nói:
– Hoàng hậu, gần đây, buổi tối Người thường giật mình tỉnh giấc, giấc ngủ không yên. Nô tỳ cho người nấu canh an thần, Người có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Hoàng hậu lắc đầu nói:
– Không cần.
– Nương nương Người... Người đã gầy hơn nhiều so với trước.
Cung nữ thấy dáng vẻ cô đơn của Hoàng hậu, có chút không đành lòng:
– Hoàng hậu có phải... có phải đang nhớ Tề vương điện hạ?
Hoàng hậu nhìn nàng, cung nữ vội quỳ xuống:
– Nô tỳ nhiều lời, mong Hoàng hậu tha tội!
Hoàng hậu dịu dàng nói:
– Đứng dậy đi, Bổn cung không trách nhà ngươi.
Bà giơ tay đỡ cung nữ đứng dậy, cười nói:
– Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
– Nô tỳ 15 rồi!
– Tiến cung bao lâu rồi?
– Nô tỳ tiến cung được hai năm.
Cung nữ cúi đầu, ngại ngùng nói.
Hoàng hậu ôn hòa nói:
– Vậy ngươi có nhớ người nhà không?
Cung nữ do dự một chút, khẽ gật đầu.
Hoàng hậu thở dài:
– Tình mẫu tử tương thông, người nhà ngươi e rằng lúc này cũng đang nhớ ngươi...!
– Nương nương, Người nhớ Tề vương điện hạ sao không tấu xin Thánh thượng cho Tề Vương theo giá Bắc tuần?
Cung nữ mở to hai mắt:
– Nếu điện hạ có thể theo giá Bắc tuần, Nương nương có thể nhìn thấy điện hạ, không cần nhớ nhung như vậy.
Hoàng hậu khẽ cười nói:
– Thánh thượng Bắc tuần, kinh thành phải có người cai quản, Tề vương đương nhiên phải phụ tá Thái tử xử lý triều chính...!
– À...!
Cung nữ thấy Hoàng hậu hiền thục, dịu dàng, bạo gan hỏi:
– Nhưng...!
Nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
– Nhưng cái gì?
– Nô tỳ... Nô tỳ không dám nói.
Cung nữ nói.
Hoàng hậu mỉm cười nói:
– Ngươi nói đi, chỉ cần Bổn cung có thể nghe được, không cần sợ.
Cung nữ nghĩ một lát. Rồi nói khẽ với Hoàng hậu:
– Nô tỳ nghe bọn họ nói chuyện phiếm sau lưng, đều nói... đều nói Thái tử điện hạ không ưa Tề Vương điện hạ...!
– To gan!
Hoàng hậu trách:
– Những lời này là ai nói?
Cung nữ thấy Hoàng hậu khi nãy còn tươi cười, thoắt cái đã lạnh lùng, sợ quỳ rạp xuống, run sợ nói:
– Hoàng hậu nương nương, là nô tỳ nói năng lung tung, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, xin Nương nương tha mạng...!
Hoàng hậu thản nhiên nói:
– Biết là nói năng lung tung là tốt, nếu Bổn cung còn nghe thấy ngươi nói những lời này, e rằng Bổn cung sẽ sai người cắt lưỡi ngươi.
– Nô tỳ biết rõ, nô tỳ không dám nói nữa.
Hoàng hậu giơ tay nói:
– Ngươi lui ra đi, Bổn cung muốn nghỉ ngơi.
Cung nữ dập đầu, đứng dậy, lui ra, đến gần cửa, Hoàng hậu gọi:
– Ngươi nói với những kẻ nói năng càn quấy sau lưng, bảo chúng tự giữ lấy miệng. Những lời nên nói thì không được nói, những lời không nên nói lại càng không được nói. Kẻ nào muốn rước họa vào thân vì cái lưỡi của mình, cứ việc nói thêm vài câu nữa đi!
– Nô tỳ biết rõ...!
Cung nữ lui ra, Hoàng hậu cũng không hề nằm nghỉ. Bà đi đến cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió thu lạnh thổi vào mặt, xa xa có thị vệ đi tuần tra.
Ánh mắt Hoàng hậu lại nhìn về phía bầu trời đêm. Khuôn mặt xinh đẹp có chút trầm ngâm. Một lúc lâu sau đó bà mới thở dài:
– Không thể... bọn họ... bọn họ không thể...!
Dù miệng nói vậy nhưng trên trán lại lộ vẻ lo lắng.
Kinh thành Lạc An cách đây mấy trăm dặm, đã qua giờ Tý. Kinh thành lúc này đã chìm trong bóng đêm. Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng Tề Vương phủ. Thị vệ mở cửa xe ngựa ra. Tề vương Doanh Nhân với vẻ mặt lo lắng bước xuống. Y khoác cẩm bào vàng, đầu đội ngọc quan, trên mặt dù vẫn còn nét non nớt, ngây thơ, nhưng so với hai năm trước đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Tề vương phủ đã đ��ợc xây xong từ nhiều năm trước. Khi đó Hoàng hậu vẫn còn được sủng ái. Quốc khố khi đó vẫn do An Quốc Công nắm giữ. Dù sao đi nữa, vào lúc đó, cho dù thuế má có thay đổi, cuộc sống của dân chúng vẫn vô cùng khó khăn. Thế nhưng, quốc khố vẫn thu về vàng bạc cho hoàng gia, đồng thời đảm bảo đủ chi phí tiêu xài cho Hoàng đế.
Hộ bộ chi một khoản tiền lớn, điều động đội ngũ thợ lành nghề, xây lên phủ Tề Vương này.
Tề vương phủ tráng lệ đã xây xong từ nhiều năm, nhưng chủ nhân của nó vào ở chưa được một năm. Tề vương luôn sống trong cung. Phải đến sau sự kiện Thông Thiên điện, Hoàng đế mới hạ chỉ, lệnh Tề vương xuất cung khai phủ.
Khai phủ chính là được phép tự mình lập phủ đệ, có bộ máy riêng, văn có Trưởng sử, tổng quản; võ có Thống lĩnh thị vệ.
Theo luật pháp Tần quốc, sau khi khai phủ, Hoàng tử có thể có một đội thị vệ không quá 500 người. Thị vệ Tề vương phủ đương nhiên dễ dàng chiêu mộ, nhưng để chọn một vị Thống lĩnh lại không phải chuyện đơn giản.
Tề vương tham gia triều chính chưa lâu. Trước đây rất ít giao thiệp với văn võ bá quan trong triều, điều này khiến nền tảng quyền lực trong triều của y rất mỏng manh.
Tâm phúc thực sự của y cũng chẳng có mấy người, ngoại trừ Từ Tòng Dương cũng chỉ có Sở Hoan.
Dù hiện tại, Hán Vương đảng vì tiền đồ của mình mà đi theo Tề vương, nhưng sự kết hợp giữa hai bên chỉ đơn thuần là lợi dụng lẫn nhau. Cơ sở hợp tác hoàn toàn dựa trên lợi ích. Tề vương hiểu rõ nguyên nhân sâu xa khiến bọn họ phải dựa dẫm vào mình. Đó không phải vì Tề vương có năng lực mà là vì họ là kẻ thù của Thái tử. Bọn họ cần tìm một cây đại thụ có thể chia sẻ quyền lợi với Thái tử làm chỗ dựa, bảo vệ tiền đồ và mạng sống cho gia đình. Mà cây đại thụ ấy, bọn họ không có sự lựa chọn nào khác ngoài Tề vương.
Hiểu rõ nguyên nhân cốt yếu này, Tề vương đương nhiên không vì thanh thế của Tề vương đảng mà tự mãn. Ngược lại, y hoàn toàn không tín nhiệm những người thuộc Tề vương đảng.
Cho dù là một Thị Lang Hộ Bộ hữu danh vô thực, Tề vương cũng thận trọng đề phòng.
Cho nên trong tình hình này, để y tự chọn cận thần cho Vương phủ, thực sự không phải là chuyện dễ dàng. Vị trí Trưởng sử và Thống lĩnh thị vệ vương phủ vô cùng quan trọng, không thể qua loa đại khái. Nếu Sở Hoan không rời đi, chức Thống lĩnh thị vệ, Tề vương chắc chắn sẽ nghĩ đến hắn.
Hoàng đế lại hạ chiếu chỉ, Tề vương có thể chọn quan võ về Vương phủ làm Thống lĩnh thị vệ. Dù là 12 đạo Vệ Quân hay Cấm Vệ Quân hoàng gia, chỉ cần là võ tướng đều có thể điểm danh lựa chọn.
Tác phẩm này được truyen.free độc quyền chuyển ngữ, hy vọng mang lại trải nghiệm tuyệt vời nhất cho độc giả.