Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 1081

Sở Hoan đã đoán nhóm người ấy chính là Vân Lý Phong trong truyền thuyết. Song, khi nghe người đeo mặt nạ đồng xanh tự mình xác nhận, mí mắt hắn vẫn khẽ giật vài cái. Theo Sở Hoan được biết, Vân Lý Phong là một băng nhóm tội phạm khét tiếng ở khu vực Quan Tây. Như Đổng Thế Trân từng nói, đó là đám người gây ra vô số tội ác. Thế nên, hôm nay tận mắt chứng kiến Vân Lý Phong hành động dứt khoát và hiệu quả, hắn vẫn không khỏi hơi kinh ngạc.

Nhưng hắn vẫn chưa lý giải được, nếu Vân Lý Phong là một đám giặc cỏ, cớ sao lại ra tay tiêu diệt sạch đám thổ phỉ kia?

Người đeo mặt nạ đồng xanh trên lưng ngựa vẫn chăm chú nhìn Sở Hoan. Bỗng nhiên, Sở Hoan giật mình, cảm thấy đôi mắt ấy dường như vô cùng quen thuộc.

Chợt nghe tiếng ngựa hí vang, Sở Hoan linh cảm chẳng lành, lập tức quay đầu lại thì phát hiện vị Hắc tiên sinh vừa đứng gần mình đã biến mất từ lúc nào.

Hắn phóng tầm mắt nhìn theo, mới phát hiện Hắc tiên sinh đã nhân cơ hội lẳng lặng mò đến bên cạnh một con ngựa. Khi đoàn người Hắc tiên sinh đến, ai nấy đều cưỡi ngựa. Bọn họ cột ngựa bên ngoài căn phòng của lão nhân, bởi vậy, lúc này Hắc tiên sinh tiến đến gần tuấn mã, rõ ràng là định nhân cơ hội bỏ trốn.

Hôm nay, Sở Hoan hoàn toàn không biết lai lịch vị Hắc tiên sinh đột nhiên ra tay đánh lén đó là như thế nào. Thấy y định bỏ đi, hắn không định để cho y thoát, liền quát lớn:

– Muốn chạy ư? Chẳng dễ dàng như vậy đâu…

Trong tiếng quát, Sở Hoan giống như một con báo săn vọt tới. Ba tên thuộc hạ của Hắc tiên sinh thấy y định bỏ đi thì luống cuống vội vàng xoay người đuổi theo. Hai tên hộ vệ của Sở Hoan làm sao để cho chúng chạy thoát, liền vung đao lên chém.

Sở Hoan tu luyện Long Tượng Kinh nên có tốc độ cực nhanh. Chỉ có điều, tốc độ của Hắc tiên sinh cũng chẳng hề chậm, Sở Hoan còn chưa kịp tới gần thì y đã phi người lên ngựa. Khi Sở Hoan chỉ còn cách một chút, Hắc tiên sinh đã thúc ngựa bỏ đi, trong nháy mắt đã cách hắn một khoảng xa. Sở Hoan không cam lòng để cho y thoát, cũng nhảy lên một con ngựa khác mà đuổi theo.

Hắc tiên sinh phóng ngựa như bay. Sở Hoan bám sát theo sau. Hai người nối đuôi nhau gần như biến thành hai cái bóng trong tiết trời âm u. Hắc tiên sinh thấy Sở Hoan đuổi sát liền quay đầu lại nở nụ cười quái lạ. Y vung tay về phía sau, lập tức có một quả cầu nào đó phóng ra rồi rơi xuống đất. “Bốp”, quả cầu nổ tung tạo ra một làn khói mờ mịt.

Sở Hoan nhìn thấy làn khói đó giống hệt với làn khói vừa nãy thì cũng không dám tới gần mà thúc ngựa đi vòng. Chỉ chậm một chút, Hắc tiên sinh lại bỏ xa một đoạn. Hắn chỉ nghe thấy tiếng cười ha hả và tiếng nói của y vọng lại:

– Sở Hoan! Từ biệt hôm nay, sau này còn gặp lại. Ta và ngươi sẽ có ngày trùng phùng.

Trong đất trời âm u, Hắc tiên sinh phóng ngựa thoáng cái đã biến mất. Sở Hoan cũng biết rất khó đuổi kịp, đồng thời cũng lo một mình trúng phải bẫy của y nên ghìm cương ngựa lại. Hắn nghe thấy tiếng vó ngựa của Hắc tiên sinh càng lúc càng xa, thoáng cái đã không còn tiếng động.

Sở Hoan nắm chặt tay, nét mặt có phần ủ rũ. Nhưng nghĩ tới Hắc tiên sinh vẫn còn để lại mấy tên thuộc hạ, hắn liền quay ngựa trở lại. Khi trở lại thôn, Sở Hoan phát hiện một tên thuộc hạ của Hắc tiên sinh đã phơi thây, hai tên còn lại thì bị trói.

Thấy Sở Hoan quay lại, hai tên hộ vệ vội vàng chào đón rồi bẩm báo:

– Đại nhân! Đã giết chết một tên và bắt được hai người.

Cả hai lại chỉ mấy tên kỵ sĩ kia mà nói:

– Được bọn họ giúp đỡ.

Sở Hoan thúc ngựa tới trước mặt người đeo mặt nạ đồng. Hắn nhìn đối phương chằm chằm rồi hỏi:

– Các ngươi là ai mà lại giết thổ phỉ, giúp đỡ chúng ta?

Người đeo mặt nạ nhìn Sở Hoan rồi thở dài:

– Sở đại nhân! Cố nhân gặp lại. Chẳng lẽ ngài không nhớ được ta?

Sở Hoan nghe thấy âm thanh thì mí mắt giật giật. Hắn liếc mắt nhìn người đeo mặt nạ. Một phút sau, hắn chợt nhướng mày rồi thốt lên thất thanh:

– Hóa ra... là ngươi!

….

Thiên tướng Tốn Tự Doanh…

Hiện tại, người khống chế thực tế của thành Hạ Châu là Hồ Tông Mậu. Y đang cầm ly rượu, híp mắt vừa xem ca múa vừa xoa đùi của mỹ nhân đang ngồi bên cạnh mà cười hết sức vui vẻ.

Cùng ngồi thưởng thức ca múa cũng không chỉ có một mình Hồ Tông Mậu. Ngoại trừ y ra còn có mấy tên thuộc hạ và thư ký Hà Khôi.

Hà Khôi chẳng có tâm trạng xem ca múa. Y vừa vuốt râu vừa hơi nhắm mắt như đang suy ngh��. Còn mấy tên Thiên tướng thì tập trung nhìn ngắm Vũ Cơ đang nhảy múa với những dải lụa hồng phất phơ bay quanh người.

Hồ Tông Mậu uống cạn một chén rồi nhìn Hà Khôi mà hỏi:

– Hà tiên sinh! Hình như ngươi có tâm sự gì đúng không?

Hà Khôi do dự một chút rồi lắc đầu cười nói:

– Không có gì.

Hồ Tông Mậu đặt ly rượu xuống rồi cười nói theo:

– Bản tướng biết ngươi đang nghĩ gì. Có phải ngươi đang suy nghĩ tại sao mãi mà Sở Hoan không tới? Không biết là hắn có ý gì đúng không?

Hà Khôi thở dài:

– Có chuyện khác thường tất có âm mưu. Sở Hoan dẫn quân tới đây vốn phải đánh trống khua chiêng làm cho tinh thần thêm hăng hái. Nhưng…

– Hà tiên sinh quá lo lắng…

Một tên phó tướng xua tay cười nói:

– Văn nhân các ngài đúng là đa nghi. Nói cho cùng thì Sở Hoan cũng chỉ là một đứa trẻ con. Chúng ta biết rõ lai lịch của hắn, dù sao cũng chỉ dựa vào Tề vương nên mới được một bước lên mây. Kết luận lại thì y cũng chỉ là một thằng nhà quê, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà thôi. Hà thư ký cũng đừng có để ý qu��.

Một tên phó tướng khác cũng lập tức tiếp lời:

– Đúng vậy! Hà thư ký! Nếu quá để ý thì lại cất nhắc hắn. Nếu hắn thật sự có năng lực thì làm sao Thánh Thượng lại điều hắn từ trong kinh tới Tây Bắc? Có lẽ Thánh Thượng đã bất mãn đối với cái tên đó cho nên mới đẩy tới đây là cố ý trừng phạt.

Hà Khôi lắc đầu rồi nói:

– Tính tình Thánh Thượng cho dù các ngươi chưa thấy thì cũng đã nghe. Nếu như hắn làm Thánh Thượng bất mãn thật thì cũng chẳng sống được tới bây giờ. Phái Sở Hoan tới Tây Quan làm Tổng Đốc, nếu không phải Thánh Thượng nhất thời suy nghĩ không kỹ thì cũng hoàn toàn chứng minh Sở Hoan không phải là hạng người không có suy nghĩ… Các ngươi suy nghĩ kỹ một chút xem. Sở Hoan đi sứ Tây Lương mà vẫn dẫn sứ đoàn trở về thuận lợi. Lại còn có Mộc tướng quân của Thiên Môn Đạo ẩn nấp sâu như vậy… Cuối cùng vẫn là Hoàng gia nằm xuống trong tay của hắn…

Dừng một chút, y nhìn Hồ Tông Mậu mà nói thật chậm rãi:

– Chẳng cần nói đâu xa. Gần đây, các vị đều biết Đổng Thế Trân chẳng phải là loại người lương thiện, tướng quân Đông Phương cũng không phải kẻ qua loa đại khái nhưng dưới tay Sở Hoan lại không chống nổi lấy một hiệp…

Mọi người nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

Rồi Hồ Tông Mậu lên tiếng cười nói:

– Hà tiên sinh cẩn thận như vậy đúng là chuyện tốt. Nhưng có đôi khi cẩn thận quá mức lại khiến cho bản thân lo lắng nhiều. Trong binh pháp cần chú ý tới một cái chữ "nhanh". Đối với Sở Hoan mà nói thì lần xuất binh này càng phải coi trọng cái chữ "nhanh" đó. Nhưng hắn dẫn binh tới Thỏ Tử Lĩnh lại đóng quân không tiến, đã phạm vào điều tối kỵ của binh gia… Ha ha! Có lẽ Sở Hoan rất giỏi âm mưu quỷ kế, thậm chí võ công cũng không tầm thường nhưng nếu luận thao lược binh pháp thì theo ý bản tướng là thật sự tầm thường.

– Tướng quân nói rất đúng.

Lập tức có tên phó tướng tiếp lời:

– Theo như thuộc hạ thấy thì chắc rằng Sở Hoan thấy tướng quân thủ thành là người có một không hai trên đời. Cho dù hắn có lãnh binh tới đây thì cũng vô ích. Đây là trận đầu tiên của hắn ở Tây Bắc, một khi thất bại sẽ chẳng còn danh vọng, cũng chẳng thể sống yên ở đây. Vì vậy mà hắn mới do dự, chậm chạp mãi không tiến quân.

Hà Khôi vẫn không cho điều đó là đúng:

– Chỉ sợ hắn có âm mưu khác.

Tên phó tướng kia thấy Hà Khôi phản bác thì châm chọc lại:

– Người đọc sách các ngươi nghĩ trước ngó sau, có đôi khi nghĩ nhiều quá lại tự dọa chính mình. Hiện giờ sĩ khí của quân ta đang cao nhất. Đừng có làm ảnh hưởng tới nó mới là điều tuyệt vời nhất.

Hà Khôi đang định phản bác lại thì Hồ Tông Mậu đã đưa tay ra cười nói:

�� Không cần phải cãi nhau nữa. Mặc kệ Sở Hoan muốn làm gì, chúng ta chỉ cần binh tới tướng cản, nước đến đất ngăn là được. Nếu hắn đã không động thì cứ để cho hắn ở bên kia Thỏ Tử Lĩnh mà hóng gió sa mạc cũng tốt. Chuyện ăn uống mỗi ngày của hai vạn đại quân là một điều vô cùng rắc rối. Bổn tướng muốn xem hắn có thể chịu đựng được bao lâu. Cứ chậm một ngày, tinh thần của chúng sẽ giảm đi một chút. Chẳng tới mười ngày, nửa tháng, các thế lực ở Tây Quan sẽ rục rịch, có lẽ đều đứng lên khởi nghĩa… Tới lúc đó, bản tướng muốn xem vị Sở đại Tổng Đốc đó làm thế nào?

Y vừa sờ đùi mỹ nhân ngồi bên vừa véo nhẹ hai cái mà cười tủm tỉm:

– Tiểu mỹ nhân thấy bản tướng nói có đúng không?

Mỹ nhân đó cười vui vẻ:

– Tướng quân bày mưu tính kế nổi danh trong thiên hạ. Chuyện quốc gia đại sự, đám đàn bà con gái thiếp làm sao mà biết được…

– Cái đồ tiểu tiện nhân ngươi mở mồm ra thật là ngọt.

Hồ Tông Mậu cười ha hả lại véo cằm thiếu nữ, sau đó hôn nhẹ vào mắt của nàng ta mà cười nói:

– Đây là phần thưởng của bản tướng cho ngươi…

Thiếu nữ gắt lên:

– Tướng quân chỉ ban cho mỗi vậy thôi sao?

– Đúng là nóng ruột. Đợi sau khi đánh bại Sở Hoan, tới Sóc Tuyền, ở đó có rất nhiều thứ tốt. Tới lúc đó, ngươi muốn gì thì bản tướng cho ngươi thứ đó…

Một thiếu nữ khác vội vàng lên tiếng thật dịu dàng:

– Tướng quân! Thiếp cũng muốn…

Hồ Tông Mậu cười sang sảng:

– Tất cả đều có phần. Đánh bại Sở Hoan, chiếm được Sóc Tuyền là chúng ta lập công lớn. Tới lúc đó, chúng ta muốn cái gì sẽ có thứ đó…

Hà Khôi thấy Hồ Tông Mậu tự tin như vậy thì nhíu mày lo lắng. Y đứng dậy, chắp tay nói:

– Tướng quân chậm rãi thưởng thức. Ty chức ra ngoài một chuyến.

– Ca múa không hay sao? – Hồ Tông Mậu hỏi.

Hà Khôi lắc đầu nói:

– Ty chức lên tường thành quan sát một chút. Mặc dù Sở Hoan còn chưa tới nhưng chúng ta cũng không thể lơ là canh phòng.

Hồ Tông Mậu gật đầu:

– Nói rất đúng.

Y quay sang nói với mấy tên phó tướng:

– Các ngươi phải nhớ kỹ những lời đó của Hà thư ký. Sống yên ổn phải nghĩ tới ngày nguy hiểm. Cho dù thế nào thì Sở Hoan cũng dẫn đại quân tới tấn công. Chúng ta không thể phớt lờ…

Đúng vào lúc này, bên ngoài chợt có âm thanh vọng vào:

– Báo! Tướng quân! Có người tới cầu kiến.

Hồ Tông Mậu cau mày hỏi:

– Ai?

– Trương tướng quân ở Kim Châu phái người tới đưa tin.

Người bên ngoài bẩm:

– Trương tướng quân có chuyện quân khẩn cấp cho người tới báo. Hiện giờ người đưa tin đang ở bên ngoài chờ.

– Người của Trương Thúc Nghiêm?

Hồ Tông Mậu buông tay đang ôm ỷ nhân. Thấy mấy tên thuộc hạ đang nhìn mình, y liền phất tay bảo đám ca múa tạm thời lui ra. Chờ đám thiếu nữ lui ra ngoài hết, Hồ Tông Mậu mới trầm giọng nói:

– Cho người đưa tin vào.

Mọi bản quyền biên tập và chuyển ngữ đều được bảo hộ chặt chẽ bởi truyen.free, nghiêm cấm mọi hành vi sao chép trái phép.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free