Phòng Thuật (Dịch) - Chương 997: Bác trai (2)
- Vâng thưa Trương tổng.
Điền Văn Văn khẽ gật đầu, rụt rè nói.!
- Ừm.
- Trương tổng ! – Chào Trương tổng!
Sauk hi Trương Vĩ ra khỏi văn phòng, viên công ban công trình trên hành lang đều vội vàng cúi người chào hỏi, giống như đã thảo luận trước với nhau.
- Ừm, chào mọi người.
Trương Vĩ cười đáp lại, sau đó đi về phía thang máy.
Trương Vĩ đi tới bên cạnh thang máy, ấn nút, đứng chờ thang máy tới. Cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, không biết đang suy nghĩ những gì.
- Ngài là Trương tổng đúng không!
Bông vào lúc này một người đàn ông trung niên đi tới, nở nụ cười hỏi Trương Vĩ.
Trương Vĩ quay đầu nhìn qua người đàn ông trung niên, người này trông như khoảng năm mươi tuổi. Tuy vậy diện mạo lại có chút tuần lãng, thoạt nhìn thanh nhã, có vẻ rất phong độ.
- Tôi là Trương Vĩ, không biết nên gọi ngài thế nào?
Trương Vĩ trên mặt lộ ra một tia ngờ vực, nói.
- Xin chào, tôi là đồng sự Mộ Dung Quần công ty vật liệu xây dựng Kinh Thành – Mộ Dung Quần cười nói.
- À, thì ra là Mộ Dung tiên sinh, xin chào.
Trong mắt Trương Vĩ chợt lóe một tia dị sắc, hắn liếc mắt đánh giá đối phương thêm một lần nữa rồi hỏi:
- Ngài tìm tôi có chuyện gì à?
- Tôi muốn bàn với ngài một chút về vấn đề hạng mục thu mua khu Đạt Hưng.
Mộ Dung Quần nói.
- Mộ Dung tiên sinh, trước mắt hạng mục này có hai phó tổng giám ban vật tư phụ trách, nếu ngài có việc cần nói, có thế trực tiếp liên hệ với bọn họ.
- Không có chuyện gì khác tôi xin phép đi trước.
Sau khi bỏ lại những lời này, Trương Vĩ liền bước vào trong thang máy, mà Mộ Dung Quần sửng sốt mất một hồi, hai tròng mắt đảo một vòng rồi cũng cùng bước vào trong thang máy, trên mặt hắn nặn ra một nụ cười, nói:
- Trương tổng, tôi muốn mời ngài ăn một bữa cơm, ngài xem có được không?
- Thật ngại quá, đêm nay tôi còn có một cuộc hẹn, thôi thì để hôm khác chúng ta tính tiếp nhé.
Trương Vĩ khéo léo từ chối.
- Trương tổng, tôi thật lòng muốn cùng ngài nói chuyện.
Mộ Dung Quần vẫn tiếp tục níu kéo.
- Hừm.
Trương Vĩ khẽ hừ một tiếng, cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái.
Thấy được bộ dạng này của Trương Vĩ, Mộ Dung Quần nghiến răng nói:
- A…...
Nghe được những lời của Mộ Dung Quần, trên mặt Trương Vĩ lóe lên một tia khác thường, tỏ vẻ kinh ngạc nói:
cháu.
- Trương tổng, cậu khách sáo rồi, chúng ta nói chuyện ngang hàng là được.
Thấy thái độ của Trương Vĩ biến chuyển, Mộ Dung Quần thoáng lộ vẻ vui mừng, nói.
- Chuyện này khó lắm, bác là bác của Dao Dao, vậy cũng là bác của cháu.
- Ha ha, chỉ là xưng hô mà thôi.
Mộ Dung Quần cười ra tiếng, lại nhắc tới chuyện vừa rồi, thử nói:
- Trương tổng, cậu có thế châm chước một chút hạng mục khu Đạt Hưng hay không?
- Không thành vấn đề, lát nữa cháu sẽ nói chuyện với hai phó tổng giám, đến lúc ấy bác chỉ cần báo thân phận là được.
Trương Vĩ không để tâm cười nói.
- Trương tổng, cậu nói thật chứ?
Thấy mọi chuyện đơn giản vậy đã xong, Mộ Dung Quần không nhịn được hưng phấn nói.
- Đương nhiên là thật rồi, bác là trưởng bối của cháu, chẳng lẽ cháu lại lừa bác.
Trương Vĩ khẳng định.
- Vậy tốt quá, tôi xin cảm ơn cậu trước ở đây. Mộ Dung Quần nói.
- Đừng, cái này Chu Không dám đâu.
Trương Vĩ vội vàng tránh sang bên cạnh, khuôn mặt tràn đầy hốt hoảng.
- Đính đoong ”
Tiếng chuông vang lên, thang máy dừng ở đại sảnh tầng một, Trương Vĩ cùng Mộ Dung Quần hai người lần lượt bước ra. Mộ Dung Quần lại cung kính mời nói:
- Trương tổng, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, tôi đã đặt bàn rồi.
- Ai, bác này, bác đừng khách sáo với cháu, chúng ta đều là người một nhà, sao lại phải phân biệt như vậy.
Trương Vĩ vờ giận nói.
- Không phải khách sao, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm.
- Bác ạ, hôm nay cháu thật sự có việc, để hôm khác cháu mời bác ăn cơm được không.
Trương Vĩ tràn đầy thành khẩn nói.
- Vậy để hôm khác chúng ta gặp nhau sau, dù sao còn có nhiều cơ hội.
Mộ Dung Quần cười nói, hắn cũng biết thân phận Trương Vĩ không phải bình thường, chắc chắn là có không ít người mời.
- Vậy cháu xin phép đi trước.
Trương Vĩ cười ra tiếng, vẫy tay với Mộ Dung Quần rồi lập tức bước về một hướng khác.
- Trương tổng, cậu đi thong thả.
- Ai, con nhóc Huyền Huyễn này đúng là không hiều chuyện, cậu Trương tổng này để nói chuyện thế cơ mà, một cậu bác, không phải việc đã xong rồi à!
Lúc này, Trương Vĩ đang rời khỏi cao ốc Hoa Dương, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh, nói: – Hừ, bác trai! Còn cả bác gái nữa cơ!