Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 960: Cục diện (2)

Trong đó, toàn bộ bộ thẩm tra lại đến, Tổng giám Thẩm Quang Huy cũng tới, bộ mua bán chỉ có một phó tổng, thậm chí Bộ xây dựng đều không đến, Bộ xây dựng cũng chiir đến một người.

- Tiểu Điền, chỉ có bảy người là như thế nào? Những người kia đã đi đâu?

Trương Vĩ nhướng mày, hỏi ngược lại.

- Chu Khôn tổng thanh tra của Bộ Xây dựng và Trương Lỗ phó tổng đi thi công hiện trường, cho nên hai người bọn họ không thể đi đến, Vệ Khang tổng thanh tra Bộ phận mua sắm có việc, Thiết Kiến phó tổng giám có việc xin phép nghỉ rồi.

Điền Văn Văn gượng cười nói.

- Ừ, tôi biết rồi.

Tuy nhiên Trương Vĩ chưa quen công việc của công trình, nhưng cũng không phải vừa mới bước vào xã hội, tự nhiên sẽ không hài lòng sự lộn xộn này, mặc dù người nào thật sự có việc cũng nên tự mình gọi điện thoại, như vậy mới đúng là thái độ của cấp dưới nên có.

- Được rồi, mọi người cũng đã đến gần đầy đủ, chúng ta bắt đầu đi.

Trương Vĩ hô to một tiếng, nói:

- Tiểu Điền, gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên thôi.

- Vâng, Trương tổng.

Điền Văn Văn nói và đi vào bên trong.

- Trương tổng, ông hôm nay nhậm chức, vốn do chúng tôi mới khách từ phương xa đến dùng cơm, bữa cơm này cũng là do tôi mời.

- Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, đầu phải lịch sự nhiều như vậy, chúng ta về sau cùng làm việc với nhau, cơ hội ngồi ăn cùng nhau còn nhiều, anh cứ khách sáo như vậy sao.

Trương Vĩ cười và nói.

- Được, vậy thì tôi không khách khí nữa, có thế ngồi ăn với lãnh đạo cũng là một vinh hạnh cho tôi.

Thẩm Quang Huy nịnh hót.

Thiên cư thực phủ đồ ăn được đưa ra rất nhanh, Tiểu Điền đi ra cũng chưa lâu lắm, đã bê ra được mấy đĩa rau trộn, mỗi đĩa rau trộn đều đầy đủ hương vị màu sắc, làm cho người thưởng thức không ngừng tận hưởng.

- Mọi người đừng khách khí, cùng nhau dùng bữa nào, nếm thử xem có ngon không.

Trương Vĩ nói với mọi người.

- Trương tổng, tôi dùng trà thay rượu kính ông một ly.

Thẩm Quang Diệu cúi người và nói.

Trương Vĩ cười ha ha, khoát tay áo và nói.

- Được.

Thẩm Quang Diệu không kiên trì, ngồi xuống vị trí của mình, nói.

- Thẩm tổng, ở đây không phải có rượu sao? Làm sao phải dừng trà thay rượu?

Trương Vĩ cười và hỏi.

- Trương tổng, ông bảo tôi là lão già là đúng rồi.

Thẩm Quang Diệu lên tiếng, nói:

- Mấy năm trước, tôi uống rượu làm hư thân thế, hiện tại không dám uống rượu.

- Vậy tốt, tôi cũng không gượng ép, chúng ta lấy trà thay rượu, cạn ly.

Trương Vĩ cười và nói, Ông ấy đúng là một vị lãnh đạo tối cao, một hồi có người mời rượu, còn ước người khác không uống rượu.

- Trương tổng, tôi cũng kính ông một ly, chúc ông mỗi năm đều có ngày vui như hôm nay, hàng tháng đều có niềm vui như sáng nay, từng bước

- Triệu tổng đừng khách khí, ngồi xuống rồi nói.

Trương Vĩ tay phải hư áp, ý bảo ngồi xuống rồi nói chuyện.

Tuy lần này liên hoan không được đầy đủ, nhưng cũng biểu hiện rõ được thái độ của mọi người, để cho Trương Vĩ biết thế nào là thận cận, người nào so sánh bài xích chính mình, cũng coi như là vì về sau chỉnh đốn lại bộ môn, để xuống một tư tưởng chính

“Đích linh linh…”

Ở buổi gặp mặt náo nhiệt nhất, đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên, tất cả mọi người đến hơn nữa xem có phải chuông điện thoại của mình hay không, coi như là một trò khôi hài, cuối cùng mới phát hiện là điện thoại của Thâm Quang Huy.

- Thật ngại quá, tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại một chút.

Thẩm Quang Huy đứng dậy và ra ngoài.

Đi ra khỏi phòng, Thẩm Quang Huy bấm nghe điện thoại, cười và nói:

- Vệ tổng, từ khi nào ông có thời gian gọi điện cho tôi? Có phải là có công việc muốn phân phó cho tôi.

- Thẩm tổng, cứ nói đùa, chúng ta mua hàng nhưng là phải thụ thẩm tính toán bộ giám sát, tôi lấy lòng ông còn không kịp chứ làm sao dám giao phó công việc cho ông.

Vệ Khang vừa cười vừa nói.

- Ha ha Vệ tổng, có gì ông nói đi, tôi có thể bỏ qua cho.

Thẩm Quang Huy cười nói.

- Thẩm tổng, có khi mà nói, cùng nhau uống chén trà, tôi có chút chuyện muốn cùng ông nội chuyện.

Vệ Khang nói.

- Được, Vệ tổng đã có lời mời thì tôi không thế không đi.

Sau khi dập điện thoại, Thẩm Quang Huy trầm tư một lát, khi chuẩn bị trở lại phòng đột nhiên của bị người khác mở ra, đó là Trương Vĩ.

- Trương tổng. Thẩm Quang Huy cười, nghênh đón và nói.

- Lão Thẩm, buổi tối có rảnh không? Chúng ta tâm sự với nhau về công việc.

Trương Vĩ muốn nắm giữ toàn bộ công trình, ít nhất cũng phải có mấy người thân tín, ngoài ra tổng thanh tra hai bộn môn hiển nhiên đối với hắn không thích hợp lắm. cho nên Trương Vĩ muốn kéo Thẩm Quang Huy.

- Trương tổng, tối nay sợ là không được rồi, một người bạn của tôi bị thương hiện tại đang ower trong bệnh viện, tôi còn phải vào đó một chút.

Con người trong mắt Thẩm Quang Huy đảo một vòng, tỏ vẻ khó xử, nói.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free