Phòng Thuật (Dịch) - Chương 949: Phản ứng (1)
của chủ tịch, đồng thời bắt đầu tiếp xúc chuyện của & công ty.
Trương Vĩ ngồi trên ghế bành trong phòng làm việc, không nhịn được ngáp một cái, phân phó với Trương Kỳ ở một bên:
- Kỳ Kỳ, pha cho anh một ly cà phê.
- Dạ
Trương Kỳ gật đầu lên tiếng, đứng lên từ trên ghế đối diện, đến rót cho Trương Vĩ một chén cà phê nóng, đưa tới trước mặt Trương Vĩ.
-cảm ơn nhiều.
Trương Vĩ nhận lấy cà phê, khách khí nói.
- Tôi bây giờ là phụ tá của anh, nên phải thế.
Trương Kỳ lộ ra vẻ tươi cười, lại đi tới máy nước uống bên cạnh, cũng rót cho mình một ly cà phê.
- Như thế nào đây? Hai ngày này thay đổi công tác mới, co thích ứng không?
Trương Vĩ hỏi.
- Còn có thế, tuy rằng vẫn còn có chút sự tình chưa quen thuộc, thế nhưng em sẽ thính giác với Ly Ly tŷ.
Trương Kỳ có chút biết điều nói.
- Ừ, vậy cũng tốt.
Trương Vĩ thuận miệng lên tiếng, uống một ngụm trong ly cà phê.
- Reng reng reng..
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một hồi chuông điện thoại, Trương Vĩ lấy ra điện thoại xem, thấy lại là số điện thoại của của Phòng Nhân Sự Hoa Dương Địa Sản, bấm nút trả lời nói:
— Xin chào, tôi là Trương Vĩ!
- Trương tổng ngài khỏe chứ, tôi là Phó tổng
Trong điện thoại truyền đến thanh âm của một cô gái.
- Tạ tổng giam cô khỏe.
- Trương tổng, nguyên nhân ngày hôm nay gọi điện thoại cho anh, là muốn nói cho anh một tin tức tốt. Công ty đã đề danh ngài thành Phó tổng giám đốc công trình, chỉ cần tổng công ty phê chuẩn, ngài sẽ chính thức thành thành Phó tổng của Hoa Dương Địa Sản chúng ta rồi vậy.
Tạ Đình nói.
- Tạ tổng giam,cảm ơn ngài đã thông báo.
Sau khi nghe tin tức này, Trương Vĩ lộ ra vẻ vui mừng.
- Ngài không cần khách khí sau này ngài là lãnh đạo của công ty rồi, hiện tại tôi không nhanh chóng nịnh bợ ngài, còn chờ đến khi nào nữa nha.
Tạ Đình cười nói.
- Ha ha, sau này vào lúc tôi chính thức thượng nhiệm nhất định mời cô ăn một bữa cơm.
Trương Vĩ nói.
- Ôi chao ôi!!!, lãnh đạo mời khách phải nói là lần đầu đấy, vậy tôi vinh hạnh lắm rồi.
- Cứ quyết định như vậy đi.
- Tốt, vậy tôi sẽ không quấy rầy ngài công tác
nữa.
- Tốt, hẹn gặp lại.
Trương Vĩ lên tiếng, lập tức ngắt máy.
Tuy rằng Trương Vĩ đã sớm biết trước, Uông Thần Vũ có ý đề danh bản thân mình thành Phố
còn có chút mừng rỡ.
- Trương đổng, là ai gọi điện thoại cho ngài vậy nha?
- Là một bằng hữu mới quen, nói ra em cũng không biết.
Trương Vĩ nói lấy lệ.
- Thôi đi ông ơi…, không tính nói thì thôi vậy.
Trương Kỳ cong môi đỏ mọng lên, nhỏ giọng thầm thì.
- Kỳ Kỳ, qua một đoạn thời gian, anh có thế phải đi những địa phương khác công tác, sau này em sẽ dùng cái phòng này làm việc đi.
Trương Vĩ thuận miệng phân phó.
- Anh là nói, để cho em dùng phòng của anh làm phòng công tác?
- Đúng nha, cũng không thế lại để anh giúp em mở một phòng làm việc mới chứ.
Trương Vĩ cười nói.
- Cũng tốt sau này em sẽ công tác ở chỗ này.
Gian phòng này của Trương Vĩ là phòng làm việc của chủ tịch cũng là phòng làm việc tốt nhất của Công ty Trung Vĩ , không những trang thiết bị vật dụng hoa lệ nhất, mà các loại thiết bị cũng hoàn thiện nhất, Trương Kỳ có lý do gì cự tuyệt chứ?
Rất nhiều người đều muốn biết hắn rốt cuộc là nhân vật nào?
Công trình bộ cũng coi là một bộ phận chức 4 quyền nặng nhất, Phó tổng giám đốc công trình
cũng nằm trong tay rất nhiều hạng mục. Không ít ông chủ của công ty kiến trúc và vật liệu xây dựng lớn cũng đều nối liền không dứt chạy tới Hoa Dương Địa Sản, dò thăm rốt cuộc là ai làm tới Phó tổng giám đốc công trình.
Bên trong biệt thự của gia đình nhân vật số 2 ở khu Bắc Kinh thị ủy, một nhà Lý Mông Dao vừa mới dọn tới không lâu, nhưng mà đồng chí các ngành có liên quan đến thị ủy đều đã sớm dọn dẹp biệt thự thỏa đáng rồi. Trang thiết bị vật dụng, điện gia dụng mọi thứ đều đầy đủ hết.
Hướng Tú Lan, Lý Mông Dao, Mộ Dung Huyên ba người ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, người hầu trong nhà bưng lên trà nóng cho ba người, còn có một chút điểm tâm tinh xảo, rồi lập tức thối lui ra khỏi phòng khách.
- Tiểu di, cháu mang cho dì một chút điểm tâm, dì nếm thử một chút xem hợp hay không hợp khẩu
vị
Mộ Dung Huyên vừa nói, vừa đưa một cái hộp tinh xảo cho Hướng Tú Lan ở bên cạnh.
- Cháu tới chơi là được rồi, cũng không phải là người ngoài, còn mang thứ gì nha.
Hướng Tú Lan làu bàu.
- Cũng không có gì, chính là món làm ở nhà hàng của cháu.
Mộ Dung Huyện cười nói.
- Mẹ của cháu đâu? Không phải đều ở kinh thành định cư rồi sao? Cả ngày cũng không thấy được người chị ấy.
Hướng Tú Lan có chút bất mãn cất tiếng hỏi.
- Mẹ của cháu sáng sớm phải đi công ty rồi, đừng nói là dì không thấy được, ngay cả cháu muốn gặp mẹ một lần cũng khó.
Mộ Dung Huyên pha trò.