Phòng Thuật (Dịch) - Chương 846: Cha con (2)
Trương Bình Hoa gương mặt cảm kích nói.
- Trương tổng, anh không cần phải khách khí như thế, tôi và tiểu Vinh là hảo tỷ muội, hiện tại làm việc này, chẳng qua đều là chuyện nhấc tay nhấc chân mà thôi.
Hướng Tú Lan khiêm tốn nói.
- Nếu thật là nói lời cảm tạ, vậy còn phải cảm tạ Mộng Dao hơn ai hết, nếu như không phải là có quang hệ giữa Mộng Dao và Trương Vĩ, tôi cũng không có khả năng gặp được Trương Vĩ. Nếu không phải là Mộng Dao lấy được tóc của Trương Vĩ, cũng không có khả năng thực hiện giám định DNA.
Vinh phu nhân gương mặt đầy vẻ cảm khái nói.
- Đúng nha, vào ngày sinh nhật của Mộng Dao, tôi nhất định sẽ tặng một phần đại lễ, xem như một phần tâm ý của tôi.
Trương Bình Hoa gật đầu nói.
- Không cần phải khách khí như thế, cũng là do Trương Vĩ cùng các người có duyên phận, nếu không sẽ chẳng có khả năng tấu xảo như vậy.
Hướng Tú Lan nói.
-Lý phu nhân, Trương Vĩ không phải là công tác qua ở tại Trung Thông hay sao? Ngài có thể nói cho tôi một chút chuyện của hắn được không? Để cho tôi hiểu nhiều thêm một chút đối với hắn.
Trương Bình Hoa nói.
- Đương nhiên là có thế, nhưng mà tôi hiểu về hắn cũng không nhiều lắm, chỉ nghe qua Mộng Dao, Mộng Phi bàn tới mà thôi.
Hướng Tú Lan lên tiếng, lập tức bắt đầu nói đến những chuyện liên quan đến Trương Vĩ.
...
- Như thế nào đây? Anh bây giờ đều đã nghe rõ chưa?
Lý Mông Dao ngước cái cằm trắng trẻo thon nhọn lên, một đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Trương Vĩ, hỏi.
- Ý của em nói là, Vinh phu nhân là kế mẫu của anh. Còn cha ruột của anh thì đang ở cách vách, ngày hôm nay đặc biệt đến đây nhìn nhận cùng anh?
Trương Vĩ nói.
- Đúng nha.
Lý Mông Dao mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, kềm chế nụ cười trên mặt, nói:
- Anh nếu cảm thấy không khống chế nổi tình cảm. Vậy anh có thế tận tình khóc đi, dù sao trong bao gian này cũng không có người nào khác.
- Vậy nếu như anh thật sự muốn khóc, em sẽ cho anh mượn bả vai chứ?
Trương Vĩ cười nói.
- Ha… Thật là một động vật máu lạnh, hiện tại cũng là lúc này rồi, còn có tâm tư trêu đùa tôi, tôi mới vừa rồi nói đều sự thật.
Lý Mông Dao hừ yêu một tiếng.
- Anh tin.
Trương Vĩ gương mặt bình tĩnh nói.
- Tôi mới vừa nói những lời đó, anh trong lúc nhất thời có thế chưa tin, anh không cảm thấy là tôi đang gạt anh sao?
Lý Mông Dao hỏi.
- Chỉ cần là lời của em nói. Cho dù là lời nói dối, anh cũng vẫn nguyện ý tin tưởng.
Trương Vĩ đáp.
- Ha…
Nghe Trương Vĩ nói đùa như thế, Lý Mông Dao khhẽ hừ một tiếng, hỏi tiếp:
- Quả thực là không có cách nào khác trao đổi cho thông với anh, anh có tin hay không tin?
- Ha ha…
Trương Vĩ cười ha hả, biểu tình trên mặt thực nhẹ nhàng, nhưng mà trong lòng có chút thấp thỏm. Vừa có chút mong đợi, lại có chút khẩn trương, đưa tay đặt ở phía ngoài âu phục, vẫn có thế cảm giác được nhịp tim đập mãnh liệt.
- Hừ, đi thôi.
Lý Mông Dao thở dài một cái, lập tức khoác lên áo khoác màu hồng nhạt, sau đó cầm bóp da bên cạnh lên.
- Đi đâu?
Trương Vĩ nghi ngờ hỏi.
- Đi sang phòng VIP riêng cách vách gặp cha ruột của anh nha! Tôi coi như là hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi vậy.
Lý Mông Dao nói.
- À.
Trương Vĩ lên tiếng, nhưng không lập tức động thân, mà là uống một ngụm thức uống trên bàn.
- Sao hả? Trong lòng anh khẩn trương, sợ hãi?
Nhìn thấy Trương Vĩ ngồi bất động, Lý Mông Dao mím môi môi đỏ mọng cười cười, thử dò xét.
- Có gì phải sợ chứ, lại không phải là đi coi mắt!
Trương Vĩ đứng dậy, kéo sửa âu phục trên người, nói.
- Anh nói hươu nói vượn gì nữa chứ?
Nghe Trương Vĩ lại nói ra chuyện tương thân, Lý Mông Dao lông mày nhíu lại, gắt giọng:
- Anh nếu là không dám đi sang, tôi sẽ gọi Trương thúc thúc và dì Vinh sang đây.
- Khụ…
Trương Vĩ ho nhẹ một tiếng, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Lý Mông Dao, nói:
- Đi thôi.
Tuy nói Trương Vĩ đã nhiều năm không gặp cha ruột, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, muốn nói hắn không khẩn trương là không thế nào, cho nên mới phải một mực nói lời châm chọc trêu đùa Lý Mông Dao, bất quá là để hóa giải một chút không khí mà thôi.
Mà bây giờ, thật sự đến lúc gặp nhau rồi, trong lòng Trương Vĩ vẫn tràn đầy sự lo lắng, lòng bàn tay cũng xuất hạn mồ hôi, bước đi mà có cảm giác như nhẹ hơn mấy phần so với ngày thường. Thậm chí hắn còn có thế cảm giác được nhịp tim của mình.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Mông Dao, hai người đi tới cửa phòng VIP, đứng ở trước phòng. Lý Mông Dao cũng không lập tức gõ cửa, cũng không có ý đồ mở cửa, mà là nghiêng đầu lại nhìn chằm chằm Trương Vĩ, dường như muốn nhìn thấu hắn.
- Em là ngày hôm nay mới phát hiện anh quá đẹp trai, hay là lâu ngày dài tháng rồi sinh tình với anh nha?
Thấy Lý Mông Dao nhìn mình chằm chằm, trong lòng Trương Vĩ càng khẩn trương hơn, cố ý trêu ghẹo nàng một câu.
- Tôi là nhân cơ hội này để nhìn cho rõ, anh bây giờ có phải là tim đập rộn lên, khẩn trương sắp chết đến nơi rồi hay không.
Lý Mông Dao nói.
- Loại chuyện như vậy không thế nhìn ra được, em phải ghé sát vào ngực anh nghe một chút mới được.
Trương Vĩ vỗ vỗ lồng ngực của mình, nói.
- Ách, thật là ghê tởm chết đi.
Lý Mông Dao trợn ngược đôi mắt đẹp, nhỏ giọng thầm thì một câu, cũng lười tiếp tục để ý tới Trương Vĩ, trực tiếp mở cửa phòng VIP.
- Cô lỗ…
Ngay một khắc này, Trương Vĩ rõ ràng nghe được, bản thân mình nuốt nước bọt đánh ực một cái, hầu kết nhích động liên tục, giống y như lời Lý Mông Dao mới vừa nói vậy, trong lòng của hắn quả thật vô cùng khẩn trương.
Trong nháy mắt cửa phòng mở ra, ba cặp mắt hướng nhìn về phía cửa, còn Trương Vĩ thì cũng nhìn đánh giá ba người. Trong đó, hai nữ tử chính là Vinh phu nhân và Hướng Tú Lan, còn trung niên nam nhân Trương Vĩ tuy rằng chưa từng thấy qua, nhưng lại có một loại cảm giác quen thuộc rất kỳ lạ!
Nam nhân trung niên sau khi nhìn thấy Trương Vĩ, sãi bước đi như bay tới, nắm bắt bả vai Trương Vĩ, kích động đến nổi lời nói không mấy mạch lạc:
- Con trai, con đúng thật là con trai của ta!