Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 810: Quán cà phê (2)

Lý Mông Dao khẽ lắc đầu.

- Vậy cô thích đọc sách gì?

Chung Minh cười nói.

- Tôi thích đọc tạp chí!

Lý Mông Dao cười nói.

- Vậy cũng tốt, đôi khi tôi cũng hay xem tạp chí.

Chung Minh cố ra vẻ tươi cười.

Lúc Chung Minh cùng Lý Mông Dao tán gẫu, hắn luôn có cảm giác uất ức, trước kia dựa vào thân thế, địa vị của hắn, các cô gái khác đều chủ động đeo bám, bản thân hắn chỉ cần nói một câu, đối phương đã có thế thay đổi cho phù hợp với hắn.

Nhưng mà, tình huống bây giờ thì ngược lại, trước kia hắn nói đọc sách thôn trên cây xuân, những cô gái kia đều tán dương hắn có học vấn, hoặc lộ ra bộ mặt sùng bái.

Còn Lý Mông Dao lại không có điểm này, hay nói thẳng là không thích văn hào, mà chỉ thích xem tạp chí bình thường, ngược lại khiến hắn cảm thấy có chút thẳng thắn, đáng yêu.

Nhưng Lý Mông Dao quả thật vô cùng kiêu ngạo, Chung Minh sau khi thấy được thái độ này, lại càng muốn chinh phục, chỉ có điều dường như bản thân hắn đã thích nữ nhân trước mặt, đến nỗi không buông ra được.

..

- Đông đông đông…

Bên trong phòng làm việc của cục tài nguyên Bắc Kinh, Lưu Khải Văn đang ngồi ở phòng làm việc nghỉ ngơi, thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Lưu Khải Văn lập tức lên tiếng.

- Xin mời vào.

- Kẽo kẹt…

Lưu Khải Văn vừa dứt lời, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, Điền Dũng Khánh mang theo cái bụng bự đi vào.

- Lưu cục.

- Lão Điền, mọi chuyện thế nào rồi?

Trên mặt Lưu Khải Văn lộ ra một tia ân cần.

- Lưu cục, chuyện thu phí này thật sự không dễ làm chút nào! Không thế lấy danh nghĩa của cục, nhờ tòa án ra tay sao?

Điền Dũng Khánh hỏi.

- Nhiều lời, nếu có thế, tôi còn cần anh làm gì!

Lưu Khải Văn trách cứ một câu.

Bè phái trong cục tài nguyên vô cùng nhiều, Lữ Du dù sao cũng là cục trưởng cục tài nguyên, nên đối với chuyện này sẽ vô cùng dè chừng, cho dù Lưu Khải Văn có bảo người đi thu phí, Lữ Du cũng có cách nào cản trở, nhưng nếu muốn nhờ tòa án can thiệp, thì nhất định Lữ Du sẽ không phê duyệt.

- Lưu cục, chúng ta là nhân viên chính phủ, cũng không phải là côn đồ ngoài đường, chuyện thu phí quả thật không dễ chút nào.

Điền Dũng Khánh nói.

- Cũng bởi vì không dễ làm, cho nên mới cần lão đồng chí có kinh nghiệm phong phú như anh ra tay!

Lưu Khải Văn nói.

- Tôi là lão đồng chí của chính phủ, nhưng trong mắt ông chủ người ta, tôi chẳng là gì cả, hôm qua tôi đến công ty Bách Ức chờ cả một ngày, người ta ngay cả quăng, cũng không quăng cho tôi.

Điền Dũng Khánh thống khổ nói.

- Ừ…

Lưu Khải Văn trầm mặc một lát.

- Như vậy đi, chuyện này vẫn do anh dẫn đầu, thay mặt cục tài nguyên chúng ta đến thu phí, sau đó tôi sẽ liên lạc với tòa soạn báo và đài truyền hình, để bọn họ náo loạn một chút.

- Đúng rồi, đây là một ý kiến hay, công ty Bách Ức của hắn không sợ chính phủ, nhưng dù sao cũng sợ truyền thông đưa tin lung tung.

Ánh mắt Điền Dũng Khánh sáng lên.

- Được rồi, anh đi đi.

Trên mặt Lưu Khải Văn lộ ra một nụ cười âm hiểm, phất tay áo nói.

Công ty Bách Ức có sợ truyền thông đưa tin không thì không cần biết, mấu chốt là Vệ Trường Minh sẽ sợ hãi, một khi chuyện này liên lụy đến Vệ Trường Minh, cho dù không có cách nào vặn ngã đối phương, thì ít nhất cũng khiến hắn mất chức vụ kia, như vậy coi như đã đạt được mục đích.

Bên trong quán cà phê Buck tại đường Thiên Thủy Lý Mông Dao đang ngồi cùng Chung Minh nói chuyện phiếm, Hướng Tú Lan đã đi một lúc lâu vẫn chưa thấy trở lại, trong lòng Lý Mông Dao cũng hiểu, mẹ cô vì muốn hai người thoải mái nói chuyện, nên mới cố ý rời đi.

- Mộng Dao, buổi trưa cô muốn ăn gì? Thức ăn Pháp, thức ăn Thái Lan hay là thức ăn Anh Quốc?

Chung Minh thân thiết cất tiếng hỏi.

- À, hiện tại mới hơn mười giờ, tôi vẫn chưa muốn ăn.

Lý Mông Dao thuộc loại người khó tính, nên chuyện gặp mặt gấp gáp như vậy, cô cũng không có cảm giác gì, bản năng lại có chút bài xích, thái độ qua loa lấy lệ.

- Mộng Dao, phía trước có trung tâm thương mại lớn, hay là tôi dẫn cô đi dạo.

Phần lớn nữ nhân đều thích dạo phố, nhất là những nữ nhân xinh đẹp, nên Chung Minh mới đề nghị như vậy.

- Không cần, cần mua gì, tôi đều đã mua rồi.

Lý Mông Dao nhẹ nhàng từ chối.

Lý gia lúc nào cũng chú trọng đến chuyện nghèo dường nam, giàu muôi con gái, nên từ nhỏ Lý Mông Dao đã được che chở trong vòng tay lớn, chưa từng buồn bực vì tiền, nên lần đầu tiên gặp mặt, sẽ không khiến nam nhân bỏ tiền.

- Nha.

Chung Minh lên tiếng, tuy thái độ Lý Mông Dao có chút lạnh nhạt, nhưng dung mạo tuyệt sắc và khí chất cao quý của Lý Mông Dao, vẫn vô cùng hấp dẫn Chung Minh.

Lý Mông Dao không có thói quen ở một chỗ với người lạ, còn Chung Minh lại cứ nhìn cô chằm cằm, vì để tránh lúng túng, Lý Mông Dao liền đưa mắt nhìn về nơi khác, nhưng lại phát hiện ra một thân ảnh quen thuộc.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free