Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 802: Gặp mặt (2)

Sau khi đến công ty Bách Ức, Trương Vĩ sắp xếp một số chuyện của công ty, xử lý một vài việc, rồi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Vệ Trường Minh.

- A lô Vệ ca, tôi là Trương Vĩ.

Sau khi tiếp nối điện thoại, Trương Vĩ nói.

- Lão đệ, tìm tôi có chuyện gì? Có phải chuyện đó có manh mối rồi không?

Vệ Trường Minh ân cần hỏi han.

- Tạm thời thì không có, nhưng tôi muốn gặp mặt Sở Thiên Hoành, xem thái độ của hắn đối với chuyện này thế nào, nếu như có thế hòa giải, thì tôi sẽ cố gắng thuyết phục hắn, để chuyện này từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không.

Trương Vĩ nói.

- Cậu muốn gặp Sở Thiên Hoành, làm vậy có ích gì chứ!

Sau khi nghe lời nói của Trương Vĩ, Vệ Trường Minh có chút kinh ngạc.

- Ít nhất cũng nên xác nhận, chuyện này có phải hắn làm hay không, đến lúc đó chúng ta mới xác định mục tiêu được.

Trương Vĩ nói.

- Cho dù cậu gặp hắn, hắn cũng chưa chắc sẽ nói cho cậu biết, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ, hắn sẽ biết chuyện phong thư đã bị che giấu.

Vệ Trường Minh có chút lo lắng.

- Không sao, chuyện này sớm muộn gì hắn cũng biết, chúng ta phải nhanh chóng nắm quyền chủ động mới được.

- Nếu lão đệ đã quyết, vậy tôi cũng không ngăn cản, có cần tôi giúp cậu an bài không.

Vệ Trường Minh nói.

- Tôi nghĩ nên đến nhà gặp hắn, nhưng tiểu khu chính phủ quản lý vô cùng chặt chẽ, cần Vệ ca giúp đỡ, tôi mới có thế vào gặp Sở Thiên Hoành.

- Không thành vấn đề, tôi sẽ nói với bảo vệ tiểu khu một tiếng, để cậu thuận lợi đi vào tiểu khu.

- Được, vậy tôi sẽ nhân cơ hội này đến gặp hắn!

..

Tám giờ đêm, Trương Vĩ thuận lợi đi vào tiểu khu chính phủ, dựa theo tư liệu Vệ Trường Minh cung cấp, hắn đi đến trước cửa một căn biệt thự, nhấn chuông cửa.

- Đinh đông…

Một lát sau, cửa biệt thự mở ra, một người phụ nữ trung niên, đứng trước cửa nhìn Trương Vĩ, hỏi.

- Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài là?

- Tôi là Trương Vĩ chủ tịch công ty Bách Ức, muốn gặp khu trưởng Sở Thiên Hoành.

- Thật xin lỗi, ngoài thời gian làm việc Sở khu trưởng, không muốn tiếp khách.

Người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng từ chối.

- Xin hỏi vị đại tỷ này xưng hô thế nào?

Trương Vĩ khách khí nói.

- Tôi họ Tào, cậu gọi tôi Tào tỷ được rồi.

Phụ nữ trung niên nói.

- Tào tỷ, tôi vất vả lắm mới đến được, tỷ thông báo giúp tôi một tiếng, nói không chừng Sở khu trưởng hiện tại rất muốn gặp tôi?

Trương Vĩ vừa nói, vừa lấy một phong thư tiền ra, đưa vào lòng bàn tay Tào tỷ.

- Ôi chao, vậy được rồi, cậu ở ngoài đợi một lát, tôi vào thông báo một tiếng, có cho cậu gặp hay không thì tôi không dám đảm bảo.

Tào tỷ vừa nói, vừa nhanh nhẹn nhét tiền vào ngực áo.

- Được, vậy tỷ đi đi, tôi chờ ở đây.

Trương Vĩ phất tay áo, nói.

- Được.

Tào tỷ lên tiếng, sau đó khép hờ cửa biệt thự lại, bước vào bên trong.

Sau khi Tào tỷ đi vào phòng khách, liền thấy Sở Thiên Hoành ngồi trên ghế sa ***, đang xem tin tức, liền rón rén đi tới.

- Sở khu trưởng, phía ngoài có một người tự xưng là chủ tịch công ty Bách Ức, muốn gặp ngài.

- Chủ tịch công ty Bách Ức!

Sau khi nghe lời nói của Tào tỷ, Sở Thiên Hoành sửng sốt một chút.

- Cô biết hắn tên gì không?

- Hắn nói mình tên Trương Vĩ.

Tào tỷ nói.

- Quả nhiên là hắn! Bây giờ mới đến tìm tôi, muộn rồi!

Sau khi nghe thấy tên Trương Vĩ, Sở Thiên Hoành lẩm bẩm một câu, ngữ khí có chút nghiêm khắc.

- Tào tỷ, tôi nhớ tôi đã nói với cô rồi, lúc tôi ở nhà nghỉ ngơi, thì người nào đến tôi cũng không gặp.

- Đã từng nói qua, là tôi nhất thời mềm lòng, cho nên mới thay hắn hỏi thăm một chút, bây giờ tôi ra ngoài từ chối hắn.

Tào tỷ kinh sợ nói.

- Hừ, sau này cứ vậy mà làm, đi đi.

Sở Thiên Hoành có chút mất kiên nhẫn, phất phất tay áo nói.

- Vâng, tôi sẽ khiến hắn rời đi.

Tào tỷ đáp một câu, sau đó xoay người ra ngoài.

Bởi vì bị Sở Thiên Hoành khiển trách một trận, nên trong lòng Tào tỷ vô cùng ghét Trương Vĩ, liền nghĩ sau khi ra ngoài, nhất định sẽ dạy dỗ Trương Vĩ một phen, tốt nhất là lừa hắn thêm một ít tiền nữa.

Nhưng mà, Tào tỷ vừa bước hai bước, vẫn chưa đến phòng khách, đã thấy một nam tử đi vào, đó chính là Trương Vĩ, lúc này cô mới nhớ ra, bản thân lúc nãy không đóng cửa, mà chỉ khép hờ, nhưng mà bất kể thế nào cô cũng không nghĩ được, Trương Vĩ dám cả gan trực tiếp xông vào!

- Ai cho cậu vào, nhanh đi ra ngoài!

Tào tỷ chưa nói lời nào đã khiển trách một câu, hai tay chống hông, có mấy phần giống cáo mượn oai hùm.

- Sở khu trưởng, người ta thường nói trước cửa Tể tướng ít nhất là quan thất phẩm, bảo mỗ này của ngày làm giá cũng không nhỏ a, tôi đoán chừng dù sao cũng đã kiếm được cái chúc tới ngũ lục phẩm gì rồi.

Trương Vĩ cười trêu ghẹo, hắn nếu như đã vào được, đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc lập tức quay trở ra, Sở Thiên Hoành dù gì cũng là phó khu trưởng, chắc chắn sẽ không dám động thủ với hắn.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free