Phòng Thuật (Dịch) - Chương 668: Thăm dò (1)
Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc công ty bất động sản Nghiệp Đạt.
Lữ Thành cùng Trầm Đông Bình ngồi ở trên ghế sa ***, trên bàn trà để bộ khí cụ trà nghệ, Lữ Thành chuẩn bị khí cụ tự mình ngâm trà, từ nhưng kỹ xảo thành thục, rườm rà đều được thế hiện, đối phương hẳn là người thích trà đạo.
- Lữ tổng, ba người Hồng Mao Ca, thật đúng là không khiến cho chúng ta thất vọng.
Trầm Đông Bình vừa nhìn Lữ Thành ngâm nước trà, vừa cười nói.
- Đúng nha, tôi nghe nói thúc thím của Trương Vĩ, đều bị ba người đó đánh nhập viện rồi, thật đúng là náo nhiệt.
Lữ Thành nở nụ cười.
- Lữ tổng, chuyện này sẽ không dính líu đến chúng ta chứ.
Trầm Đông Bình thử dò xét.
- Cùng chúng ta có quan hệ gì, chúng ta lại không cùng Hồng Mao liên lạc qua, chỉ là do bọn họ muốn báo thù thôi.
Lữ Thành không xem chuyện này là quan trọng.
- Hơn nữa, sở công an có Quốc Đống ca bảo kê, có thế xảy ra chuyện gì?
- Vậy cũng được.
Thẩm Đông cười hắc hắc, chức sở trưởng sở công an tuy không lớn, nhưng vị trí lại hết sức then chốt, chỉ cần không phải đại án gì, sự tình bình thường đều không cần lo lắng.
- Rồi, nếm thử chút trà nghệ của tôi có tiến bộ hay không.
Cuối cùng Lữ Thành cũng hoàn thành một đạo lưu trình ngâm nước trà, chế ra một sa trà tinh xảo đưa cho đối phương.
- Ừ, giỏi quá.
Trầm Đông Bình hớp một ngụm trà, nhướng ngón tay cái lên.
- Rất giống Thiết Quan Âm, tôi thường hay ngâ mvào ly thủy tinh, mùi vị thật không giống.
- Nước trà ngâm vào ly thủy tinh, không phải dùng để uống, mà là dùng để đổ đi đó.
Lữ Thành phất tay áo, cười nói.
- Lữ tổng, Trương Vĩ ở bên kia không động tĩnh gì sao?
Trầm Đông Bình hỏi.
- Kệ hắn đã hai ngày, tôi đang chuẩn bị cùng hắn gọi điện thoại đó mà?
Lữ Thành cười nói.
- Bằng không cú điện thoại này để tôi gọi, dù sao, có mấy lời anh không tiện để nói, hơn nữa anh tự mình gọi điện thoại cho hắn. Ngược lại sẽ khiến cho hắn tự cao.
Trầm Đông Bình đề nghị.
- Tốt, anh bây giờ liền gọi điện cho hắn, tôi cũng muốn thăm dò khẩu khí của hắn một chút.
Lữ Thành trầm tư một lát.
- Ừ.
Trầm Đông Bình lên tiếng, lập tức lấy điện thoại di động của mình ra, dựa theo số Lữ Thành cấp, bấm số điện thoại của Trương Vĩ.
..
Ba người Hồng Mao Ca bị bắt rồi, Trương Vĩ lại trở về ở khu Công Quán, Vương Mẫn cũng trở về cùng. Hai người ngồi ở phòng khách xem TV, đột nhiên vang lên một hồi chuông điện thoại:
- Reng reng reng…
Trương Vĩ hiện tại cả ngày tiếp điện thoại, chỉ cần vừa nghe đến tiếng điện thoại, sẽ cảm thấy nhức đầu, nhưng vẫn là từ trên bàn cầm điện thoại di động lên. Xem qua màn hình điện thoại, nhưng lại thấy số lạ gọi.
- Uy.
Trương Vĩ bấm nút trả lời.
- Anh khỏe chứ, là Trương tiên sinh phải không?
Thanh âm của một nam tử vang lên.
- Anh là vị nào?
Tuy rằng, nghe thanh âm trong điện thoại có chút quen thuộc, nhưng Trương Vĩ lại nhất thời nhớ không ra.
- Tôi là Trầm Đông Bình ở công ty bất động sản Nghiệp Đạt.
- Có chuyện gì không?
Nghe được tên của Trầm Đông Bình. Trong lòng Trương Vĩ không khỏi có chút thâm độc, chính hắn thuê ba người Hồng Mao Ca, tại cửa của hắn giội dầu đỏ đấy, món nợ này Trương Vĩ một mực nhớ ở trong lòng.
- Nghe nói bên anh có chút việc xảy ra. Tôi cố ý gọi điện thoại thăm hỏi, thuận tiện tái hỏi thăm một chút, chuyện bán bất động sản, anh suy nghĩ kỹ chưa?
Trầm Đông Bình nói.
- Nhị thúc, nhị thẩm tôi bị đánh. Hẳn là do anh phái người làm hả.
Trương Vĩ thử dò hỏi.
- Này ngài nói vậy oan cho chúng tôi, chúng ta tuy cũng là người làm ăn. Nhưng cũng không dám làm loại chuyện đó, nhưng mà, tôi thật ra thì cảm thấy, anh vẫn nên sớm bán ngôi nhà đó đi.
- Ý của anh là nói, nếu như tôi không bán bất động sản, các anh sẽ còn phái người trả thù tôi.
Trương Vĩ hừ lạnh một tiếng.
- Này chúng tôi không dám, chẳng qua là cảm thấy anh bán nhà đi, tốt cho việc chữa bệnh của nhị thúc, nhị thẩm anh.
Trầm Đông Bình thế hiện giọng điệu uy hiếp, âm dương quái khí.
- Được… Tôi đáp ứng bán bất động sản.
Trương Vĩ trầm ngâm một lát, dùng một loại thanh trầm để nói, kiểu như không cam lòng rất lớn, nhưng mà, trên mặt lại treo một nụ cười âm hiểm.
- Tốt, kẻ thức thời trang tuấn kiệt, Trương tiên sinh làm như vậy tuyệt đối sẽ không hối hận.
Nghe được Trương Vĩ đáp ứng, thanh âm Trầm Đông Bình có chút hưng phấn.
- Được rồi, vậy các người nhanh chóng dẫn người đến xem nhà đi, tôi cũng không muốn có người tìm đến quấy rối nữa.
Trương Vĩ nói.
- Tốt, anh yên tâm, chúng tôi ngày mai sẽ dẫn khách hàng đi xem nhà.
Trầm Đông Bình đáp.
- Ừ, tôi cúp máy trước đây.
Trương Vĩ lên tiếng, lập tức cúp điện thoại.
Thấy được Trương Vĩ cúp điện thoại, Vương Mẫn bên cạnh nhích lại gần, có chút bất ngờ mà hỏi:
- Trương tổng, anh thật sự muốn bán bộ bất động sản này à, đây chính lâu Vương của khu Nhạc Thành Công Quán, sau giá trị căn nhà chắc chắn tang lên, hiện tại bán ra khẳng định bị thua thiệt.
- Em yên tâm đi, tôi mặc dù dám bán, khách hàng cũng không dám mua!
Trương Vĩ hừ lạnh một tiếng, Lữ Thành dẫn khách hàng sang xem nhà, có thế nói chính là lọt vào ý muốn của hắn, hắn còn sợ khách hàng không dám tới đó!
Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc công ty Nghiệp Đạt.
Thấy được Trầm Đông Bình cúp điện thoại, Lữ Thành vội vàng hỏi:
- Như thế nào rồi? Trương Vĩ thật sự đáp ứng bán căn nhà đó?
- Đúng nha, tôi đã cùng hắn ước hẹn ngày mai xem nhà rồi.
- Tiểu tử kia thật sự đã đáp ứng, ngược lại khiến cho tôi cảm thấy có chút bất an, sẽ không làm cái gì mờ ám chứ.
Lữ Thành nhíu mày, thầm nói.