Phòng Thuật (Dịch) - Chương 615: Hẹn gặp (2)
- Vệ phu nhân, căn nhà vừa xem đó cô có hài lòng không?
Nam nhân dẫn đầu nhóm nhân viên môi giới hỏi.
- Tạm được, mặc dù chỉ cách công viên Lục Châu một con đường, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút bất tiện.
Người nữ nhân được xưng là Vệ phu nhân, quay đầu nhìn nam nhân đáp:
- Lữ Thành, trong tiểu khu không còn phòng nguyên tốt hơn sao?
- Nhà cửa ở khu Nhạc Thành Công Quán cũng không tệ, hơn nữa lại cách công viên Lục Chu Không xa, nhưng nhà có bốn phòng ngủ thật sự rất ít.
Nam nhân được xưng là Lữ Thành nói.
- Nhạc Thành Công Quán? Có phải chính là tiểu khu trước mặt sao?
Vệ phu nhân hỏi.
- Đúng vậy, chính là cái kia tiểu khu kia.
Lữ Thành nói.
- Vậy chúng ta đến xem tiểu khu kia một chút đi, vẫn nên là loại nhà cao tầng có thế ngắm cảnh, tốt nhất không nên quá gần đường phố.
Vệ phu nhân dặn dò.
- Nhà có bốn phòng ngủ ở tiểu khu kia…
Lữ Thành sờ cằm, vừa đi vừa nói.
- Sao vậy? Công ty của các anh không có phòng nguyên ở tiểu khu này sao?
Vệ phu nhân nhíu mày.
- Đương nhiên là có, cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại bảo bọn họ đem chìa khóa tới.
Lữ Thành gật đầu tỏ ý, rồi sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, sang bên cạnh bấm máy gọi điện thoại.
- Xin chào, tôi là Lữ Thành, anh phân phó người nhanh chóng tìm cho tôi một nhà bốn phòng ngủ cao tầng ở khu Nhạc Thành Công Quán đang rao bán.
Sau khi bấm điện thoại, Lữ Thành phân phó một tiếng.
- Lữ tổng, chúng tôi trước đã đã tìm rồi, nhà bốn phòng ngủ ở khu Nhạc Thành Công Quán không có ai bán, nếu có thế tìm được chúng tôi đã sớm báo phòng nguyên cho anh rồi.
Nam nhân trong điện thoại nói có chút khó khăn.
- Hiện tại có cái nào cho thuê không?
Lữ Thành nhíu mày.
- Có một bộ cho thuê nhưng mà điều kiện hợp đồng rất hà khắc, hơn nữa giá tiền vô cùng cao.
Nam nhân trong điện thoại nói.
- Không quan trọng, tôi muốn dùng căn nhà này để giữ khách, sau đó tranh thủ thời gian đi tìm một căn nhà khác.
Lữ Thành phân phó.
Lữ Thành đưa ra phương pháp này, trong nghề trung gian môi giới thường gặp rất nhiều, nếu như có khách hàng muốn mua nhà, nhưng không có nhà phù hợp yêu cầu của họ, nhân viên môi giới vì muốn giữ khách hàng, liền dẫn khách đi xem căn nhà cho thuê, từ đó có thế tranh thủ thời gian để tìm được căn nhà thích hợp.
..
Hắc sắc mã não Thủ Liên là nguyên nhân làm cho tâm trạng của Trương Vĩ cả ngày không tốt, buổi trưa cũng không có hứng thú chuyện ăn cơm, vì thế Ngưu Lỵ Lỵ đã gọi đồ ăn cho hắn, do đó ít nhiều phải ăn một chút, nhưng công việc vẫn phải cứ hoàn thành.
Hơn ba giờ chiều, Trương Vĩ lái xe đi tới cửa hàng thứ nhất ở Nghiễm Viên Lộ, Vương Mẫn trong điếm tiếp đón, Vương Kiến Phát, Dương Quang, ba người trực tiếp lái ô tô đi địa điểm giao hẹn, chuẩn bị đi xem nhà ba phòng ngủ.
Vì phòng ngừa bị những công ty môi giới khác cướp khách hàng, Trương Vĩ trực tiếp ước định địa điểm, chọn nơi hẹn tại Xa Quản Sở cũng chính là nơi Lỗ Bình công tác, đồng thời đếm sớm mười mấy phút.
Trương Vĩ chưa từng gặp mặt Lỗ Bình, nhưng mà hai người đã ước định trước, Lỗ Bình lúc tan ca, sẽ sớm gọi điện thoại thông báo cho Trương Vĩ, như vậy hai người là có thế xác định vị trí.
- Reng reng reng…
Chuông điện thoại di động của Trương Vĩ vang lên, Trương Vĩ nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, hiện lên tên của Lỗ Bình, Trương Vĩ bấm trả lời.
- Xin chào, Lỗ tiên sinh, anh khỏe chứ.
- Trương tiên sinh, tôi đã tan ca rồi, hiện tại đang Xa Quản Sở.
Lỗ Bình nói.
- Anh chờ một lát, tôi sẽ xuống xe gặp mặt anh ngay.
Trương Vĩ lên tiếng, lập tức mở cửa xe ra, rời buồng lái, nhìn về hướng Xa Quản Sở.
Quả nhiên, thấy được một nam một nữ đứng ở cửa ra vào Xa Quản Sở, nam tử kia vừa nghe điện thoại, vừa nhìn chung quanh, dường như đang tìm người nào.
- Anh là Lỗ tiên sinh?
Trương Vĩ tiến đến hai người ở Xa Quản Sở, vẫy vẫy tay thử dò xét.
- Trương tiên sinh, là tôi.
Thấy được Trương Vĩ, Lỗ Bình cũng vẫy vẫy tay, chào hỏi.
- Lỗ tiên sinh, tôi có nghe Trương Kỳ nói, anh làm tới phó sở trưởng Xa Quản Sở rồi à? Không nghĩ anh còn trẻ như vậy.
Trương Vĩ cười ha hả nghênh tiếp.
Lỗ Bình xem ra chừng ba mươi tuổi, mặc âu phục toàn màu lam sậm, thân cao lớn, ánh mắt vô cùng sắc bén.
- Trương tiên sinh quá khen rồi, vẫn còn là cưỡi xe đạp đi làm không có nổi được chiếc Maserati như anh.
Lỗ Bình nói có chút hài hước.
- Hì hì, hai người các ngươi cứ khen nhau như vậy không thấy e ngại sao?
Nữ nhân đứng bên cạnh Lỗ Bình cũng bật cười, trêu ghẹo.
Nghe được nữ tử lên tiếng cười nói, Trương Vĩ không khỏi ngạc nhiên quay lại nhìn đối phương một cái, nữ tử này vóc dáng không cao, tóc cắt ngắn ngang tai, gương mặt đáng yêu như con nít, tiếng cười cũng rất thanh thúy.
- Trương tiên sinh, đây là vị hôn thế của ta Hác Manh, con người của cô ấy cũng như tên của cô ấy vậy, chưa trưởng thành, anh đừng chấp nhặt cô ấy nha.
Nghe được lời nói của vị hôn thế, sắc mặt Lỗ Bình có chút ngượng.
- Lỗ tiên sinh khách khí rồi, Hác tiểu thư tính tình thẳng thắn, tôi ngược lại cảm thấy rất hiếm có lắm đấy.
Trương Vĩ không xem chuyện này là quan trọng bèn cười nói.
- – – – – oOo- – – – –