Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 587: Thủ đoạn (2)

Có thế nói, Đào Nguyên đối với Lưu Chấn Quốc vô cùng thẳng thừng, nên bây giờ cũng chỉ có thế theo sát Trương Vĩ mà thôi.

Trong lòng Đào Nguyên có chút phiền não, nhưng cũng bước lên dãy thứ nhất, tự giới thiệu:

- Tôi là Đào Nguyên điếm trưởng mới của môn điếm Điềm Thủy Viên, xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.

- Đào Nguyên! Chính là Đào Nguyên làm đấy, tôi thật không ngờ là…

Trâu Minh Lỗi nhìn Đào Nguyên ở hàng ghế phía trước, trên mặt lộ một nụ cười khổ, trong lòng lại cảm thấy nặng nề dị thường.

Trương Vĩ tiếp xúc với nhân viên ở môn điếm Điềm Thủy Viên không nhiều, giữa hai bên cũng không có sự tín nhiệm, Trương Vĩ muốn tìm một nội ứng thích hợp, thật ra cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Trâu Minh Lỗi nhớ lại chuyện lúc trước, phát hiện Trương Vĩ chỉ có một cơ hội, tiếp xúc với nhân viên ở Điềm Thủy Viên, đó chính là lúc Trương Vĩ mời cơm họ.

Hơn nữa, Trương Vĩ còn cố ý ném ra một miếng mồi, nói đang trống một chức vị điếm trưởng, lúc đó Trâu Minh Lỗi cũng có chút động lòng, nhưng không ngờ người nhận chức vị điếm trưởng kia, lại là người hắn biết trong môn điếm Điềm Thủy Viên.

Căn cứ sự phân tích và suy đoán của Trâu Minh Lỗi, thì Đào Nguyên chắc chắn đã bị mắc câu, sau đó từ từ bị Trương Vĩ dẫn đường, cuối cùng, không thế chống lại sự dụ hoặc của chức vị điếm trưởng!

Vào giờ khắc này, đối với quản lý khu vực trước mắt, trong lòng hắn có chút sợ hãi và đề phòng, đồng thời cũng không thế không bội phục năng lực của Trương Vĩ, phải biết, thời gian hắn vào công ty Trung Thông, so với Trương Vĩ cũng nhiều hơn một năm, nhưng hiện tại hắn chỉ là một nghiệp vụ viên!

- Đúng rồi, tôi vừa rồi quên hỏi, ngoại trừ Tô điếm trưởng cùng Lưu điếm trưởng ra, còn người nào muốn nghỉ việc nữa không?

Trương Vĩ vừa nói, vừa đưa tay phải ra, đè ép xuống dưới, tỏ ý muốn nhắc nhở đến vị trí của hai người kia.

Trương Vĩ vừa nói xong, không khí trong phòng lần nữa lại trở nên khẩn trương, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, không biết ai là người xui xẻo tiếp theo?

- Vương điếm trưởng, tôi nghe người ta nói, anh cũng muốn đi tìm công ty khác?

Trương Vĩ ánh mắt quét về phía Vương Chấn, chất vấn:

- Không biết đây là thật, hay giả?

Lập tức, Vương Chấn trở thành tiêu điểm của mọi người, mà bản thân Vương Chấn cũng có chút sửng sốt, đã có hai vị điếm trưởng đi trước làm gương, Vương Chấn cũng có cảm giác lành ít dữ nhiều.

Chỉ có điều bởi vì có người ác ý hãm hại, cộng thêm danh tiếng bê bối trước kia của hắn, hai công ty môi giới kia không chịu tiếp nhận, hiện tại lại bị Trương Vĩ khai trừ, Vương Chấn căn bản là không còn đường nào để đi.

Nghĩ đến điểm này, trong lòng Vương Chấn càng thêm hung hăng, kiên trì nói:

- Trương quản lý, tôi vừa đến Công ty Trung Thông không lâu, sao lại nghĩ đến việc tìm công ty khác, tôi nghĩ là có người ác ý muốn hãm hại tôi.

- Ha ha, không có là tốt rồi, tôi chẳng qua chỉ muốn chứng thực một chút, sự trong sạch của Vương điếm trưởng thôi.

Trương Vĩ cười một cái.

Thấy Trương Vĩ cũng không tiếp tục truy hỏi, Vương Chấn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói lời cảm tạ:

- Đa tạ Trương quản lý chủ trì công đạo.

- Anh đừng cảm ơn tôi vội, tôi còn có chuyện khác cần phải xác nhận.

Trương Vĩ lông mày nhướn lên:

- Giám sát công ty tố cáo anh với tôi, nghi ngờ môn điếm các anh tháng trước buôn lậu đan, chuyện này anh biết không?

- Tôi…

Vương Chấn mới vừa thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng Trương Vĩ sẽ bỏ qua hắn, không nghĩ đến vấn đề thứ hai, mà chuyện này lại điểm trúng tử huyệt của hắn.

Tháng trước, bộ giám sát lúc điều tra đã nghi ngờ cửa hàng của hắn buôn lậu đan, chỉ có điều lúc đó đã được Trình Hâm ém xuông, không nghĩ Trương Vĩ lại nhắc chuyện xưa.

Hơn nữa, chuyện tranh cử quản lý khu vực lần trước, Vương Chấn không nghe theo sự an bài của Trình Hâm, nên đã đắc tội với Trình Hâm, hiện tại hắn cũng không thế hy vọng đối phương có thế giữ bí mật giúp mình.

Vương Chấn vừa nhìn thoáng qua Trình Hâm, sau đó lại liếc nhìn Trương Vĩ, con ngươi đảo một vòng:

- Lúc đó, tổ chúng tôi vừa đến công ty, có một nghiệp vụ viên không biết sử dụng hệ thống phòng hữu, nên không ghi khách hàng vào hệ thống, cũng không phải thật sự là tư đan.

Sau khi nghe Vương Chấn giải thích, mấy điếm trưởng đều bi ai nhìn hắn một cái, càng giải thích thì càng giống như che giấu, hay nói cách khác chuyện này là hoàn toàn có thật, đoán chừng Trương Vĩ nhất định sẽ xử lý hắn một phen.

- Tiểu tử Vương Chấn này thảm rồi, chắc chắn cũng bị đuổi khỏi công ty Trung Thông thôi.

- Chẳng qua là nghi ngờ buôn lậu đan, xem ra cũng không đến nỗi bị khai trừ!

- Ngươi đây cũng không biết rồi, trước kia hắn và Trương quản lý có ân oán cá nhân, đánh Trương quản lý ngất xỉu đến mức nhập viện đấy.

- Vậy hắn xui xẻo là đáng đời, đoán chừng Trương quản lý cũng muốn mượn cơ hội để trả thù hắn!

Rất nhiều nghiệp vụ viên đua nhau nghị luận, có buôn lậu đan hay không cũng không phải chuyện lớn, mấu chốt là nếu cấp trên muốn tìm người gây chuyện, thì chỉ cần viện một cái cớ hợp lý mà thôi!

Tô Ngưng cùng Lưu Chấn Quốc hai người đều có năng lực, cùng nhân mạch, nhưng đều bị Trương Vĩ kiếm cớ để thu phục, muốn thu phục một điếm trưởng mới đến như Vương Chấn, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Huống chi, bên cạnh hắn còn có một con hổ như Trình Hâm! Trương Vĩ chỉ cần mượn lực đả lực, cùng Trình Hâm song kiếm, sẽ có ai chịu ra mặt giúp Vương Chấn này chứ.

Cùng một chuyện, thái độ của lãnh đạo lại khác nhau, kết quả cũng sẽ một trời một vực, nếu có thế chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, thì cũng sẽ không sinh ra những chuyện vô bổ, không đâu!

Nói trắng ra là, chuyện này có thế lớn có thế nhỏ, quan trọng vẫn là thái độ của Trương Vĩ!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free