Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 499: Pháo ca (2)

- Reng reng reng…

Một hồi chuông điện thoại đánh thức Trương Vĩ dậy. Hắn mò điện thoại di động dưới gối, bấm nút trả lời:

- Xin chào, ai vậy?

- Trương điếm trưởng, tôi là Lý Mông Dao.

- Có chuyện gì sao?

- Có mấy tên côn đồ ngăn ở cửa tiệm, tôi và Mộng Phi không dám tới gần, tốt nhất là anh đến xử lý một chút đi.

- Côn đồ sao?

Trương Vĩ bỗng chốc bị Lý Mông Dao nói ngẩn cả người, kinh ngạc hỏi:

- Ở đâu ra côn đồ, bọn chúng có mấy người, hình dạng thế nào?

- Tôi cũng không rõ lắm, anh hay là đích thân tới một chuyến đi.

Lý Mông Dao nói.

- Được, tôi qua liền.

Trương Vĩ dùng tay phải lau mặt một cái, tinh thần cũng thanh tỉnh hoạt bát nhanh nhẹn mấy phần.

...

Trước cửa Nhã Uyển cửa hàng Công ty Trung Thông, quả nhiên có tám nam nhân giống côn đồ, hình tượng quái dị, trang phục không chỉnh tề, trên đầu nhuộm tóc, trên tai đeo đinh, cổ treo xích vàng, trên người hình xăm, quần áo cũng là màu sắc rực rỡ, có vẻ vô cùng khác thường.

Dĩ nhiên, trang phục như vậy thì cũng thôi đi, mấu chốt nhất là bọn họ còn mang kính đen cùng khẩu trang, rất khó khiến cho người khác không xem bọn họ là người xấu, cho dù là người đi đường chung quanh đều là đi vòng.

Công ty đã đến giờ làm việc, ngoại trừ hai tỷ đệ Lý Mông Dao ra, những nghiệp vụ viên khác cũng đều lục tục chạy đến, phần lớn người hai tổ thấy những người này, cũng không dám tới mở cửa tiệm.

Có người gan nhỏ, thì ắt phải có người lá gan lớn. Lưu Thành sau khi tới Nhã Uyển môn điếm, vừa thấy tư thế mấy người này, tuy rằng cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng không khiếp đảm chút nào.

Lưu Thành từ nhận lấy chìa khóa trong tay Quách Bân đứng bên cạnh, sãi bước đi đến bên cạnh mấy tên côn đồ, nói:

- Các vị, xin hỏi các ngươi là muốn thuê phòng, hay là mua nhà?

- Chúng ta là tìm đến người đấy.

Một nam nhân trọc đầu đeo xích vàng trong đám nói.

- Vậy à, các vị tìm ai?

Lưu Thành hỏi.

- Chúng ta là đến tìm Trương Vĩ, Trương điếm trưởng.

Nam nhân hớt tóc sát đầu (đầu đinh) nói.

- Ngươi tên là gì, tìm điểm trưởng chúng ta làm gì?

Lưu Thành có chút cảnh giác cất tiếng hỏi.

- Ta tên là Tam Pháo, trước kia có mắt không thấy Thái Sơn đắc tội với Trương điếm trưởng, hôm nay là đặc biệt đến đây bồi tội với Trương điếm trưởng.

Nam nhân tự xưng là Tam Pháo nói.

- Điếm trưởng chúng ta bây giờ chưa tới, mấy người các ngươi chờ một chút rồi chứ hả.

Sau khi nghe được lời nói của Tam Pháo, Lưu Thành cũng không biết rõ đầu đuôi câu chuyện bên trong, bất quá đối phương nếu không phải tìm đến đây gây chuyện thì hắn cũng an tâm rồi.

Lưu Thành lên tiếng chào hỏi đoàn người Tam Pháo, tới cửa mở cửa tiệm ra, sau đó gọi nghiệp vụ viên một cạnh đi vào, sau khi trấn an mọi người một phen, chính hắn ngược lại đi về hướng bên trong tiểu khu.

Sau mười mấy phút, Trương Vĩ cùng Lưu Thành kết bạn trở về tới Nhã Uyển môn điếm, thấy nam nhân tám áo quần lố lăng, Trương Vĩ trong lòng cũng có chút bồn chồn lo lắng, bất quá vẫn là ỷ vào lá gan đi ra phía trước, hỏi:

- Các người là tới tìm ta à?

- Trương điếm trưởng ngài khỏe chứ, tôi là A Sinh, ngài còn nhớ ta không.

Một tên tóc nhuộm vàng vượt lên trước, tháo khẩu trang cùng kính râm xuống, trên mặt lộ ra từng đạo máu bầm, cúi hạ thấp người nói với Trương Vĩ.

- À, tôi nhớ ra rồi, cậu là Sanh ca chứ gì?

Trương Vĩ nhận ra nam nhân tóc nhuộm vàng này, đêm đó Triệu Văn Long muốn trả thù Trương Vĩ, chính hắn dẫn đầu bắt Trương Vĩ, kết quả ngược lại bị Trương Vĩ đá cho một đá.

- Không dám, tôi trước mặt ngài cũng không dám xưng ca, ngài gọi tôi là A Sinh được rồi.

Nam nhân tóc nhộm vàng trên mặt lộ ra một chút sợ hãi, nhanh chóng chỉ chỉ nam nhân bên cạnh, nói:

- Trương điếm trưởng, người này là lão đại của chúng tôi, Pháo ca.

- Xin chào, Pháo ca.

Trương Vĩ đã nhận rõ thân phận của mấy người, trong lòng cũng hoàn toàn an tâm, nhìn đánh giá nam nhân bên cạnh một cái, cười nói.

- Trương điếm trưởng, ngài gọi tôi Tam Pháo là được rồi, trước kia có nhiều chuyện đắc tội, hi vọng ngài có thế đại nhân đại lượng, tha thứ cho các huynh đệ chúng tôi.

Tam Pháo tạ tội nói.

- Trên cái thế giới này người nào không phạm sai lầm, mấy vị huynh đệ không cần quá khách khí.

Trương Vĩ nói.

- Các huynh đệ, Trương điếm trưởng tha thứ cho chúng ta, còn không mau cúi đầu, nói lời cảm tạ.

Tam Pháo nghe được lời nói của Trương Vĩ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hướng về tiểu đệ bên cạnh mắng.

-cảm ơn nhiều Trương điếm trưởng.

Tám tên côn đồ cùng cúi đầu với Trương Vĩ, nói.

- Được rồi, mọi người không cần khách khí.

Người chung quanh thấy đều lộ ra vẻ hiếu kỳ, còn nghiệp vụ viên trong điếm đã náo nhiệt, Trương Vĩ nhanh chóng ngăn cản nói.

- Trương điếm trưởng, đa tạ ngài đại nhân đại lượng, tha thứ mấy người chúng tôi không có mắt, ngài nếu gặp được Bưu ca cùng Hắc ca, hi vọng ngài có thế nói tốt cho chúng tôi vài câu.

Tam Pháo cùng thủ hạ côn đồ của hắn, nhưng mà bị Hắc Tử hành hạ thảm rồi, tên kia căn bản là tên biến thái, căn bản cũng không để ý sống chết của bọn họ, hắn cũng không muốn lại bị Hắc Tử ghi vào trí nhớ.

- Tốt, có cơ hội tôi nhất định nói.

Đêm hôm đó dù có chút mạo hiểm, nhưng Trương Vĩ cũng không bị thương, cho nên nhìn thấy mấy người cúi người chào nói xin lỗi mình, trong lòng oán hận cũng giảm bớt không ít.

- Trương điếm trưởng, vậy chúng ta sẽ không quấy rầy ngài công tác, cáo từ.

Tam Pháo trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, hạ thấp người nói.

- Pháo ca, anh để cho mấy huynh đệ này đi trước rồi chứ hả, tôi thật ra thì muốn cùng anh nói chuyện riêng một chút.

Trương Vĩ trong mắt lóe lên một chút tinh quang, nói.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free