Phòng Thuật (Dịch) - Chương 409: Mua sắm (1)
Cuộc sống Trương Vĩ có thế biến đổi lớn như vậy, chủ yếu là bởi vì hắn có Độc Tâm Thuật, bằng không có thế hắn lăn lộn ngoài đời ở kinh thành không nổi, ủ rủ âu sầu chạy về quê nhà Bảo Thành rồi, càng không thế có tài sản hơn chục triệu.
Nhưng mà nhiều lần sử dụng Độc Tâm Thuật, sẽ tạo thành gánh nặng cho cơ thế Trương Vĩ, trong khoảng thời gian ngắn có thế không có vấn đề lớn lao gì, nhưng chỉ cần một thời gian dài, sức khỏe Trương Vĩ khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng, thậm chí sau này có thế sẽ tật bệnh quấn lấy thân.
Hiện tại thân thế Trương Vĩ còn chưa có xuất hiện bệnh nghiêm trọng, nhưng hoạt bát nhanh nhẹn lại không bằng lúc trước, động một chút là sẽ phạm khốn, cặp mắt đỏ bừng, mí mắt sưng vù, mà sau khi sử dụng Độc Tâm Thuật, những triệu chứng này sẽ càng thêm rõ ràng.
Trương Vĩ biết rất rõ nguy hại Độc Tâm Thuật, nhưng sự nghiệp của hắn đang phát triển sơ kỳ, nếu như không sử dụng năng lực Độc Tâm Thuật, căn bản không thế nào từ rất nhiều đối thủ cạnh tranh bộc lộ tài năng.
Trương Vĩ vừa rồi cầm mã não đen trong tay, năng lượng yếu ớt trong mã não đen truyền đến, khiến cho tinh thần của hắn trở chấn động, các loại triệu chứng sau khi sử dụng Độc Tâm Thuật, cũng theo đó tiêu trừ, khiến cho hắn cảm nhận được toàn thân dễ chịu không ít.
Trương Vĩ mặc dù không biết là nguyên nhân gì, nhưng là lại có thế cảm nhận được chỗ tốt của loại năng lượng này, có thế nói gần như triệt tiêu tác dụng phụ Độc Tâm Thuật, giúp cho Trương Vĩ sử dụng Độc Tâm Thuật, đồng thời thân thế cũng sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
Năng lượng bên trong mã não đen đối với Trương Vĩ mà nói, tuyệt đối xem như một tin mừng rất lớn, giúp cho hắn sau này lúc sử dụng Độc Tâm Thuật, đã không còn bấy kỳ nỗi lo về sau, cũng sẽ không do dự giữa sự nghiệp và sức khỏe, mà rối tung lên.
Lúc Trương Vĩ đang cầm cái vòng tay mã não đen trong tay thưởng thức, Lý Mông Dao cũng đeo cái vòng tay đỏ trên tay, quơ quơ ngọc bích không tì vết:
- Huyên Huyên tỷ, tỷ thấy cái cái vòng tay này được không?
- Ừ. Màu da của muội vốn trắng nõn, hợp với cái cái vòng tay mã não màu đỏ này, có vẻ càng lúc càng mềm mại như nước, trắng nõn như phấn ấy.
Mộ Dung Huyên nắm tay nhỏ bé Lý Mông Dao, tỉ mỉ quan sát một phen.
- Tiểu thư, tôi muốn mua một cái cái vòng tay màu đỏ này, không biết bao nhiêu tiền?
Nghe Mộ Dung Huyên khen ngợi, Lý Mông Dao trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, đã quyết định muốn mua cái vòng tay mã não màu đỏ.
- Tiểu thư. Thật xin lỗi, mã não cái vòng tay đen đỏ này là một đôi, chúng tôi không bán riêng ra.
Gương mặt của tiểu thư trong quầy lộ một tia áy náy.
- Hả, cần phải mua một đôi mới có thế bán?
Lý Mông Dao trên mặt lộ ra một chút mất mác.
Thầm nói.
Ngay lúc Lý Mông Dao rầu rỉ, Lý Mộng Phi đột nhiên từ một bên chạy tới, trong tay cầm binh khí tương tự với dao găm, dâng vật quý tới trước mặt Lý Mông Dao, hưng phấn nói:
- Tỷ, tỷ xem thanh binh khí này như thế nào?
- Thứ gì vậy? Bẩn thỉu quá.
Lý Mông Dao ngẩng đầu liếc một cái, chân mày cau lại. Thầm nói.
Binh khí Lý Mộng Phi cầm trong tay, dài hơn hai mươi phân, chiều rộng chưa tới hai ngón tay, từ hình dáng thượng khán. Hình như là cây dao găm, nhưng dường như hư hại nghiêm trọng, mũi nhọn mặt ngoài đã biến mất, nhìn qua cũng giống như một miếng sắt ô-xy hoá đen.
- Tỷ. Đây là một chủy thủ cổ đại, vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn.
Nghe được lời nói của tỷ tỷ mình. Lý Mộng Phi trên mặt lộ ra một chút bất mãn, phản bác.
- Thôi được rồi…, đen thui, giống như miếng sắt phá tử, mặt ngoài đều rỉ sắt, thì ra là lừa gạt loại người như ngươi, tiểu tử cái gì cũng không biết.
Thấy chủy thủ trong tay Lý Mộng Phi, Mộ Dung Huyên không xem chuyện này là quan trọng.
- Huyên Huyên tỷ, mặt ngoài này cũng không phải rỉ sắt, bản thân cái chủy thủ này là màu sắc như thế, mặt ngoài là một hoa văn tương tự vẩy cá.
Lý Mộng Phi vừa nói, một bên đưa chủy thủ lên ánh mặt trời, chỉ thấy chủy thủ trên chiết xạ ra từng phiến hoa văn tinh mịn, hình như là phiến vảy cá.
- Hoa văn cương (thép văn hoa)!
Nhưng Cát Bằng lại là một người biết hàng, thấy được hoa văn gập ghềnh trên chủy thủ, sáng bóng nội liễm u ám, lưỡi dao lại có chút sắc bén, không khỏi nói ra.
- Cát Bằng, anh là người trong nghề, anh nói cho chị tôi biết cái này có phải là một thứ tốt hay không?
Lý Mộng Phi nghe được lời nói của Cát Bằng, dường như tìm được tri âm vậy.
- Nếu quả thật chính là hoa văn thép cổ đại, như vậy đúng là một vật phẩm khó tìm, nhưng nếu như chỉ là hàng nhái, cũng chẳng qua là mấy vật rẻ tiền mà thôi.
Cát Bằng nói.
- Vậy ngươi giúp tôi xem một chút chứ sao.
Lý Mộng Phi đưa chủy thủ đến trước mặt Cát Bằng.
- Mộng Phi, cái nghề này có quy củ nghề, trong tiệm bán đồ cổ người khác, tôi không được nói thêm nữa.
Cát Bằng trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, dịu dạng tôi tuyệt.
Nếu như cái chủy thủ này là đồ thật cũng may, Cát Bằng cũng ngại nói đôi câu lời hay, nhưng cái chủy thủ này nếu như chỉ là hàng nhái, như vậy Cát Bằng thật đúng là không nên phát biểu ý kiến, nói thật ra sẽ đắc tội ông chủ Vương Siêu, không nói thật ra nhất định sẽ đắc tội Lý Mộng Phi, thậm chí có thế làm Lý Mông Dao bất mãn.
- Mộng Phi, ngươi đừng làm khó Cát Bằng, dù cái chủy thủ kia là thật hay giả, tôi cũng sẽ không mua cho ngươi.
Gương mặt xinh đẹp Lý Mông Dao trầm xuống, trừng đệ đệ một cái.