Phòng Thuật (Dịch) - Chương 237: Vĩ ca (*) (2)
- Mấu chốt là bên trong ích lợi quá lớn, người cạnh tranh cũng quá mạnh, không dễ làm nha!
- Bàn ca, anh có tiền như vậy thì sợ gì?
Trương Vĩ nghi ngờ nói.
- Huynh đệ, đừng đem thế giới này nghĩ đơn giản quá, chút tiền ấy của tôi trong mắt người có thế lực không coi là cái gì cả? Với lại có tiền cũng không phải chuyện gì đều có thế làm xong, có một số thời điểm kinh nghiệm cùng quan hệ càng quan trọng hơn.
Chu Bàn Tử lắc đầu nói.
- Quên đi, hiện tại nói với cậu những điều này cũng vô dụng, chừng nào cậu chân chính tiến vào giới này, cậu sẽ hiểu.
- Bàn ca, vậy tôi có cái gì có thế giúp anh không, anh cứ việc nói, huynh đệ tuyệt không có hai lời.
Trương Vĩ nói.
- Huynh đệ, trước kia tôi đăng ký một công ty bất động sản, thời gian này chuẩn bị mua một miếng đất, hiện tại đang đàm phán thời khắc mấu chốt, ta nghĩ sẽ để cậu cùng nhau gia nhập tổ đàm phán, dùng khả năng phân tích của cậu xem đối phương ở nơi đàm phán có nói dối hay không.
Chu Bàn Tử nói.
- Bàn ca, anh động tác thật là nhanh nha! Công ty bất động sản đã chuẩn bị xong rồi sao.
Trương Vĩ gương mặt kinh ngạc nói.
- Chỉ cần dùng tiền đăng kí, thì làm sao mà không có một bàn làm việc được chứ? Tôi chính là muốn sớm mua một mảnh đất, chờ đến sau này giá trị tăng lên thì mở phát cũng được, bán đi cũng được.
- Bàn ca, đại thủ bút nha!
Trương Vĩ thở dài nói:
- Anh là muốn tham gia đấu thầu, hay là muốn mua bất động sản từ nhà đầu tư?
- Tôi ngược lại là muốn treo biển đấu thầu, mấu chốt là nhất thời không tìm được cách, chỉ có thế mua từ một nhà đầu tư quen biết, vừa lúc công ty của hắn cần tiền, bằng không hắn cũng không nỡ bán mảnh đất trống kia.
- Bàn ca, chuyện này phải dính đến không ít kiến thức chuyên môn rồi, anh đều đã tìm hiểu rôi sao?
Trương Vĩ hỏi.
- Hiểu cái bướm đây này, tôi nhờ đến một vị chuyên môn mua bán bất động sản lâu năm, bằng không tôi ngay cả làm thủ tục cũng không biết, việc này còn phải cần thời gian để quen thuộc.
Chu Bàn Tử lắc đầu thở dài nói.
- Vậy được, khi nào đàm phán nói với tôi một tiếng là được, vậy tôi xin nghỉ một ngày đi cùng anh.
Trương Vĩ sảng khoái đáp ứng.
- Được rồi, đến lúc đó mọi việc thắng lợi, sẽ không thiếu cho huynh đệ một cái đại hồng bao.
Chu Bàn Tử cười hắc hắc, nói.
- Vậy tôi trước hết phảicảm ơn Bàn ca rồi.
Trương Vĩ cũng không khách khí cùng Chu Bàn Tử, dù sao hắn là người có tiền, lông từ trên người hắn so ra đã hơn tất cả bộ tư sản của mình nhiều, cứ coi như là phí cố vấn.
Hai người vừa ăn cơm, vừa nói chuyện về bất động sản, bình thường từ miệng Chu Bàn Tử thì Trương Vĩ không có cách nào để biết được sự tình, Trương Vĩ nhìn ra được Chu Bàn Tử đối với nghề bất động sản còn có chút do dự, hoặc là lo lắng không đứng vững ở cái nghề này.
Lần này cùng Chu Bàn Tử nói chuyện lâu, đối với Trương Vĩ là trợ giúp rất lớn, cũng để cho hắn càng thêm kiên định làm đâu chắc đấy, một bước phát triển phương thức, bỏ việc lợi dụng Độc Tâm Thuật để nghĩ cách làm giàu sau một đêm.
Lần này gặp mặt Chu Bàn Tử hai người nói chuyện ước chừng hơn ba giờ, nói hết cùng Trương Vĩ, coi như là Chu Bàn Tử loại bỏ một loại áp lực, từ một nghề tiến vào một nghề khác hoàn toàn xa lạ, Chu Bàn Tử cũng là gánh chịu nguy hiểm to lớn.
Vào lúc rời khỏi Tĩnh Huyên Trai, Trương Vĩ còn đang mong đợi có thế gặp lại mỹ nữ lái xe kia, nhưng cũng tiếc trên thế giới không thế trùng hợp nhiều như vậy, hắn thấy được xe đua màu trắng còn dừng ở cửa Tĩnh Huyên Trai, cũng không nhìn thấy thân ảnh của cô gái đẹp kia, trong lòng còn mơ hồ sinh ra một chút cảm giác mất mác.
Trương Vĩ cùng Chu Bàn Tử sau khi ra về, liền trực tiếp về tới Trung Thông môn điếm, lúc vừa mới đi tới cửa chính, Quách Bân ngồi ngay ngắn trước quầy tiếp đãi, cao giọng nói:
- Vĩ ca, tốt chứ!
- Tốt.
Trương Vĩ cười cười, đối với thái độ uốn mình theo người của Quách Bân, hắn vẫn có chút hưởng thụ.
Trương Vĩ là một người rất thực tế, rất hiểu tính người, tuy rằng trước cùng Quách Bân có chút không vui vẻ, nhưng có câu “Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền ” chỉ cần Quách Bân có thế bày tỏ thái độ của mình, tận tâm phục tòng lãnh đạo, nỗ lực công tác, lập công trạng nhiều hơn, Trương Vĩ cũng sẽ không vô duyên vô cớ làm khó hắn.
Hơn nữa nguyên nhân mấu chốt là, hiện dưới tay Trương Vĩ tổng cộng chỉ có ba nghiệp vụ viên, nếu hắn xem thường Quách Bân, đến lúc đó chỉ còn lại có Lý Lâm cùng Vương Kiến Phát hai người thuộc về hắn quản, thì cái tiệm này trước mắt cũng không còn ý nghĩa với Trương Vĩ.
- Vĩ ca! Ha ha ha!
Nghe được Quách Bân xưng hô với Trương Vĩ, Lưu Tử Kỳ ngồi ở hàng sau cười ngửa tới ngửa lui, chắp tay, nói:
- Tên này thật sự rất vui tính, tiểu nữ tử thành tâm bội phục, bội phục!
Trương Vĩ tuy rằng được thăng làm điếm trưởng tổ một ở cửa hàng Nhã Uyển, nhưng Lưu Tử Kỳ lại thuộc tổ hai của Tô Ngưng, mặc dù Trương Vĩ là điếm trưởng cũng không quản được cô ta, nên cùng Trương Vĩ nói chuyện vẫn là không biết lớn nhỏ như vậy.
- Xoẹt, đầu óc cô cả ngày trong phòng muốn loạn lên rồi à?
Nghe được lời nói của Lưu Tử Kỳ bao hàm nghĩa khác, Trương Vĩ không khỏi lắc đầu cười nhạo nói.
- Thôi đi, vậy thì sao? Chỉ cho phép đàn ông các người dùng, sẽ không đến phụ nữ chúng tôi nói sao!
Lưu Tử Kỳ hơi có mấy phần lưu manh, mặt không đỏ, tim cũng không đập mạnh nói.
Chú thích: Vĩ ca – ở đây tác giả chơi chữ, thực tế Vĩ ca còn là tên gọi của một loại thuốc rất nổi tiếng dành cho đàn ông: Viagra