Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 197: A Bản

Sáng sớm mà gặp hai nhân vật kì quái này Trương Vĩ cũng không biết là nên cảm thấy thống khổ hay vui mừng. Hắn dùng Độc Tâm Thuật đối với gã mĩ nam này thì thấy kẻ này quả thật là đến để thuê phòng, nhưng loại cử chỉ này làm cho Trương Vĩ có chút khó tiếp thu.

Thấy cử chỉ kẻ này khoa trương như vậy, gương mặt của Trịnh Kỳ lập tức co lại. Trước đây, người ta dù là có cười nhạo hắn xấu xí, cũng chỉ là nói sau lưng, nhưng tên này lại phán thẳng mặt hắn, thật không chịu nổi.

Ngay lúc Trịnh Kỳ sắp phát hỏa lên, Trương Vĩ nhanh chóng ngăn lại:

- Trịnh Kỳ, cậu không cần để ý, do anh ta không cẩn thận nói sai thôi.

Trịnh Kỳ do tướng mạo khó coi, nên từ nhỏ đến lớn bị không ít người khi dễ, năng lực chịu đựng trong lòng có chút mạnh hơn người bình thường. Tuy vậy, vẫn không nhịn được, hung hăng trợn mắt nhìn tên mĩ nam kia một cái.

- A, xin lỗi, vừa nãy tôi không phải cố ý vậy đâu.

Tên mĩ nam tay bắt theo kiểu Lan Hoa Chỉ (bắt quyết hình hoa lan, giống như Phật bà Quan Âm) cười cười nói với Trịnh Kỳ.

- Tôi chẳng qua là cảm thấy anh rất giống một vị nhân vật lịch sử trong sách, nên có phần kinh ngạc.

Nghe được tên kia dịu giọng, âm điệu mỗi vần đều uốn lưỡi, Trương Vĩ cảm thấy toàn thân nổi da gà, hận không thế đem lỗ tai mình đi chỗ khác, nếu không hai lỗ tai đoán không chừng sẽ liệt mất.

- Cậu nói ta giống nhân vật lịch sử, là gian thần hay hiền thần, bằng không là đại thi nhân nào sao?

Trịnh Kỳ sửng sốt một chút, tò mò hỏi.

Trịnh Kỳ lớn như vậy cũng chỉ nghe người khác nói mình giống khủng long, đúng thật là chưa có ai nói hắn giống nhân vật lịch sử cả, dù vẫn biết tên kia không thế nói ra gì tốt, vẫn không nhịn được mà hỏi.

- Sách giáo khoa lịch sử năm nhất trung học, trang nhất có người đó, ài, nhân vật này rất nổi tiếng a!

Tên mỹ nam đeo kính râm nghiêng đầu nhìn chăm chăm Trịnh Kỳ, ánh mắt như sắp chọc mù người khác.

- Sách sử trung học năm nhất, trang đầu luôn…

Trịnh Kỳ miệng lẩm bẩm, rồi suy nghĩ xem đó là người nào, chỉ có điều theo hồi tưởng mặt hắn càng lúc càng cứng lại. Trương Vĩ từ xa cũng nghe được tiếng nghiến răng của hắn.

Môn lịch sử hồi trung học của Trương Vĩ cũng không tệ lắm, nhớ không lầm thì chương đầu học về sự phát triển của loài người, mà dựa theo đó, trang thứ nhất hẳn là miêu tả nhân vật văn minh tiền sử, vậy bức họa kia chính là vượn người rồi…

- Xùy…

Nghĩ tới chỗ này, Trương Vĩ “xùy” một cái, thiếu chút nữa cười ra tiếng, cái tên mĩ nam như nữ nhân này nói chuyện thật hại não, dù trong lời nói không có chữ nào thô tục nhưng so với chửi mắng người khác lại còn khó chịu hơn.

- Tên ẻo lả kia, ta sẽ đuổi theo cậu đến nội viện cũng đuổi, để xem đầu óc của cậu có gì, thế nào cũng phải đánh cậu một trận.

Trương Kỳ vén một bên tay áo lên, hiển nhiên hắn cũng đoán được hàm ý trong câu nói lúc nãy.

- Phì, phì, phì, cậu mới là tên ẻo lả. Người ta là đàn ông tinh khiết thật sự nha.

Thấy Trịnh Kỳ thế như chuẩn bị đánh hắn, tên mĩ nam bị dọa vội vàng trốn ra sau lưng Trương Vĩ, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ coi như không chịu thua.

- Được rồi, mọi người dĩ hòa vi quý, bất quá chỉ là một chút hiểu lầm thôi mà, không cần phải tính đến chuyện động thủ đâu.

Trương Vĩ nhanh chóng giải hòa.

- Trịnh Kỳ, anh tiếp tục cầm tấm bảng quảng cáo ở đây chứ hả, tôi dẫn khách hàng đi chỗ khác nói chuyện.

Hai người này cãi nhau tuy có phần thú vị, nhưng Trương Vĩ không muốn cuối cùng phải công dã tràng, đến lúc đó việc không xong mà còn bị liên lụy vào.

- Tên ẻo lả nhà cậu nói chuyện không che miệng, lần này ta bỏ qua cho nhà cậu, sớm muộn gì cũng có người thay ta đập cậu một trận.

Trịnh Kỳ trừng tên mĩ nam một cái, hung hãn nói.

Đối với câu này, Trương Vĩ cũng có chút đồng ý, tên nam tử kia miệng thúi đến vậy chắc cũng đắc tội với không ít người, nói không chừng một ngày nào đó cũng bị người ta nổi trận lôi đình bất chợt, dù sao người khác không phải ai cũng khoan dung độ lượng.

- Ài, chao ôi, ta là loại người có phẩm vị, tối thiểu cũng không nhìn những loại người xấu xí như cậu a.

Tên mĩ nam khoác khoác tay bộ dạng chán ghét nói.

- Vị tiên sinh này hình như ngài muốn thuê phòng phải không, chi bằng chúng ta vào quán tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện nha. Trương Vĩ nói với tên nam tử kia, tuy rằng vị khách lần này có chút không biết điều nhưng là trách nhiệm của nhân viên môi giới, vẫn là phải tiếp tục hỏi.

- Ài, không cần phiền đến vậy, chúng ta vào trong xe tôi ngồi là được rồi, người ta cũng không muốn phải đi xa, làn da sẽ bị ăn nắng đen sạm mất.

Tên mĩ nam ra vẻ không đồng tình.

- Được, vậy chúng ta vào trong xe ngài đàm phán.

Trương Vĩ ra vể tươi cười, miễn cưỡng nói.

- Bây giờ tốt rồi. Trong xe người ta vẫn còn có thứ tốt nha.

Hắn chớp chớp mắt, ngọt ngào cười.

Hắn mở cửa chiếc xe thế thao Porsche, nếu so với con bảo mã BMW 730 của Trương Vĩ thì đắc hơn vô cùng. Nội thất bên trong cũng không kém sang trọng. Vừa vào xe đã nghe một mùi hương sực nức, trước mắt, nội thất vô cùng lòe loẹt.

Trong đó phần lớn đều là búp bê Hello Kitty, cao nhất chừng nửa người, nhỏ cũng cỡ bàn tay, đặt tràn lấp bên trong, Trương Vĩ mở mắt một cái cũng có thế thấy được 5 con trở lên.

- Ài ôi, cậu xem, những tiểu bảo bối này của ta có đẹp không, ta đều là từ nước ngoài mua về, đều là trái tim bé nhỏ của ta a.

Tên mỹ nam cầm con Hello Kitty lớn nhất lên vừa nói, vừa ôm vào lòng, hôn một cái, giọng nũng nịu.

Trương Vĩ lau lau chút mồ hôi trên trán, trên mặt lộ ra nụ cười gượng, tự nhiên có cảm giác hối hận khi lên xe này, bên trong thân xác nam nhân này của hắn là yêu khí nữ nhân luôn khiêu chiến không ngừng.

- Vị tên sinh, tôi tên Trương Vĩ, không biết nên xưng hô với ngài thế nào, ngài làm công việc gì vậy ha?

Trương Vĩ hỏi.

- Ài ôi, người ta bộ dạng này, chẳng lẽ cậu không một chút nhận ra hả?

Mĩ nam tử bắt Lan Hoa Chỉ, từ từ nói.

Tuy rằng hắn không nói ra, nhưng Trương Vĩ dùng Độc Tâm Thuật cũng biết được:

- Tôi xem ngày ăn mặc có phẩm vị như vậy, xem ra là thợ trang điểm rồi.

- Ài ôi, tiểu soái ca (anh chàng đẹp trai trẻ tuổi) của ta thật là quá tuyệt nha.

Mỹ nam tử nghe Trương Vĩ đoán được công việc của hắn, tự cho là mặc quần áo có chút phẩm vị mới được Trương Vĩ nhìn một cái đã đoán ra, cao hứng, đầy ý phóng đãng.

- Ta tên là A Bản, đích thị là một thợ trang điểm nổi tiếng thế giới a, cậu có thế gọi ta là Bản Bản a.

Mĩ nam tử nghe được Trương Vĩ đoán ra nghề nghiệp, nên đối với Trương Vĩ có vài phần thân cận, cười duyên nói.

- Ài ôi, giai nhân này, chi bằng ta gọi người là tiểu Vĩ Vĩ nha?!

- Ha ha, đương nhiên là được.

Trương Vĩ nỗ lực, cố gắng cười, nhưng tóc gáy không ngừng nổi lên, da gà mọc toàn thân, thật không ngờ là trên đời này lại có người xưng hô với hắn là Tiểu Vĩ Vĩ.

- A Bản, chẳng hay người muốn mướn loại nhà thế nào, mấy phòng, giá tiền đại khái là bao nhiêu?

Trương Vĩ muốn nhanh chóng đối thoại xong lần này nên không chờ được mà cất tiếng hỏi.

- Ài ôi, nói thật với người, ta không phải là người muốn thuê, là hảo tỉ muội của ta, tỉ ấy cần phải thuê a.

A Bản chu môi nói.

- Nói cho cậu biết một bí mật nhỏ, hảo tỷ muội của ta là một đại minh tinh nha.

- Đại minh tinh.

Trương Vĩ phút chốc kinh ngạc, nghĩ đến thân phận của A Bản là nhân viên trang điểm, bình thường trở lên cũng phải tiếp xúc nhiều, hơn nữa tính tình A Bản cũng thuộc loại “nương nương”, làm bạn với đại minh tinh chắc cũng là điều bình thường.

- Đương nhiên, cô ta có vô số trai mới lớn ôm mộng, coi làm thần tượng, nếu như cậu có thế đoán đúng tên, ta sẽ xin cho người một tấm có chữ kí nha.

A Bản bắt Lan Hoa Chỉ, hừ giọng mũi, nũng nịu nói.

- – – – – oOo- – – – –

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free