Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 167: Lấy xe

(Chương này sẽ kết thúc kịch tình ở quê nhà. Chương sau sẽ về tới kinh thành rồi vậy. Lời tác giả).

Trương Vĩ sau khi về đến nhà, đem tin này nói cho cha mẹ cùng đệ đệ. Sau khi biết Trương Vĩ rút thưởng trúng được một chiếc xe BMW, ba người vừa mừng rỡ nhưng lại có chút không dám tin. Xe sang trọng trên trăm vạn đối với bọn họ mà nói là một cái giá trên trời họ không dám tưởng tượng đến.

Việc này Trương Vĩ cũng không thế trách cha mẹ, đệ đệ tại sao giật mình đến vậy, ba của Trương Vĩ và đệ đệ lúc trước còn tranh cãi vì đây là mùa hạ nên thuộc giai đoạn Santana, mà Trương Vĩ lại nhận được một cái xe sang trọng đáng giá trăm vạn này khiến cho hai người bọn họ không thế chịu nổi.

Bất luận thế nào đây cũng là một chuyện đáng mừng, một nhà Trương Vĩ bốn người tự nhiên cũng muốn chúc mừng một chút, Trương Vĩ liền đề nghị gọi mẹ con Dương Quang, cùng đến tiệm cơm lớn ăn một bữa, đi hơn chín giờ mới trở về.

Ngày hôm sau, Trương Vĩ ngoại trừ đến ngân hàng làm chút chuyện, thì cũng chỉ ở nhà giúp đỡ cha mẹ, giúp họ xem qua đống giấy tờ mua nhà, căn nhà đó không chỉ không xác định kỳ hạn, cũng không hề có những quy định khác.

Còn cái công ty bất động sản kia lại lấy việc kỳ hạn ra đùa giỡn, nói cuối năm sẽ xong, nhưng cũng không có nói đến đống kỳ phòng mà cha mẹ Trương Vĩ mua, nên mặc dù có kiện ra tòa, nhưng căn bản cũng không giải quyết được gì.

Trương Vĩ hiện tại đã có tiền, nên cũng không cần thế chấp phòng cho vay, liền đưa cho cha mẹ mười vạn NDT, bảo họ cũng không nên tìm người môi giới bất động sản nữa, hơn nữa hắn hiện tại cũng không có đối tượng, nên cũng không cần nóng vội kết hôn, lúc nào xong việc, lúc đó hẵng tính.

Trương Vĩ lâu rồi chưa về nhà, hơn nữa ngày kia đã phải quay lại Bắc Kinh, cho nên một mực ngồi bên cạnh cha mẹ nói chuyện phiếm, coi như cũng là làm trọn chữ hiếu.

Trưa ngày thứ ba sau khi ăn cơm xong, Trương Vĩ dẫn theo đệ đệ cùng đi đến cửa hàng lấy xe, lúc hai người đến cửa tiệm, Dương Quang đã đợi ở bên ngoài sảnh triển lãm, đồng thời nở nụ cười chào hỏi hai người.

- Huynh đệ hai người đến thật đúng lúc, thủ tục xe cũng vừa làm xong, chúng ta vào thôi. Dương Quang vừa nói, vừa nghênh đón anh em Trương Vĩ tiến vào sảnh triển lãm.

- Công ty của các anh làm việc cũng không tệ, mới hai ngày đã làm xong thủ tục rồi.

Trương Vĩ cười nói.

- Chuyện đó dĩ nhiên rồi, công ty chúng tôi có đường giây, tự nhiên thủ tục được giảm bớt đi nhiều, theo lời cậu nói chắc phải vài ngày nữa mới xong?

Dương Quang nói.

Dương Quang dẫn hai anh em Trương Vĩ đến giao xe mới, Trương Kỳ cũng đã chờ ở bên trong, trong tay cầm một túi giấy, phía sau lưng có một chiếc BMW 730 mới tinh, duyên dáng, tôn quý, ưu nỹ , bóng loáng lóa cả mắt.

Trương Vĩ nhìn qua chiếc BMW 730 màu đen, trong lòng yêu thích nên tình cảm cũng được bộc lộ trong lời nói, dáng xe đại khí, đường cong tinh mỹ, thân xe thon dài, mặt trước xe trông như mặt ngựa, còn có hai ô vuông hàng rào phỏng chế lỗ mũi ngựa, giống như một con tuấn mã đang vận sức chờ phát động.

- Kỳ tỷ, cái này chính là xe BMW của anh tôi sao?

Trương Tùng chạy đến cạnh xe BMW, tay phải vuốt ve mặt xe, gương mặt hưng phấn nói.

- Đúng vậy, BMW 730, thanh lịch trang nhã, được nhập khẩu từ Đức, dung tích 3.

0l, bốn ghế năm chỗ ngồi, ghế bằng da thật, điều khiển lái tự động, động cơ bốn thì, âm hưởng cao cấp.

Trương kỳ nói ra một đống số liệu về chiếc ô tô, sau đó quay đầu nhìn về Trương Vĩ, nói:

- Thế nào, có hài lòng không?

- Không hài lòng có thế đổi một cái BMW 740 sao?

Trương Vĩ hỏi ngược lại.

- Thử xe một chút đi, nếu như không có vấn đề, anh có thế lái về.

Trương kỳ đảo mắt, không nghĩ đến câu hỏi của Trương Vĩ, đem túi da cùng chìa khóa trong tay đưa cho Trương Vĩ, nói:

- Đây là giấy tờ xe cùng giấy tờ tùy thân của anh.

- Xe cũng không cần thử, tôi tin cửa hàng các người sẽ không đưa xe có vấn đề cho tôi để tự hủy hoại danh tiếng của mình.

Trương Vĩ nhận túi xách cùng chìa khóa từ tay đối phương, vuốt vuốt chìa khóa tinh xảo, nói.

- Đúng rồi, hôm trước nói anh chuẩn bị 200.000 NDT, anh đã mang đến rồi chứ hả?

Trương Kỳ hỏi.

- Đã mang đến, mật mã ngân hàng này là 000000.

Trương Vĩ đem một tấm chi phiếu đưa cho Trương Kỳ, trong lòng ít nhiều có chút không nỡ.

- Anh chờ một chút, tôi đi kiểm tra thật giả.

Trương Kỳ sau khi nói xong, ra máy rút tiền ngoài sảnh triển lãm kiểm tra một chút, thấy đúng mới trở về.

- Không sai đúng là 200 ngàn NDT.

Trương Kỳ gật gật đầu, thu hồi thẻ ngân hàng, lập tức còn nói thêm:

- Vậy anh còn chuyện gì nữa không? Nếu như không có, chúng ta xem như chính thức giao dịch xong.

- Cửa hàng 4s các người đưa tôi đại lễ như vậy, tôi còn có thế có vấn đề gì sao? Chẳng qua là muốn mời Ngô tổng ăn một bữa cơm, coi như cảm tạ hắn một chút.

- Ngô tổng chúng tôi hôm nay có chuyện đi ra ngoài rồi, tôi đoán anh hôm nay là không có cơ hội mời hắn ăn cơm rồi.

Trương Kỳ lắc đầu nói.

- Vậy à, không phải là cố ý trốn tránh tôi chứ.

Trương Vĩ thử dò xét nói.

- Sao lại vậy chứ?

Trương Kỳ miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo đáp.

Ngô Dũng ngày hôm nay chưa có đến cửa hàng, đúng là bởi vì không muốn gặp Trương Vĩ, Ngô Dũng mặc dù tu dưỡng tốt hơn, lòng dạ sâu hơn, nhưng thấy Trương Vĩ từ trong tiệm mình lái BMW 730 đi chắc sẽ bị chọc cho tức chết.

Đây không chỉ là cuyện 100 vạn, mà còn là một sự sr nhục đối với hắn, hắn tổ chức hoạt động rút thưởng như vậy, chưa từng có lần nào thất thủ, cho nên mới làm một giải đặc biệt có giá trị, nhưng không ngờ lại rơi vào tay Trương Vĩ, đối với người tự tin như hắn đây đúng là một sự đả kích lớn.

- Ngô tổng nếu không có ở trong điếm, vậy anh mời em đi.

Trương Vĩ chuyển sang việc khác nói.

- Ngô tổng không có trong điếm, tôi làm quản lí cũng không thế rời đi, dù sao mọi người cũng không phải người ngoài, sau này có cơ hội thì đi cùng.

Trương Kỳ từ chối nói.

- Tùy vậy, đây cũng không phải là tôi không mời các người, là chính các người không đi đấy, cũng đừng trước mặt người ngoài nói tôi hẹp hòi.

Trương Vĩ đã sớm biết hai người sẽ không cùng hắn ăn cơm, nói như vậy cũng chẳng qua là khách khí một chút, ra vẻ mình hào phóng mà thôi, dù sao như vậy cũng đỡ tốn tiền.

- Anh, đừng nói nhiều nữa, Kỳ tỷ cũng không phải người ngoài, chúng ta nên nhanh đi thôi.

Trương Tùng đã sớm chui vào trong tay lái phụ, quay kiếng xe xuống nhìn, không thế chờ đợi nói.

- Trương Kỳ, Dương Quang, hôm khác gặp lại.

Trương Vĩ nhìn hai người phất tay áo, mở cửa xe, chui vào trong xe.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free