Phòng Thuật (Dịch) - Chương 141: Cướp
Lúc này, vợ chồng Lưu Quế Hoa vừa đi ra hành lang, cũng không ý thức được có người đang theo dõi, Lưu Quế Hoa tay trái ôm túi giấy đựng tiền, tay phải chỉ vào chồng mình, nói:
- Anh nói thử xem hôm nay anh đến đây làm gì, một chút chuyện cũng không thế giúp, thật không biết lúc đầu tại sao tôi lại coi trọng anh.
- Không phải đã lấy được tiền về rồi à? Lại còn có thêm 2000 NDT tiền lãi, cũng không ít.
Trương Bảo Quốc không nóng không lạnh nói.
- Tiền lấy được thì có liên quan gì đến anh sao? Tất cả đều là công lao của tôi, lúc trước đúng là không nên đem tiền cho bọn họ mượn.
Lưu quế hoa thở phì phò nói.
- Lúc trước cô nói đại ca trả lãi so với ngân hàng cao hơn, kiếm được cũng nhiều, nên mới đồng ý cho vay tiền không phải sao? Vậy chuyện mượn tiền với chuyện tôi nói không liên quan?
Trương Bảo Quốc giải thích.
- Anh là đang chỉ trích tôi sao? Có phải anh nói anh thông minh hơn tôi, sau này tiền trong nhà đều đưa anh quản.
Lưu Quế Hoa trách cứ.
- Tôi không có ý đó, lên xe về nhà đi.
Trương Bảo Quốc trần tình, ngữ khí bình thản như lúc ban đầu, không mảy may nổi giận, mở cửa xe bên trái, ngồi lên nói.
Lưu Quế Hoa cùng Trương Bảo Quốc tranh luận, đều rơi vào mắt hai người đàn ông cưỡi xe gắn máy, người đàn ông cưỡi xe gắn máy, nói:
- Người phụ nữ này quả thật lợi hại, đem người đàn ông kia giáo huấn đến sửng sốt.
- Lợi hại cũng phải xem dùng với ai.
Người ngồi ở sau xe gắn máy, cười lạnh một tiếng nói:
- Anh khởi động xe đi, tôi muốn động thủ.
Người đàn ông ngồi phía sau sau khi nói xong, xoay người nhảy xuống xe máy, chuẩn bị hướng về phía Lưu Quế Hoa, nhưng bị người đàn ông phía trước kéo một cái, nhắc nhở:
- Hàng đều ở trong hộp công cụ này? Mày không cầm hàng lên trước sao?
- Làm điều thừa.
Người ngồi phía sau không quay đầu lại nói một câu, sãi bước hướng đến đứng bên cạnh xe Lưu Quế Hoa, còn người cỡi xe gắn máy cũng đã khởi động xe, chỉ cần nhấn chân ga thì có thế xuất phát.
Lưu Quế Hoa thấy chồng không cùng cô ta cãi cọ nữa, như đánh thắng trận, giơ giơ cằm lên, tay trái ôm túi giấy, tay phải mở cửa xe, vừa mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào, đột nhiên cảm nhận trên vai bị người khác vỗ một cái.
Theo bản năng Lưu Quế Hoa quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là một người đội nón bảo hiểm, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy người kia giơ tay phải, vung một đấm hướng về mặt cô ta mà đánh.
- Bốp…
Một tiếng vang nặng nề, Lưu Quế Hoa bị người đàn ông đội nón bảo hiểm đánh vào đầu, một quyền khiến cho cô ta hồ đồ, hoảng hốt mất đi ý thức.
Người đội nón bảo hiểm làm việc nhanh gọn, sau khi một quyền đánh ngất Lưu Quế Hoa, liền đoạt lấy túi giấy, đi nhanh hai bước, xoay người nhảy lên xe gắn máy, người đàn ông cỡi xe gắn máy nhấn chân ga, xe máy chạy như bay.
Từ lúc người đội nón đánh ngất Lưu Quế Hoa, đến lúc ngồi lại trên xe máy, toàn bộ quá trình cướp bóc chỉ diễn ra trong vòng mười mấy giây, Trương Kiến Quốc ngồi trong xe còn chưa biết chuyện gì xảy ra, hai người đàn ông kia đã nghênh ngang đi mất.
Lưu Quế Hoa tuy bị người đội nón bảo hiểm đánh một quyền, nhưng cô ta cũng không hề ngất xỉu chỉ có chút hoảng hốt, sau khi thanh tỉnh lại, đôi mắt khôi phục tầm nhìn, đúng lúc thấy hai kẻ cướp vội vã rời đi, mới phát ra một tiếng tê tâm liệt phế gầm rú:
- Cướp cướp…, cứu mạng với!
- Vợ à, em không sao chứ! Bị thương có nghiêm trọng không.
Trương Bảo Quốc từ trên xe bước xuống, đỡ cánh tay Lưu Quế Hoa, gương mặt lo lắng hỏi.
- Anh đừng lo cho tôi, nhanh đuổi theo mang tiền về đây!
Lưu Quế Hoa một bên đẩyTrương Bảo Quốc đi một bên lớn tiếng nói to.
- Vợ à, em đừng có gấp, bây giờ nên nhanh chóng báo cảnh sát.
Trương Bảo Quốc một bên an ủi vợ, một bên từ trên người lấy điện thoại di động của mình.
- Báo cảnh sát thì có tác dụng gì! Đợi cảnh sát đến, kẻ cướp đã chạy mất rồi, anh bây giờ lấy xe đuổi theo cho tôi, nhất định phải đem tiền trở về.
Lưu Quế Hoa kêu khóc nói.
- Vợ à… Em muốn anh đi đâu đuổi theo đây, kẻ cướp đã chạy mất rồi.
Trương Bảo Quốc thở dài một cái nói.
- Tiền của tôiiii, cường đạo chết tiệt, các người cướp ai không cướp lại, lại cướp tiền của tôi, tôi nhất định không để các người yên.
Lưu Quế Hoa đặt mông ngồi dưới đất, lớn tiếng kêu khóc, quấy rầy toàn bộ người trong tiểu khu.
Sau khi vợ chồng Trương Bảo Quốc rời đi, Trương Vĩ một nhà bốn miệng có thế nói là vui vẻ hòa thuận, cha mẹ Trương Vĩ lúc cao hứng lại hiếu kỳ, hỏi Trương Vĩ số tiền này rốt cuộc là như thế nào, Trương Vĩ cũng không nói gì khác, chỉ có thế nói cho ba mẹ là bản thân bán được căn biệt thự 50 triệu nguyên.
Cha mẹ Trương Vĩ mặc dù không làm nghề môi giới bất động sản, nhưng đối với nghề này cũng có nghe qua, hơn nữa hai năm này thị trường bất động sản nóng lên lạ thường, cũng đã nghe nói có người nhờ nghề này mà phất lên, nên cũng không hoài nghi gì về số tiền này.
Ngược lại Trương Tùng đối với cái này lại có chút hiếu kì, tròng mắt như rớt ra ngoài, nghĩ ngợi, đang hỏi về chuyện trong nghề môi giới, lại nghe được một thanh âm kêu khóc, không khỏi nhíu mày hỏi:
- Anh, đây là thanh âm gì vậy, kì quái dọa người.
Trương Tùng nói vừa xong, tiếng kêu khóc càng lớn hơn, một nhà bốn người lần này đều nghe rõ ràng, không hẹn mà cùng giật mình.
- Này… Đây có phải là tiếng khóc của vợ lão nhị? Chẳng lẽ hai người cãi nhau.
Trương Kiến Quốc đứng dậy, nghi ngờ hỏi.
- Không thế nào! Tính tình lão nhị như vậy, không thế cùng vợ mình náo loạn đươc!
Lý Tuệ Lan lắc đầu nói.
- Con nghe hình như bị cướp hay sao đấy?
Trương Tùng lắng tai nghe, lại có chút không dám xác định, chần chờ một chút nói.
- Chẳng lẽ hai người cưỡi xe gắn máy lúc nãy là cướp sao? Không phải như vậy chứ!
Nghe lời nói của Trương Tùng, Trương Vĩ dường như nhớ ra cái gì đó, đứng dậy, sãi bước đi đến ban công.
Thật ra, lúc nãy Trương Vĩ lên taxi về nhà, đã thấy hai người cỡi xe gắn máy bên ngoài, lúc đó chỉ tò mò tại sao trời nóng lại đội nón kín như vậy, cũng không nghĩ đó là cướp.
Đến khi Trương Vĩ cùng Trương Tùng xuống taxi, tại cửa hành lang lúc nói chuyện, Trương Vĩ lần nữa lại thấy hai người đàn ông cỡi xe máy tiến vào tiểu khu, lần này trong lòng hắn đã cảm giác có cái gì không đúng rồi.
Nhưng Trương Vĩ chỉ là hoài nghi, căn bản cũng không có bất kỳ chứng cớ nào, dù sao hắn và Trương Tùng cũng đã đến nhà rồi, nếu đúng thật là cướp bóc, hai người chỉ cần vào hàng hiên, đối phương cũng không thế tìm được nhà, càng không có thế vào nhà cướp bóc.
- Cướp bóc! Cái này… Không thế nào.
Trương Kiến Quốc vừa nghe đến hai chữ cướp bóc, trong phòng cũng ngồi không yên, theo phía sau Trương Vĩ hướng đến ban công.
Trương Vĩ bước nhanh đến sân thượng, mở cửa sổ ra, nhìn xuống dưới lầu, đúng lúc thấy Lưu Quế Hoa ngồi dưới đất, khóc lớn tiếng nói to lên:
- Các người là bọn cường đạo chết tiệt, lại dám cướp tiền của tôi, các người nhất định không được chết tử tế…
- Ba, hình như đã xảy ra chuyện, chúng ta xuống dưới xem sao!
Thấy cảnh tượng như vậy, Trương Vĩ cảm thấy thống khoái rất nhiều, lại thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Trương Vĩ có thế khẳng định, vợ chồng Lưu Quế Hoa chắc chắn đã bị cướp tiền, Trương Vĩ sở dĩ cảm thấy thống khoái, không phải vì kẻ cướp lấy tiền của Lưu Quế Hoa, mà đó chính là gián tiếp làm cho cha mẹ được xả cơn giận.
Còn Trương Vĩ thở phào nhẹ nhõm, là vì thấy được vợ chồng Lưu Quế Hoa tuy bị cướp đi tiền, nhưng Trương Bảo Quốc một bên gọi điện thoại, chắc chắn cũng không bị thương gì, còn Lưu Quế Hoa tuy ngồi dưới đất khóc rống lên, nhưng thanh âm trung khí mười phần, xem ra thân thế cũng không có gì đáng lo.
Trương Vĩ tuy chán ghét Lưu Quế Hoa nịnh bợ, nhưng Trương Bảo Quốc dù sao cũng là nhị thúc của hắn, nếu là bị cướp mà xảy ra chuyện, Trương Vĩ trong lòng cũng sẽ cảm thấy tội lỗi, hiện tại chỉ có tiền bị cướp, người cũng không bị gì, không thế nghi ngờ đây chính là kết quả Trương Vĩ muốn nhìn thấy nhất.