Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1081: Nhập cổ (2)
Đặng Hữu Tài có gì nói nấy.
- Con trai phó cục trưởng cục công an thành phố Bắc Kinh! Quan Tử Long!
Nghe Đặng Hữu Tài nói xong, Trương Vĩ không khỏi trầm ngâm một phen, nói:
- Bàn ca, anh biết không?
- Phó cục trưởng cục công an thành phố Bắc Kinh có người họ Quan sao, trước tới nay tôi chưa từng nghe nói qua. Chu Bàn Tử nhướng mày, trầm tư chỉ chốc lát nói rằng:
- Nhưng mà mặc dù chúng ta không muốn bán công ty Trung Vĩ, chỉ bằng thân phận con trai phó cục trưởng cục công an của đối phương thì chúng ta vẫn phải gặp mặt.
- Ừm, anh nói rất đúng, vậy trước tiên gặp mặt một chút, xem đối phương rốt cục có ý gì.
Trương Vĩ gật đầu lên tiếng, quay sang phân phó với Đặng Hữu Tài bên cạnh:
- Đặng tổng, anh nói cho Quan công tử một tiếng, trưa hôm nay tôi mời anh ta ăn cơm tại Hải Tiên Các ở Triều Khu,
- Được, tôi đi ngay.
Đặng Hữu Tài lên tiếng, sau đó cầm điện thoại di động ra ngoài, nói.
- Bàn ca, công ty Trung Vĩ chúng ta vừa gặp chuyện không may, tên Quan công tử này liền gọi điện đến, anh nói có phải là quá trùng hợp hay không?
Trên mặt Trương Vĩ lộ vẻ hồ nghi, nói.
- Trên thương trường hư hư thật thật, ai có thể nói rõ ràng được? Đến lúc đó chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biển đi.
Chu Bàn Tử thở dài một cái, nói.
Hải Tiên Các ở Triều Khu là khách sạn lớn nổi tiếng, tới gần trưa, ba người Trương Vĩ, Chu Bàn Tử, Đặng Hữu Tài đúng hẹn tới Hải Tiên Các, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi tới phòng đã đặt trước.
Lúc mở cửa phòng, trong phòng bao đã có một nam một nữ ngồi đó, chính là người Đặng Hữu Tài gặp trong tiệc rượu, hai người Quan Tử Long và Lưu Tô Tô. Dưới sự giới thiệu của Đặng Hữu Tài, hai bên đơn giản giới thiệu với nhau một phen.
- Chủ tịch Trương, thật không ngờ anh đã là chủ tịch của công ty Trung Vị này, lại còn trẻ như vậy.
Quan Tử Long liếc mắt quan sát Trương Vĩ, nói.
- Quan công tử cũng không lớn tuổi, đó chẳng phải là tuổi trẻ tài cao sao?
Trương Vĩ nói.
- Chào chủ tịch Trường, tôi là Lưu Tô Tô, trước đây đã từng hợp tác với công ty Trung Vĩ. Lưu Tô Tô đưa bàn tay nhỏ bé trắng noãn ra, vừa cười vừa nói.
- Vâng, chào Lưu tiểu thư. Trương Vĩ bắt tay đối phương, nói.
- Nếu đã biết nhau, vậy tất cả mọi người đều
Trương Vĩ là bạn bè, đừng đứng nữa, ngồi đi.
Hai tay Quan Tử Long ép xuống trong không trung, nói ra như chủ trì.
- Quan công tử, tôi nghe Đặng tổng nói anh – muốn thu mua công ty chúng tôi, không biết sao anh lại có ý nghĩ này?
Trương Vĩ cười hỏi.
- Tôi cũng là một lần vô tình chú ý đến công ty Trung Vĩ, hơn nữa tôi cảm thấy rất có hứng thú với ngành môi giới cho nên liền muốn thu mua công ty Trung Vĩ. Không biết chủ tịch Trường có chịu bỏ thứ yêu thích hay không.
Hai mắt Quan Tử Long híp lại, đánh giá Trương Vĩ nói.
- Thực không dám dấu Quan công tử, công ty Trung Vĩ là do một tay tôi thành lập, có thể nói là một phen tâm huyết của tôi, tôi chưa từng có dự định bán ra.
Trương Vĩ nói như đinh đóng cột.
- Ai. . . thực sự là đáng tiếc, tôi quả thật rất muôn thu mua công ty Trung Vĩ.
Quan Tử Long không kìm được tiếc nuối nói.
Quan công tử, nếu như anh quả thật có hứng thú với ngành môi giới kỳ thực cũng có thể tự
mình xây dựng, như vậy mới có cảm giác thành tựu gây dựng được sự nghiệp. Chu Bàn Tử đề nghị.
- Thật sự tôi rất muốn nhưng tôi không hiểu cách kinh doanh ngành môi giới, nếu có một công ty đã đi vào hoạt động, chỉ cần một CEO hợp cách là được, thế nhưng nếu tự mình tôi đi mở công ty thì rất khó khăn.
Quan Tử Long lắc đầu nói.
- Quan công tử, chủ tịch Trương, chủ tịch Chu, kỳ thực tiểu nữ tử có một đề nghị, không biết có nên nói hay không?
Lưu Tô Tô chớp chớp đôi mắt đẹp, nói.
- Lưu tiểu thư có ý kiến gì, cứ nói đừng ngại.
Trương Vĩ nhìn thoáng qua Lưu Tô Tô. Nữ nhân này là cùng một phe với Quan Tử Long, nếu nói tìm được cách khác chắc là đã thương lượng xong với Quan Tử Long, có lẽ Quan Tử Long muốn
mượn miệng nàng để nói ra.
- Vậy được, tiểu nữ tử múa rìu qua mắt thợ rồi.
Lưu Tô Tô cười khẽ một tiếng, sau đó vẻ mặt thành thật nói rằng:
- Quan công tử muốn làm ngành môi giới nhưng không có kinh nghiệm quản lý kinh doanh, theo tôi thấy còn không bằng nhập cổ vào công ty Trung Vĩ. Như vậy chủ tịch Trường cũng không cần bán công ty đi, mọi người sau đó cũng có thể hợp tác mà.
- Ôi chao, vẫn là Lưu tiểu thư thông minh. Tôi nghĩ đây cũng là một ý kiến hay, không biết Trương tổng cảm thấy thế nào?
Trên mặt Quan Tử Long lộ ra một nụ cười, nhìn chằm chằm Trương Vĩ hỏi.
Thấy hai người này một người xướng, một người họa, trên mặt Trương Vĩ lộ vẻ ngưng trọng. Hắn hiện tại mơ hồ có một loại cảm giác, ý định của tên Quan Tử Long này không phải là thu mua công ty Trung Vĩ.
Bởi vì đối phương biết mình căn bản sẽ không bán ra, sở dĩ ngụy trang thành thu mua, kỳ thực mục đích chân thật là muốn nhập cổ vào công ty Trung Vĩ, chỉ là có thể chi ra bao nhiêu tiền để mua cổ phần công ty cũng khó nói, ngược lại càng giống như là tay không bắt sói!