Chương 243 : Ma tu đến, không sợ người có thể không địch cũng
Chỉ thấy hắn hai tay nắm lấy ma thương, sau đó dùng sức cắm xuống đất, mặc cho nó rung động thế nào cũng không buông tay.
Rất nhanh, Hứa Thái Bình cảm giác được đạo Phong Quỷ Phù ở tay trái tựa hồ thức tỉnh, nó bắt đầu như một con hung thú đói khát lâu ngày, điên cuồng nuốt chửng ma khí trên ma thương.
Đến cuối cùng, trên ma thương thậm chí xuất hiện một đạo ma ảnh vặn vẹo hình mặt người, tựa hồ đang uy hiếp Hứa Thái Bình, không ngừng gào thét giận dữ.
Nhưng chưa kịp kêu gào mấy lần, đã bị Phong Quỷ Phù trên tay Hứa Thái Bình nuốt chửng.
Theo ma đạo ảnh biến mất, sát lục chi khí trên ma thương lập tức tiêu tán, biến thành một cây trường thương hết sức bình thường.
Thấy vậy, Hứa Thái Bình toàn thân đầy máu nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá lập tức, lông mày hắn lại nhíu lại, bởi vì hắn cảm giác được Phong Quỷ Phù lại bắt đầu nhanh chóng nuốt chửng huyết khí của mình.
"Nuốt thì nuốt đi, coi như khí huyết tan hết mà chết, cũng mạnh hơn bị ma tu giết chết."
Hắn vừa nghĩ như vậy, vừa nuốt một bao bát trân tán cùng một viên thủ khí đan, kềm chế huyết khí xói mòn.
"Phanh, phanh, phanh, ầm!..."
Đúng lúc này, mặt đất đình viện lại kịch liệt chấn động.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tên ma tu tóc vàng, phía sau lưng bỗng sinh ra đôi cánh tay, bốn cánh tay liên tiếp huy quyền đánh vào kết giới Kim Lân Trận.
Hứa Thái Bình nhíu mày, quay đầu nhìn trận kỳ cắm trong nội viện, phát hiện linh lực bốn phía trận kỳ bắt đầu trở nên mỏng manh, dường như sắp không chống đỡ được nữa.
Nếu cứ để hắn đập xuống, Kim Lân Trận chưa hoàn toàn mở ra chỉ sợ cũng sẽ bị phá.
Hắn vừa nghĩ như vậy, vừa nhìn Phong Quỷ Phù ấn trên lòng bàn tay trái, lập tức hạ quyết tâm: "Cùng ở đây ngồi chờ chết, chi bằng đánh cược một lần."
Nói rồi hắn nhấc lên trường thương đã không còn ma khí, tiện tay lấy mấy viên hồi lực đan nhét vào miệng, sau đó nhắm mũi thương vào tên ma tu tóc vàng đang chuẩn bị huy quyền trên không, thân thể ngửa ra sau, điều động toàn bộ lực lượng ném mạnh trường thương về phía ma tu tóc vàng.
"Oanh!" Trong tiếng xé gió, trường thương thẳng tắp bắn về phía đầu ma tu tóc vàng.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ma tu tóc vàng đột nhiên nghiêng người, một tay bắt lấy ma thương.
"Ầm!" Dù trường thương bị hắn nắm chặt, nhưng lực đạo trên thương vẫn khiến ma tu lảo đảo lui về sau mấy bước.
Lực đạo Hứa Thái Bình ném ra một thương này đã vượt quá vạn cân.
Là ma tu đồng dạng bị cấm chế di tích tiên phủ Vân Mộng Trạch hạn chế lực lượng, đối mặt một thương nặng vạn cân này, cũng không dám khinh thường.
Bất quá rất nhanh, sự kinh ngạc của hắn về khí lực của Hứa Thái Bình đã bị sự phẫn nộ vì binh khí bị hủy thay thế.
"Tiểu tử, ngươi dám hủy Dạ Ma Thương của ta?"
Ma tu tóc vàng trừng mắt nhìn Hứa Thái Bình.
"Tin hay không, ta không chỉ có thể hủy Dạ Ma Thương của ngươi, còn có thể hủy ngươi."
Hứa Thái Bình trong đình viện ngửa đầu cười nhìn ma tu tóc vàng, giọng điệu tràn ngập khiêu khích.
"Cuồng vọng!"
Ma tu tóc vàng đột nhiên từ trên thân Ma Giao vọt lên, một quyền nện vào kết giới trên đỉnh đầu Hứa Thái Bình.
Nhìn phản ứng này của hắn, Hứa Thái Bình kết luận, tên ma tu này hẳn là đi theo con đường lấy giận nhập ma.
Theo như lời Đoạn Thiên Nhai giảng thuật trong lời tựa « Trảm Ma Đao », loại ma tu này dễ mất lý trí vì cảm xúc của bản thân, nhưng cũng vì vậy, lực lượng cũng sẽ tăng lên không ngừng theo sự tức giận.
Xem như con dao hai lưỡi.
"Có dám ra đây cùng ta một trận chiến!"
Ma tu tóc vàng lạnh lùng nhìn Hứa Thái Bình nói.
"Có gì không dám? Nhưng ta chỉ so đấu thể phách khí huyết với ngươi, nếu ngươi đáp ứng, có thể thề tự trói."
Hứa Thái Bình rất tự tin nhìn ma tu tóc vàng nói.
"Ngươi muốn kích ta thề t��� trói, sau đó kéo dài thời gian cho đám tu sĩ này?"
Ma tu tóc vàng nhếch miệng cười một tiếng.
"Đương nhiên, nếu không ta việc gì phải mạo hiểm tính mạng, cùng ngươi từng đôi từng đôi quyết đấu?"
Hứa Thái Bình trả lời đương nhiên.
Thấy Hứa Thái Bình trả lời bình thản như vậy, ma tu nhất thời do dự, bởi vì hắn nhận được nhiệm vụ là đồ diệt các đệ tử Thanh Huyền Môn tiến vào di tích tiên phủ lần này.
"Thế nào, một ma tu lấy nhục thân cường đại làm vốn, lại sợ ta một tu sĩ nhân tộc nhỏ bé sao?"
Hứa Thái Bình tiếp tục khiêu khích.
Hắn khiêu khích như vậy, hoàn toàn là vì Đoạn Thiên Nhai trong « Trảm Ma Đao » đánh giá loại ma tu này —— "Tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản."
"Sợ ngươi?"
Ma tu tóc vàng đầu tiên là cười lạnh, tiếp theo dùng đầu ngón tay vẽ một đạo ấn phù bằng ma huyết, rồi cất cao giọng nói:
"Quyết đấu với ngươi, ta chỉ cần dựa vào cỗ ma thân này là đủ!"
Lập tức hắn vỗ đầu Ma Giao nói:
"Ngươi tiếp tục va chạm kết giới này, ta sẽ lấy thủ cấp của tiểu tử kia đến!"
Nói xong, hắn nhảy xuống, rơi xuống cổng đình viện.
"Tiểu tử, đi ra đây, kiên nhẫn của ta có hạn, nếu ta đếm đến mười mà ngươi còn chưa ra, ước định của chúng ta hết hiệu lực, ta sẽ phá đại trận này trước, rồi đến xé xác ngươi!"
Ma tu tóc vàng gầm thét như sấm.
"Thái Bình, đừng kích động, thể phách của ngươi tuy mạnh, nhưng sao có thể so với ma tu!"
Nghe thấy tiếng rống giận dữ của ma tu, Từ Tử Yên bỗng nhiên có chút khẩn trương hô với Hứa Thái Bình.
"Không sai, chúng ta nhiều nhất lại căng được nửa nén hương, Kim Lân Đại Trận sẽ có thể triệt để mở ra, không cần phải e ngại hắn nữa."
"Thái Bình, chờ một chút!"
Mấy sư tỷ khác cũng khuyên Hứa Thái Bình.
Thật ra ma tu tóc vàng cũng vì biết điều này, mới chịu đáp ứng Hứa Thái Bình cùng hắn vật lộn nhục thân.
Hứa Thái Bình không trả lời, mà nhìn trận kỳ đã không thấy linh khí trong nội viện, thầm nghĩ: "Chỉ sợ căn bản không căng được nửa nén hương."
Nếu có thể, đương nhiên hắn không muốn chính diện giao thủ với ma tu vào lúc này, nhưng tình thế trước mắt không cho phép hắn lựa chọn.
Nói rồi hắn lại nhìn phong quỷ ấn trong lòng bàn tay, đột nhiên nắm chặt tay nói: "Thật muốn so võ kỹ và thể phách, ta không sợ Ma Quân, nếu không quá có lỗi với Linh Nguyệt tỷ dạy ta bộ Nhân Hoàng Đoán Thể Quyết này."
Đương nhiên, nếu không có lòng tin vào cỗ nhục thân thể phách mình rèn luyện lâu ngày, hắn cũng sẽ không nghĩ đến việc dùng phương pháp này để kéo dài thời gian.
Ấn phù trên tay, còn có hai nơi khiếu huyệt bên trong chưa từng giải phong trọc khí, đều là sự tự tin của hắn.
Nghĩ đến đây, hắn không nói gì thêm, dứt khoát bước ra sân.
"Tập đao pháp ta, hàng đầu hai chữ vì không sợ."
Bước ra khỏi cửa sân, hắn chợt nhớ tới một câu Đoạn Thiên Nhai đã nói trong lời tựa đao phổ.
Lập tức, hắn đặt bàn tay hơi run rẩy lên chuôi đao, thở dài một hơi, rồi đọc nửa câu sau: "Không sợ người, có thể không địch cũng."
Bản dịch chương này được bảo hộ bản quyền và chỉ phát hành tại truyen.free.