Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Ngục Thánh - Chapter 391: - Băng mỏng

Dựa theo thông tin tra khảo từ cô ả Tu Mật, bọn Vô Phong tiếp tục đi sâu hơn vào Mù Thủy, xa hơn cả hồi tên tóc đỏ tới đây bắt sống Tập Lâm. Ba người lúc đi bộ, lúc di chuyển trên xe dã yến mót lại từ những nhà dân bỏ hoang. Lũ quái thú dã yến hiền lành, không sợ người, chỉ cần được nhét vào mồm mấy quả lê mọng nước là xong. Nhờ chúng, bọn Vô Phong tiết kiệm được khối sức lực.

Lúc này chiếc xe dã yến lọc cọc trên một con đường – đường thực sự, lót bê tông và trải nhựa đàng hoàng chứ không phải những con đường lổn nhổn gạch đá, bị bom đạn cày nát. Ly Đốc cầm cương, còn Vô Phong và Mai Hoa ngồi ở khoang hàng phủ vải bạt phía sau.

Nhưng khoang hàng không chỉ có hai người.

Dưới chân tên tóc đỏ, ả đàn bà Tu Mật xụi lơ một đống, nửa ngồi nửa nằm, nửa mê nửa tỉnh. Mai Hoa đã tiêm vào người ả một loại thuốc bí mật – hay là “gia truyền” như gã quảng cáo – vào người cô ta. Gã cú vọ giữ lại Tu Mật thay vì bàn giao cho quân đội Băng Hóa. Với Mai Hoa, ả vẫn còn nhiều giá trị.

- Ả sẽ nghe lời tôi ở mức độ nào đó – Gã cú vọ nói với Vô Phong, tay nâng cặp kính trễ sống mũi – Ả là lãnh đạo cao cấp, điều khiển được ả, việc xâm nhập dễ dàng hơn nhiều.

Nghe gã cú vọ diễn giải, Vô Phong chợt nhớ về chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành. Khi đó, Tiếu đã sử dụng hạt mầm Nại Mãi lên người sống, biến họ thành những con rối vô hồn. Thứ biệt dược mà Mai Hoa dùng cũng chung một công dụng. Vô Phong nghĩ ngợi một chút rồi nói:

- Biệt dược chiết xuất từ hạt Nại Mãi, phải không?

Mai Hoa ngạc nhiên, sau nở nụ cười:

- Ồ?! Biết nhiều đấy, tóc đỏ.

- Ai cũng có nguồn tin. – Vô Phong nhún vai.

Mai Hoa nở nụ cười thân thiện. Gã luôn thân thiện, nhưng chỉ có Vạn Thế và Vô Phong – người từng làm việc với gã – mới biết sự thân thiện ấy nguy hiểm thế nào.

- Ở Đại Hội Đồng, vị thế của Xích Quỷ quốc khá thấp. – Mai Hoa chợt nói – Họ có ít thánh sứ, nên càng không có tiếng nói ở Thánh Vực. Vậy nên họ buộc phải bán một vài “tài nguyên” giá trị.

Mai Hoa lôi từ túi áo một lọ nhỏ đựng biệt dược trong suốt không màu. Gã giữ lọ bằng ngón cái và ngón giữa, rất chắc, để tránh làm rớt. Từ đây, Vô Phong trông thấy con mắt phải đầy mưu mô của Mai Hoa qua chất lỏng biệt dược:

- Bào ra từ hạt mầm Nại Mãi, ếm bùa ma thuật, chưng cất khoa học, và thành quả là thứ dung dịch này. Nó khiến nạn nhân bị ảo giác, nhưng không phải ảo giác thông thường, mà là toàn bộ những gì họ từng trải qua.

- Quá khứ? – Vô Phong hỏi.

- Ừ, hiểu vấn đề rồi đấy. – Mai Hoa đáp – Bị tiêm thứ này vào là sẽ lảm nhảm không ngừng. Nếu kẻ tra khảo biết cách dẫn dắt, thì có thể làm nạn nhân nói hết mọi thứ. Tất nhiên cũng cần kỹ năng thẩm vấn đủ thứ, nhưng có biệt dược này thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều.

Tên tóc đỏ im lặng, Mai Hoa tiếp lời:

- Nó giống như thuốc ép nói thật, nước nào cũng cần để tra khảo tù nhân nguy hiểm hoặc gián điệp. Vậy là Xích Quỷ quốc thu được món hời, đổi lại họ có chút địa vị trong Đại Hội Đồng. Không nhiều, nhưng vẫn là có.

Giải thích chán chê, Mai Hoa cất lọ biệt dược trở lại túi áo như giấu vật báu. Ở phía đối diện, Vô Phong nhìn gã bằng ánh mắt dò xét. Có thể vì chuyến đi buồn chán nên Mai Hoa nói chuyện phiếm. Nhưng cũng có thể gã đang phơi bày một chút bí mật, tựa thể hé mở cửa chính và mời gọi khách lạ bước vào lãnh địa của mình.

- Chuyện ở sa mạc Hồi Đằng, tôi vẫn chưa rõ ràng. - Vô Phong lên tiếng.

- À, sa mạc Hồi Đằng. - Mai Hoa lặp lại - Chuyện phức tạp.

- Có thể chia sẻ không?

Mai Hoa khoanh tay, chừng như ngẫm nghĩ, lát sau trả lời:

- Khi đó, tôi là người của Đại Hội Đồng, nhưng thực tế là làm việc cho một nhóm lợi ích gồm các ủy viên cấp cao. Bề ngoài tôi hỗ trợ cho công chúa Lục Châu, nhưng thực chất là làm cho họ.

- Vì cái đầu của Quỷ Nhãn, đúng không? - Vô Phong hỏi.

- Mi Kha nói à? - Mai Hoa cười mỉm - Hai người đi với nhau lâu vậy mà?!

- Cô ta chỉ nói mơ hồ, nhưng tôi cũng đoán ra đôi chút. - Tên tóc đỏ trả lời.

Gã cú vọ khoanh tay, nghĩ ngợi một chút rồi đáp:

- Ừ, là vì cái đầu Quỷ Nhãn. Có một đợt thị trường chợ đen rộ lên những vũ khí cấm, và Mắt Trắng là món hời lớn. Có nó thì có thể ra điều kiện với một quốc gia, thậm chí là một liên minh.

- Vậy giúp đỡ công chúa chỉ là bình phong?! - Vô Phong hỏi.

- Ừ. Khi ấy Lục Châu chưa là mối quan tâm lớn của nhóm ủy viên, cũng không phải của tôi. - Mai Hoa thẳng thắn - Chuyện săn Quỷ Vương, nói thật nhé, chẳng ai trong Đại Hội Đồng quan tâm. Họ coi đó là trò phiêu lưu trẻ con. Cho tới khi Liệt Giả công hạ Tuyệt Tưởng Thành, mở ra một “thứ gì đấy” và làm ô uế Năm Tòa Tháp, các ủy viên mới nhận ra họ đã lún vào một bãi phân thối hoắc.

Gã cú vọ tự nói tự cười. Vô Phong thì không. Với tên tóc đỏ, bãi phân Mù Thủy đã là câu chuyện bi hài nhiều tập, chẳng bãi phân nào có thể so sánh. Trong lúc đó, chiếc xe dã yến lọc cọc đi qua một ổ gà hiếm hoi trên con đường nhựa. Sàn khoang hàng xóc mạnh, cơ thể Tu Mật nảy lên rồi đập xuống, nhưng cô ả vẫn mê man không tỉnh. Công dụng biệt dược còn đó, sinh mạng của cô ả hoàn toàn nằm trong tay Mai Hoa.

- Vậy hồi ở Vương Quốc Cũ thì sao? - Vô Phong hỏi - Tại sao anh muốn giết tôi?

- Giết thì không hẳn. Chỉ là tạo dựng niềm tin với quý ngài Khai Y. - Mai Hoa nhún vai - Ít nhất là anh bạn có giá trị lớn, vì anh bạn mà quý ngài Khai Y nâng đỡ cho họ Hỏa ít nhiều ở phương bắc này.

- Hai năm trước, anh phản các ủy viên Hội Đồng để theo Trần Độ. Một năm trước, anh làm việc cho Khai Y như một tay sai đắc lực. Còn giờ anh tự nhận làm việc cho công chúa. Làm sao chứng minh được anh đang làm cho ai? Dối trá hay không?

- Ông bạn đòi hỏi sự “tin tưởng”, nhưng tôi chỉ là người đưa “tin tức”. - Mai Hoa cười - Cuộc đời chỉ được chọn một thôi, tóc đỏ à.

Gã cú vọ cười cười trong khi Vô Phong mặt lạnh tanh. Tên tóc đỏ nhận ra mình đang tiếp cận vấn đề sai cách, thậm chí ngây ngô. Đây là phương bắc, con người và sự thật luôn đi trên một lớp băng mỏng, khi băng vỡ, cả người lẫn sự thật đều biến mất, chỉ có phương bắc vẫn tồn tại.

Vô Phong ngoảnh ra, nhìn Ly Đốc qua khe cửa hẹp. Gã tóc vàng rơm vẫn đánh xe ngựa, hút thuốc vô tư, chẳng quan tâm chuyện bên trong khoang hàng. Cảm thấy ổn, Vô Phong ngoảnh lại Mai Hoa:

- Công chúa muốn tôi quay về?

- Phải, chỉ vậy thôi. - Mai Hoa nói - Được công chúa Phi Thiên quốc để ý là một vận may, ông bạn. Đừng phung phí. Tôi đã gặp Lục Châu và thấy đôi mắt của cô ta. Đàn bà đang yêu thì dễ thương, mà cũng dễ sợ lắm.

Vô Phong im lặng, suy nghĩ một hồi. Nhưng mặt hắn trơ ra như đá tảng, không ai biết hắn đang tính toán điều gì, kể cả Mai Hoa. Rồi tên tóc đỏ tiếp tục:

- Công chúa tiếp quản mặt trận phía bắc rồi à?

- Ai chà, ông bạn nhanh nhạy ghê! - Mai Hoa tán thưởng - Tôi không biết đã xảy ra vụ gì, nhưng có vẻ đúng thế. Cảm giác như… công chúa được toàn quyền quyết định ở Băng Thổ.

Tên tóc đỏ lại suy nghĩ. Hắn chỉ hỏi phong long cho có chuyện, chẳng dè đoán trúng. Bị giam cầm ba tháng, hắn dành thời gian đọc sách và nghiên cứu nhiều thứ, bao gồm cả chính Phi Thiên quốc.

Trung tâm thế giới Tâm Mộng là lục địa Hỗn Nguyên, nhưng chỉ về mặt địa lý. Trung tâm thật sự là Phi Thiên quốc, mọi quốc gia ngầm thừa nhận điều ấy và chính Phi Thiên quốc cũng tự biết. Bởi sự tự biết, Phi Thiên quốc phân chia thế giới theo bốn hướng đông - tây - nam - bắc, và mỗi hướng là một “mặt trận”, ý nghĩa bao hàm nhiều mặt chứ không chỉ riêng quân sự.

Thông thường hoàng đế Phi Thiên sẽ phải bao quát toàn bộ mặt trận, cũng là cách thể hiện quyền lực của mình. Nhưng việc Lục Châu được toàn quyền xử lý mặt trận phía bắc thì nghĩa là Đệ Thập Nhất - Lục Thiên đang chia sẻ quyền lực, một chuyện trước nay chưa từng xảy ra. Vô Phong đoán rằng công chúa đã thỏa thuận với anh trai mình. Cô ấy đã có bước tiến đáng kể.

Nhưng “quay về” không nằm trong dự định của Vô Phong. Khi đặt chân đến Mù Thủy, hắn đã không tính đường quay lại. Hắn chỉ muốn báo thù.

- Nếu anh cần giúp đỡ, tôi sẽ chuyển tới công chúa, và chắc chắn cô ấy sẽ không từ chối. Tôi cam đoan. Cô ấy đang yêu mà! - Mai Hoa nhếch mép cười đểu - Có khi chưa cần anh bạn mở miệng, cô ấy đã giúp rồi không chừng!

Vô Phong nhìn gã cú vọ một hồi, gương mặt vô cảm song thâm tâm xáo động. Hắn đã nói lời yêu Tiểu Hồ, nhưng đôi lúc hình ảnh công chúa lại xuất hiện một cách rõ ràng sống động trong đầu hắn, đến nỗi mũi hắn cũng ngửi được mùi hương phảng phất trên mái tóc nâu của nàng. Và điều ấy làm hắn bối rối.

Đàn ông là một thứ sinh vật tham lam vô độ.

Trong ký ức của Vô Phong, đêm giá rét trong cái hang đất Thiên Phạn chưa bao giờ nhạt đi.

- Tới rồi!

Từ bên ngoài, Ly Đốc nói vọng vào qua khe cửa gỗ. Vô Phong mở cửa sổ trên khoang hàng và nhận ra mình đã đến nơi. Hắn chợt hiểu tại sao cỗ xe dã yến trải qua một quãng đường bằng phẳng, trái ngược hoàn toàn địa hình mấp mô lởm chởm của xứ Mù Thủy.

Phía trước Vô Phong, cách đây khoảng chừng bốn trăm mét là nhiều quả đồi cao thấp lố nhố. Đang đêm nhưng Vô Phong thấy rõ từng quả đồi một, bởi chúng được thắp sáng bởi vô số ngọn đèn từ các công trình xây dựng bên trên. Những công trình là tổ hợp giữa khu vực dân sinh và pháo đài quân sự. Bằng mắt thường cũng nhìn thấy vài nòng pháo phòng không đang chĩa lên trời, trong khi ngay bên cạnh là chung cư cho người ở. Nơi đây khá lộn xộn, nhưng là có lý do. Nhìn sơ, tên tóc đỏ nhận ra các quả đồi nằm trong một hệ thống phòng thủ kiên cố, dư sức bẻ gãy mọi cuộc tiến công hoặc bao vây dài ngày.

So với cả vùng đất Mù Thủy mưa dai thối đất thối cát thối cả người, nơi này lại khô ráo hơn cả. Cây cỏ cũng mơn mởn xanh đầy sức sống, khác hẳn những cánh rừng khô quắt khẳng khiu trụi lá mà Vô Phong thường thấy. Nếu không có bóng dáng bọn phiến quân tuần tra, có lẽ nó đã trở thành một điểm du lịch được ưa chuộng. Qua ô cửa sổ, Vô Phong trông thấy từng toán phiến quân đang dõi theo chiếc xe dã yến, và chẳng ai có cái nhìn thân thiện. Lực Lượng Mù Thủy đang cảnh giác cao độ.

- Đỉnh Thủ Đảo đây hả? - Vô Phong nói.

- Ờ, là Đỉnh Thủ Đảo, cái nôi và pháo đài mạnh nhất của Lực Lượng Mù Thủy. - Mai Hoa nói - Chúng ta đang ở giữa tổ bầy rắn, ông bạn.

Vô Phong nhìn thêm một lát rồi đóng cửa sổ, kiểm tra tư trang. Tên tóc đỏ móc ra một cuốn sổ nhỏ, gọi là “sổ căn cước”, bên trong là ảnh chụp chân dung, vài dòng thông tin cho thấy hắn đã “phục vụ” Lực Lượng Mù Thủy một năm, dưới danh nghĩa là vệ sĩ riêng của Tu Mật. Tất nhiên mọi thứ đều là đồ giả, được mông má bởi bàn tay ma thuật của Mai Hoa. Để kiểm soát lãnh thổ cũng như các thành phần liên quan, Lực Lượng Mù Thủy phát hành sổ căn cước này như một chính thể nhà nước thực thụ.

Vô Phong nhìn nội dung cuốn sổ, cảm giác chân thật đến mức hắn tự nghi ngờ, rằng đã có lúc chiến đấu cho đám phiến quân hay chưa?

Trong khi ấy, Mai Hoa dựng Tu Mật trở dậy, một tay đỡ lưng cô ta còn tay kia đặt lên đỉnh đầu, năm ngón chụm lại bấu vào hộp sọ. Gã cú vọ lầm rầm chú ngữ, năm ngón tay bốc làn khói xanh mỏng mảnh. Tu Mật mở mắt, con ngươi co giãn một cách kì lạ như mắt mèo, mí mắt giật giật một cách ghê rợn. Vô Phong chứng kiến từ đầu tới cuối. Hắn kinh ngạc khi thấy Tu Mật mở mắt, khoan thai ngồi lên ghế khoang hàng. Ngoại trừ gương mặt vô cảm cùng ánh mắt cứng đơ, cô ta cư xử bình thường như bao người khác.

- Có tác dụng đâu đấy khoảng ba tiếng… - Mai Hoa nói - …hy vọng chúng ta đủ thời giờ.

Vô Phong tặc lưỡi thở phù. Hắn đang xâm nhập vào lòng kẻ thù. Hắn cảm giác được adrenaline đang chảy khắp não bộ. Hắn cảm giác thủ lĩnh Lực Lượng Mù Thủy đang ở đây.

Chiếc xe dã yến di chuyển thêm một trăm mét thì dừng lại trước một chốt chặn của phiến quân. Lính Mù Thủy kiểm tra sổ căn cước của cả Ly Đốc, Vô Phong và Mai Hoa. Chúng kiểm tra kĩ khoang hàng, săm soi từng tấm ván lẫn gầm bên dưới. Chúng yêu cầu cả ba người giao nộp vũ khí, nhưng rồi Tu Mật cất lời:

- Vệ sĩ riêng của tôi. Đừng làm phiền.

Tu Mật đưa ra sổ căn cước, vài món đồ tùy thân và giấy tờ. Đám phiến quân kiểm tra, gọi điện liên lạc cấp trên một hồi. Trong lúc ấy, bọn Vô Phong nín thở chờ đợi, ai nấy sẵn sàng vũ khí. Đôi khi sự việc có thể không theo ý muốn, và họ chuẩn bị tâm thế cho tình huống tồi tệ nhất.

Nhưng rồi đám phiến quân để bọn Vô Phong thông quan. Mọi việc đều ổn thỏa. Chiếc xe dã yến chầm chậm đi trên con đường rải nhựa bằng phẳng, tiến sâu vào Đỉnh Thủ Đảo. Bấy giờ, Vô Phong thở hắt ra nhẹ nhõm. Hắn mở cửa sổ, để gió lạnh xoa dịu sự căng thẳng tâm trí, đồng thời nhìn ngắm vùng đất này. Trong bóng đêm, những quả đồi phả vào mắt hắn ánh đèn vàng vọt. Chúng không che giấu hình dáng của mình, nhưng không có nghĩa kẻ nhìn vào sẽ biết hết mọi thứ về chúng. Chẳng ai biết bên dưới dãy công trình kia hay trong lòng đồi có những bí mật gì.

Xe dã yến đi sâu vào những con đường ngoằn ngoèo bên dưới, sau đó trèo lên đường dốc bao quanh một quả đồi. Cảnh vật qua cửa sổ chậm rãi lướt qua mắt Vô Phong. Đường ở đây không tên, nhà không số, bản thân quả đồi cũng chẳng có danh xưng. Tuy nhiên, dựa vào vài tấm biển chỉ đường, Vô Phong biết quả đồi này được đánh số “A1”. Đây là Đồi A1.

Đã nửa đêm song Đồi A1 vẫn nhộn nhịp tiếng người. Toàn Mù Thủy chìm trong chiến tranh, hết tràng bom đạn đinh tai nhức óc lại tới cái dài lê thê im lặng chết chóc. Nhưng Đỉnh Thủ Đảo không thế. Đồi A1 không thế. Khói lửa hỗn loạn dường như chưa chạm đến chốn này. Vô Phong thấy rõ một quán rượu tấp nập khách khứa, gồm cả dân chúng lẫn lính phiến quân. Một sự lỏng lẻo không đáng có vào thời điểm chiến tranh, hoặc có thể văn hóa sống khác biệt. Dù sao thì dân phương bắc vẫn mê rượu hơn tất cả.

Nửa tiếng sau, theo sự hướng dẫn của phiến quân, bọn Vô Phong được đưa tới một tòa nhà cao năm tầng, vốn dành riêng cho đối tác quan trọng của Lực Lượng Mù Thủy. Bị biệt dược và Mai Hoa kiểm soát, Tu Mật hành động như một con rối, nhưng là con rối hoàn hảo. Cô ta dẫn đầu cả nhóm, đối đáp trơn tru với bọn phiến quân như thể là người làm chủ. Tại sảnh chờ tòa nhà, Tu Mật yêu cầu được gặp Đan Cổn - thủ lĩnh tối cao của phiến quân.

- Tôi đã suýt bị giết, Băng Hóa quốc đang nhắm vào danh sách đối tác của chúng ta. - Tu Mật nói với người đại diện phiến quân - Tôi cần gặp trực tiếp thủ lĩnh để thảo luận về bản danh sách.

Đại diện phiến quân là một gã trung tuổi, chau màu nghi hoặc:

- Ý của quý cô là…?

- Tôi không thể giữ nó thêm. Quá nguy hiểm cho tôi! - Tu Mật rít lên.

Nói rồi cô ả giơ đôi tay bị chặt nhiều đốt ngón làm minh chứng - dấu vết từ cuộc tra khảo của Mai Hoa nay lại trở thành “bằng chứng” có sức nặng. Người đại diện phiến quân rùng mình, sau bối rối. Gã bối rối vì lời đề nghị của Tu Mật chứ không phải biểu hiện của cô ta. Biệt dược của Mai Hoa đang phát huy công dụng.

- Tôi sẽ báo cáo lại với thủ lĩnh. - Người đại diện trả lời - Thời gian, địa điểm gặp, tôi sẽ báo sau. Giờ thì mời cô nghỉ ngơi.

Tu Mật gật đầu, sau đó cùng bọn Vô Phong bước lên tầng trên. Họ được phân chia ở hai phòng riêng biệt như một lẽ thường tình. Nhưng khi đám phiến quân vừa đi khỏi, ba gã đàn ông chuyển qua phòng của Tu Mật. Lúc này, cô ả đang có triệu chứng buồn nôn và mê sảng do tác dụng phụ của biệt dược, Mai Hoa buộc phải can thiệp bằng cách tiêm thêm biệt dược. Vô Phong nhìn cô ả mê man, rồi quay sang Ly Đốc:

- Dụ được Đan Cổn ra mặt chứ?

Ly Đốc châm điếu thuốc, rít một hơi, sau đáp:

- Không chắc, có thể lão ta sẽ gặp qua máy chiếu ba chiều. Như thế mọi công sức thành công cốc. Nhưng bản danh sách đối tác là một lý do không tồi. Mất danh sách đối tác, Lực Lượng Mù Thủy sẽ mất nguồn lực hỗ trợ. Cầu xin Vạn Thế, tóc đỏ. Hãy cầu Vạn Thế là lão già Đan Cổn chịu ra mặt.

Vô Phong gật gù. Hắn đoán rằng việc gặp gỡ sẽ diễn ra trong ngày mai hoặc ngày kia, chậm lắm là trong ba ngày. Và khi Đan Cổn xuất hiện cũng là lúc hắn ra tay. Bắt sống Đan Cổn, nhiệm vụ hoàn thành.

Thấy chẳng còn việc gì để làm, tên tóc đỏ rời đi. Nhưng chưa được mươi bước, hắn nghe Ly Đốc gọi:

- Đi đâu đấy?

Vô Phong chìa bao thuốc và lắc lắc, tỏ ý muốn tìm không gian riêng bên ngoài. Ly Đốc tiếp lời:

- Liệu giờ mà về, chúng ta cần bàn kế hoạch tác chiến.

Tên tóc đỏ gật gù tỏ ý đã nghe, nhưng Ly Đốc lại tiếp tục:

- Hoàn thành nhiệm vụ, ông bạn sẽ có thứ mình muốn. Ngài đại thống lĩnh sẽ giữ lời hứa.

Vô Phong khựng lại. Lời của Ly Đốc tuy là hứa hẹn, song giống như một lời cảnh báo. Có lẽ thằng tóc vàng rơm đã đoán ra điều gì đấy - Vô Phong nghĩ vậy. Nhưng kể cả thế, hắn cũng chẳng ngán. Phương bắc là nơi người ta đi trên lớp băng mỏng, chỉ một bước sai lầm là chìm vào lòng nước chết chóc buốt giá.

Quan trọng là đi giỏi.

Tên tóc đỏ rời đi và chẳng thèm nhìn Ly Đốc một lần. Hắn rời tòa nhà, cư xử một cách bình thường trước đám phiến quân đang canh gác khắp nẻo đường Đồi A1. Trong mắt lính Mù Thủy, hắn là một vị khách lạ mặt, một kẻ mới đến đáng ngờ. Giống như một toán lính lúc này phía đang nhìn chằm chằm Vô Phong từ góc đường đồi, tay lăm lăm súng. Chúng biết Vô Phong đi theo Tu Mật, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tin tưởng hắn hoàn toàn.

Bất chợt, Vô Phong rảo bước về phía toán lính. Bọn Mù Thủy giật mình định giương súng, nhưng chúng dừng lại khi thấy tên tóc đỏ giơ cao hai tay:

- Hỏi đường! Cho tôi hỏi đường! - Vô Phong nói.

Tên tóc đỏ dừng chân trước toán lính khoảng ba mét. Tham gia đủ loại cuộc chiến, hắn hiểu rõ những quy tắc an toàn và thực hành chúng như bản năng. Hắn cất lời:

- Ở đây có chỗ nào “vui vẻ” không?

Bọn lính Mù Thủy nhìn nhau rồi bật cười. Chúng đều đeo mũ trùm sơn hình đầu lâu, nhưng ánh mắt của chúng cho thấy chúng đang cảm thấy thằng tóc đỏ kia hài hước. Rồi một tên chỉ tay vào một con hẻm cách đó vài mét:

- Đằng kia! Cứ đi là thấy! Mấy con nhỏ thường đứng ở đó.

Vô Phong gật đầu cảm ơn. Sau đó hắn ném bao thuốc cho toán lính như một lời cảm ơn. Đám lính Mù Thủy gật gù, coi đó là một cử chỉ lịch sự của tên tóc đỏ.

Theo chỉ dẫn, Vô Phong bước vào hẻm. Chỗ này là tổ hợp của chợ tạm, quán rượu, hàng ăn đêm và những kẻ vô gia cư nằm vạ vật. Về cơ bản, nó giống như bao thành phố bình thường khác ở phương bắc. Rồi hắn cũng tìm thấy chỗ “vui vẻ”. Bên cạnh một quán rượu ồn ào là những cô ả gái điếm. Trời rét căm căm nhưng cô gái nào cũng bận tất lướt, bốt hoặc giày cao gót, quần thì ngắn đến mức chưa lại rất ít ỏi cho trí tưởng tượng. Thấy Vô Phong bước qua, các cô gái chạm vào tay hắn, đụng vào người hắn, hoặc phô trương hơn là vạch hẳn áo lên cao cho hắn thấy mấy thứ cần thấy. Tên tóc đỏ nhìn một lúc, đôi mắt lạnh ngắt như khách hàng khó tính chẳng ưng món nào. Bất chợt, một cô nàng đội mũ trùm chạy ra rồi kéo tay Vô Phong đặt lên đùi mình:

- Bé chưa mười bảy tuổi đâu, anh trai. Vui vẻ với bé nhé?!

- Thật là chưa mười bảy? - Vô Phong hỏi.

- Ra đằng kia là biết liền nè! - Cô gái nhõng nhẽo kiểu trẻ con.

Vô Phong gật gù như đã tìm thấy mặt hàng ưng ý. Cô gái đội mũ trùm nọ kéo tay tên tóc đỏ đi, bỏ lại cái nhìn nuối tiếc của đám gái điếm. Cô ta dẫn Vô Phong vào con hẻm không bóng người, bất chợt nhảy lên ôm Vô Phong, hôn má hắn chùn chụt:

- Moa moa! Lâu rồi mới gặp tóc đỏ! Nhớ quá đi à!

Chiếc mũ trùm rơi ra làm lộ mái tóc hồng cùng những dải tóc thắt bím nhiều màu của cô ả nọ. Vô Phong không đẩy cô ả ra, cũng không ôm lại, chỉ cất lời:

- Trông cô vẫn khỏe đấy, Si Giáng.

Si Giáng chắp tay sau lưng, cười hì hì một cách đáng yêu. Kể từ sau chuyến hành trình đến Vương Quốc Cũ, đây là lần đầu tiên Vô Phong gặp lại cô ta. Tên tóc đỏ vươn tay bóp mũi Si Giáng:

- Chuyện ở Vương Quốc Cũ, tôi chưa quên đâu.

- Ui đau! - Si Giáng nhăn mặt, bàn tay túm lấy tay Vô Phong - Biết rùi mà! Tôi sẽ đền bù! Ngủ với tôi nha?! Nè, tôi qua mười tám tuổi rồi đấy, người đàn ông tuân thủ luật pháp!

Cô ả đưa tay Vô Phong đặt lên mông của mình và khuyến khích hắn muốn làm gì thì làm. Si Giáng càng lớn càng xinh đẹp và quyến rũ. Vô Phong thừa nhận điều đó. Nhưng hắn rụt tay lại một cách dứt khoát. Si Giáng xụ mặt, đưa tay chọt chọt lên má tên tóc đỏ:

- Cho mà không xơi?! Đồ ngu! Nhưng anh không thoát tôi mãi được đâu, tóc đỏ. Nhân tiện… còn thuốc không?

Vô Phong móc một bao thuốc ra đưa cho cô ả, nói:

- Đánh bạc hết rồi à?

- Ừ, hết sạch, dạo này đen quá đi! - Si Giáng châm điếu thuốc rít một hơi - Giờ tôi lại bám bà già Mi Kha kiếm ăn thôi.

- “Mọi người” đến đủ chứ? - Vô Phong hỏi.

- Đủ cả, chỉ đợi anh ra lệnh. - Si Giáng cười - Có tiền là chơi tất!

- Tôi sẽ gửi tin nhắn sớm. - Tên tóc đỏ nói - Và tôi sẽ trả thêm cho cô vì gọi được “mọi người” tới.

Si Giáng vòng tay ôm cổ Vô Phong, đôi mắt đầy gợi tình:

- Khỏi tiền! Ngủ với nhau một đêm thôi! Đi mờ?! Ngủ nhé?! Ngủ với em đi, tóc đỏ?! Em không bằng bà già Mi Kha à?

Vô Phong lắc đầu. Si Giáng xụ mặt lần nữa rồi đấm vào ngực hắn trước khi rời đi:

- Ghét! Cứ chờ đấy!

Si Giáng tung tăng bước khỏi con hẻm. Vô Phong nhìn theo cô ta, mặt trơ ra như đá tảng. Mi Kha đã có thành ý, hắn cũng chẳng dại gì mà từ chối. Muốn chơi với đại thống lĩnh Khai Y, hắn phải tận dụng mọi nguồn lực.

Ở phương bắc, ai cũng đi trên băng mỏng, quan trọng là phải đi giỏi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free