(Đã dịch) Ngã Thị Chí Tôn - Chương 9
Vân Dương mặt lạnh như tiền, thờ ơ vung đao xuống. Đầu ba người lăn lóc như dưa hấu. Trong phòng, giờ chỉ còn lại một mình Thanh Xà. Từ lúc Vân Dương vừa bước vào cửa đã bắt đầu giết người, không nói một lời, không hề có bất kỳ gián đoạn nào, đã giết bảy mạng người.
Cái gọi là Thanh Xà bang, Vân Dương điều tra ra thì chỉ có vỏn vẹn mười hai người. Thêm bốn tên thủ hạ của Vương Báo đã chết dưới tay hắn trước đó, hiện tại cũng chỉ còn lại bang chủ Thanh Xà mà thôi.
Phốc, phốc...
Vân Dương từng bước từng bước đến trước mặt Thanh Xà. Thanh Xà run rẩy tê liệt dưới đất, bị dọa đến toàn thân mềm nhũn. Hắn căn bản không thể nghĩ ra, rốt cuộc mình đã đắc tội vị Sát Thần này từ lúc nào? Từ đầu đến cuối một câu cũng không nói mà cứ thế giết người.
Hắn thấy giày Vân Dương đã đến trước mắt mình, biết mình không còn đường sống, ngay lúc này, Thanh Xà đột nhiên điên cuồng đứng lên. Đao của Vân Dương đã giơ cao.
“Chậm đã!” Thanh Xà bi phẫn hét lớn: “Đây...!Đây là Thiên Đường thành, dưới chân Thiên tử, chúng ta mặc dù không phải người tốt, nhưng tội phạm phải tuyệt đối không đến mức chết! Ngươi, ngươi rút đao giết người, chẳng lẽ không sợ vương pháp sao!”
Vương pháp?
Vân Dương đảo mắt lòng vòng, một mặt hờ hững. Đao trong tay nhấc lên. Thanh Xà nước mắt đều chảy ra: “Ngươi...!Ngươi coi như muốn giết người, nhưng...!Cũng nên cho ta một cái lý do chứ? Vì, vì cái gì?!”
“Vì cái gì?” Vân Dương dừng hành động, thản nhiên nói: “Ngươi có một tên thủ hạ, gọi là Vương Báo à?”
Thanh Xà mở to hai mắt, tròng mắt gần như lồi hẳn ra: “Dạ...!Có...”
“Ừm, Vương Báo ức hiếp cô nhi quả mẫu...!Cho nên, ta liền đến xem những người khác có phải cũng giống vậy hay không.”
Thân thể Thanh Xà lập tức cứng đờ, nỗi bi phẫn trong mắt như hóa thành thực chất, hắn uất ức đến cực điểm mà gào lên một tiếng: “Lão thiên ơi...!Vương Báo khi dễ cô nhi quả mẫu...!Ngươi liền đến giết ta...” Thanh Xà điên cuồng kêu lên: “...!Chuyện đó...!Liên quan quái gì đến ta...!”
“Ta oan uổng...”
Vẫn chưa nói xong, một đạo hàn quang chợt lóe, đầu Thanh Xà đã rơi trên mặt đất, lăn hai vòng, hai mắt trừng lên trời, bi phẫn uất ức. Hắn đến chết cũng không nghĩ ra, Vương Báo khi dễ cô nhi quả mẫu, thì có liên quan gì đến hắn? Tại sao lại phải tới giết hắn?
Vân Dương đem đao của mình lau vào bộ quần áo của thi thể, sau đó thu lại. Nhìn thi thể đầy đất, ánh mắt Vân Dương hiện lên một đạo lãnh quang.
“Vương pháp...!Đám tạp toái này thế mà còn dám cùng ta đàm luận vương pháp.”
Vân Dương thì thào: “Quốc nạn lâm đầu, nội loạn lưu manh mất đi lương tri, dù theo vương pháp hình luật, tội không đáng chết, nhưng dám ức hiếp tàn tật tướng sĩ, nên giết! Tất sát!”
“Ngươi nói không sai, trong thành này có vương pháp. Dựa theo vương pháp hình luật, ngươi thật sự tội không đáng chết! Vương pháp không giết ngươi, nhưng ta sẽ giết ngươi!”
Vân Dương đạm mạc xoay người, cất bước rời đi. Bỗng nhiên hắn lại cảm giác được, giữa thiên địa, có mấy cỗ sức mạnh kỳ diệu lập tức tràn vào cơ thể hắn. Trong thức hải một mảnh chấn động, Vân Dương kinh ngạc phát hiện, mảnh chồi non nho nhỏ của Sinh Sinh Tạo Hóa Liên, đang rung rinh lớn nhanh như thổi...
“Tội ác tày trời không thể lưu, một đao tru diệt khoái ý đi, thu lại nhân gian bất bình khí, Tạo Hóa Kim Liên hé cánh.”
Vân Dương chỉ cảm thấy toàn thân tê ngứa dễ chịu lạ thường. Trong thức hải, lá sen xanh xanh bát ngát, chập chờn lớn lên, chỉ một lát đã to bằng cái bát con. Lá sen mỏng đầu khá nhọn. Vô số tin tức huyền bí, vọt vào trong đầu Vân Dương như lũ quét. Hắn cảm giác đầu của mình hơi lớn hơn một chút...
Vân Dương triển khai thân pháp, thừa dịp bản thân vẫn còn chút tỉnh táo, chạy như bay về hướng Vân phủ... Con đường hắn đi qua, bởi vì Sinh Sinh Tạo Hóa Liên sinh trưởng, vô số tinh thuần sinh mệnh chi khí dâng trào, cỏ cây thi nhau đâm chồi nảy lộc, phát triển mạnh mẽ! Toàn bộ Thiên Đường thành đều trở nên hỗn loạn...
Con người tuy là linh của vạn vật, nhưng lại không quá mẫn cảm với sự biến đổi của linh khí vũ trụ. Sinh linh mẫn cảm nhất với sinh khí và linh khí... không thể không kể đến Huyền thú của Thiên Huyền đại lục! Càng là Huyền thú cấp cao, lại càng mẫn cảm với tinh thuần sinh mệnh chi khí cùng linh khí biến hóa.
Thiên Đường thành là thành thị xếp hạng ba toàn đại lục, trong thành tàng long ngọa hổ. Huyền Khí cao thủ, giang hồ hào kiệt, danh túc ẩn dật... các đại thế gia... vô số kể. Mà trong số những người này, rất nhiều người, đều nuôi những đầu Huyền thú từ khi còn trong trứng làm chiến sủng. Chiến sủng, không phải là sủng vật, mà là đồng bạn chiến đấu. Sức chiến đấu của Huyền thú rất cường đại, đó là thường thức mọi người đều biết. Một đầu cửu cấp Huyền thú, sức chiến đấu thậm chí không kém tông sư. Đương nhiên, cửu cấp Huyền thú là một tồn tại trong truyền thuyết, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Nhưng, Tam tứ ngũ lục... cấp Huyền thú thì đầy rẫy trong Thiên Đường thành. Thậm chí, thất cấp Huyền thú cũng không ít...
Giờ khắc này, toàn bộ Huyền thú trong Thiên Đường thành, đều trở nên hưng phấn! Phẩm giai càng cao, thì càng hưng phấn... Nhất thời, toàn bộ Thiên Đường thành gà bay chó chạy...
Phòng số một chữ Thiên của Lăng Vân khách sạn, Thiên Đường thành. Một thiếu nữ quần áo màu xanh hai tay chống cằm, mặt mày hớn hở đùa nghịch sủng vật trước mặt. Cũng chỉ có trước mặt sủng vật của mình, nàng mới có thể buông lỏng như vậy. Đây là một tiểu gia hỏa dài hơn ba xích, trên đầu mọc hai cái sừng trong suốt như ngọc, đôi mắt đỏ bừng, linh động đến cực điểm. Sau lưng lại có ba cái đuôi, toàn thân da lông bóng loáng như là tơ lụa, lúc này đang uể oải nằm ườn trên giường, thần thái cực kỳ hài lòng. Nếu có người nhìn thấy, tất nhiên sẽ kinh hô một tiếng: “Thiên Huyễn Linh Hầu!”
Huyền thú khó gặp, ấu thú càng thêm hiếm có! Thợ săn có thể giết chết Huyền thú. Nhưng trước khi chết, chúng sẽ tự tay giết con của mình. Bọn chúng tình nguyện tự tay giết chết con của mình, cũng không muốn con của mình bị nhân loại nô dịch. Huyền thú cấp cao càng có tính cách hung hãn như vậy. Thiên Huyễn Linh Hầu trong số đó đều xếp hạng đầu. Một ấu thú Thiên Huyễn Linh Hầu, dùng bốn chữ “Giá trị liên thành” để hình dung vẫn còn chưa đủ! Thiên Huyễn Linh Hầu thuộc về bát phẩm Huyền thú, trong số Huyền thú được ghi chép của Thiên Huyền đại lục, hoàn toàn đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn của Huyền thú. Hơn nữa, Thiên Huyễn Linh Hầu có thể tấn cấp...! Mặc dù hy vọng rất nhỏ, nhưng thực sự tồn tại. Thế mà lại xuất hiện một đầu trong Thiên Đường thành này. Nếu để cho người khác biết, chỉ sợ sẽ gây nên một hồi tranh đoạt tinh phong huyết vũ.
Ngay sau đó, Thiên Huyễn Linh Hầu bỗng nhiên đứng thẳng người lên, đôi lỗ tai dựng thẳng tắp, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên từng vòng sáng, dường như đang cực kỳ hưng phấn! Ngay cả sừng trên đầu, đều đang lập lòe tỏa sáng!
“Linh Linh, sao vậy?” Nữ tử kinh hãi, kinh hô một tiếng: “Linh Linh, ngươi sao vậy? Ngươi...!Ngươi muốn đi đâu...!Người đâu mau tới đây này...!Người đâu mau tới đây...”
Thiên Huyễn Linh Hầu đột nhiên đứng lên, ba cái đuôi duỗi xuống, từ cửa sổ nhảy ra ngoài phi như mũi tên. Đây chính là tầng tám, nhưng Thiên Huyễn Linh Hầu như giẫm trên đất bằng, vừa tung người, ngay trong màn đêm biến mất vô tung vô ảnh. Nữ tử bối rối, không tự chủ được kêu lên. Hô xong mới nhớ tới, lần này nàng một mình trốn nhà đi, căn bản không có người đi theo. Tâm hoảng ý loạn, không chút nghĩ ngợi từ cửa sổ nhảy xuống...
Ở chương 2: có nhắc đến lục giai Huyền thú, ở chương này lại nhắc đến bát phẩm Huyền thú. Vậy giai và phẩm ở đây là như thế nào?
Đầu tiên nên nói đến giai, giai ở đây là cấp độ tu vi của Huyền thú, giai càng cao thì Huyền thú càng mạnh. Còn phẩm, phẩm được coi là tiềm lực của một con Huyền thú, phẩm sinh ra đã có và được quyết định bởi huyết mạch của phụ mẫu.
Phẩm đại diện cho thành tựu cực hạn một đời mà Huyền thú có thể đạt được, nếu như không có cơ duyên đặc biệt nào đó. Ví dụ một con Huyền thú lục phẩm, vậy cả đời nó chỉ có thực lực tối đa là Lục giai và không thể đột phá Thất giai! Nhưng ở đây Thiên Huyễn Linh Hầu là bát phẩm Huyền thú, vì vậy nó trưởng thành cực hạn là Bát giai. Nhưng linh hầu này có cơ hội rất nhỏ có thể tự nhiên trưởng thành thành Cửu giai! Điều đó làm nên giá trị của nó!
Vân Dương chỉ cảm thấy toàn thân tê ngứa dễ chịu lạ thường, đầu óc như muốn vỡ tung khi vô số thông tin ùa vào đại não. Nhưng hắn cũng không có tâm trạng xem xét kỹ. Mau chóng về nhà. Tới đây, chỉ cần qua một cái giao lộ, liền có thể trở về Vân phủ, đột nhiên, một tiếng “Chi chi” kỳ quái vang lên, tựa hồ có thứ gì đó đang gọi hắn. Sau một khắc, chỉ thấy giữa không trung, một vệt sáng trắng như chớp giật hướng về hắn lao đến. Tốc độ nhanh đến cực điểm.
Vân Dương vừa lóe lên một ý nghĩ, vệt sáng trắng kia đã lao đến trước mặt hắn. Vân Dương xem xét, chỉ thấy một con khỉ con lông vàng xinh xắn, ngoan ngoãn ngồi xổm dưới chân, ngẩng đầu, đôi mắt linh động thiết tha nhìn hắn.
“...” Vân Dương không còn gì ��ể nói. Trong đêm tối đen kịt, lại có một con khỉ con, đột nhiên nhảy xổ ra trước mặt hắn. Chuyện gì xảy ra? Còn bày ra một tư thái thân quen như vậy, ánh mắt thân thiết như vậy...!Ta và ngươi là lần đầu tiên gặp mặt có được không?
Vân Dương cơ hồ muốn quay đầu nhìn xem, đây rốt cuộc là Thiên Đường thành hay là đang ở Huyền Thú sâm lâm? Khỉ nhỏ thấy Vân Dương không để ý tới nó, chi chi kêu lên, một bộ lo lắng khát vọng, gãi đầu một cái, ôm lấy hai chân Vân Dương. Ngẩng cái đầu nho nhỏ, ý là để Vân Dương ôm lại nó.
Chỉ là, nó vò đầu một cái, lại khiến Vân Dương giật nảy mình. Giấu dưới lông vàng là hai cây ngọc giác màu trắng tinh xảo. Đầu mọc sừng rồng, sau lưng nhiều đuôi. Bạch ngọc vi cốt, huyết hải đồng tử. Thế gian linh vật, Thiên Huyễn Linh Hầu! Con khỉ trước mắt này, lại là ấu thú Thiên Huyễn Linh Hầu.
“Sao có thể à...” Vân Dương cũng gãi đầu một cái: “Đi dạo một vòng, lại có Thiên Huyễn Linh Hầu chủ động tìm đến nương tựa? E hèm... Hôm nay nhân phẩm mình bạo phát à?”
Nhìn thấy khỉ nhỏ gấp rút vò đầu bứt tai đáng thương, trong lòng Vân Dương mềm nhũn, đưa tay đem Thiên Huyễn Linh Hầu bế lên. Khỉ nhỏ lập tức tỏ vẻ hài lòng, thư thư phục phục cuộn tròn trong ngực Vân Dương, cánh tay nhỏ bé óng mượt mở ra, ôm lấy Vân Dương, trong cổ họng phát ra tiếng “hô hô” đầy mãn nguyện, ánh mắt híp lại, ngủ thiếp đi... Ngay cả ba cái đuôi đều thuận thế nhét vào trong ngực Vân Dương...!Cả người cuộn tròn lại thành một khối lông mềm mại...
Vân Dương có chút phát mộng. Thiên Huyễn Linh Hầu à, bát phẩm Huyền thú à! Mặc dù chỉ là con non có ba cái đuôi. Nhưng, linh trí tuyệt đối không thấp à. Thiên Huyễn Linh Hầu trong truyền thuyết hung hãn, táo bạo, cự lực vô biên lại thiện thiên biến vạn hóa...!Vậy mà đáng yêu như thế? Tự dưng đang yên đang lành, thấy hắn liền nhảy vào trong ngực? Một bộ dáng vẻ an cư lạc nghiệp, có vẻ rất hài lòng à.
“Con khỉ nhỏ này không phải bị nhược trí đấy chứ...” Vân Dương trừng mắt nhìn khỉ nhỏ trong ngực, thầm nghĩ một cách hơi vô sỉ.
Ngay lúc đó, một trận khí tức lạnh lẽo, bao phủ lấy hắn mà tới. Một cỗ sát khí sắc bén. Vân Dương có thể cảm giác được, có một thanh kiếm sắc bén đang chỉ thẳng vào bản thân. Nếu như hắn có chút dị động, liền dẫn tới tai họa ngập đầu. Hiện tại thực lực của hắn còn chưa khôi phục đến một thành, đối mặt sát khí như vậy, căn bản không có nửa điểm hoàn thủ.
Nhưng, Sức mạnh Sinh Sinh Bất Tức Thần Công trong kinh mạch bỗng nhiên tự vận hành. Tựa như Đế Vương gặp phải tuyệt đại khiêu khích, mặc dù thực lực nhỏ yếu, nhưng địa vị quân lâm thiên hạ không thể khinh nhờn!
“Ngươi...!Là tặc tử phương nào!” Tiếng quát lạnh lùng truyền đến: “Mau buông Linh Hầu của ta xuống!”
Vân Dương xạm mặt lại. Tặc tử? Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong sương đêm phía trước, một bóng hình yểu điệu bỗng nhiên xuất hiện. Tựa hồ là một đoàn nồng vụ, lập tức ngưng tụ thành một vị mỹ nhân. Tiếp đó, một bước liền từ trong sương mù dày đặc đi ra. Trên tay của nàng cũng không có kiếm, nhưng kiếm khí sắc bén lại không chút nào yếu bớt.
Một cỗ mùi thơm nhàn nhạt như lan tỏa, ch��m rãi tràn ngập trong sương đêm. Nữ tử dáng người yểu điệu, cứ như vậy đứng trong mây mù, khiến người ta có cảm giác như một tiên tử trong mây, thần thánh cao khiết. Nhưng Vân Dương đối với nàng hoàn toàn không có cảm giác gì. Đối với hắn hiện tại mà nói, linh thú, mỹ nữ, đều chẳng hề để tâm chút nào. Hắn khẽ ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Thiên Huyễn Linh Hầu này là của cô?”
Nữ tử ẩn mình trong sương mù dày đặc, thanh âm lạnh nhạt: “Chẳng lẽ là của ngươi?”
Vân Dương thản nhiên nói: “Nó không phải của ta, bất quá, hai chữ tặc tử này, xin miễn thứ cho kẻ bất tài không dám nhận, còn xin cô nương thu hồi lại.” Hắn mặc dù cảm giác nữ tử này sâu không lường được, tu vi cao cường, nhưng cũng sẽ không nhượng bộ. Chuyện gì cũng có thể, nhưng khỉ của ngươi chủ động tới tìm ta, đuổi đều đuổi không đi, ngươi lại mắng ta là tặc tử?
Nữ tử một bước phóng ra, vốn là tức giận sôi sục, lòng nóng như lửa đốt, nhưng lập tức trừng lớn con mắt xinh đẹp, miệng nhỏ kinh ngạc mở ra, nhìn khỉ nhỏ thành thành thật thật, thư thư phục phục trong ngực Vân Dương, không thể tin tưởng vào hai mắt của mình. Nếu không phải có một đoàn nồng vụ che khuất mặt của nàng, biểu cảm chấn kinh tất nhiên sẽ bị Vân Dương nhìn thấy. Nhưng dù vậy, thân thể mềm mại vẫn lảo đảo một chút.
Ta thấy cái gì? Thiên Huyễn Linh Hầu à! Ta hầu hạ nó ba tháng, nó cũng không cùng ta quá thân cận. Tên trước mắt này, rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt khỉ con, thế mà khiến nó ngoan ngoãn nằm nhoài trong ngực như vậy! Nàng có thể thấy, người này cũng không có bất kỳ hành động cưỡng chế linh hầu, hết thảy, đều là Thiên Huyễn Linh Hầu tự nguyện! Hơn nữa khi nhìn thấy nàng đến đây, tiểu gia hỏa này thế mà lần nữa rụt rụt, đem đầu đều nhét vào trong vạt áo Vân Dương. Quay ngoắt cái mông hồng về phía chính chủ nhân của mình.
Trong lòng nữ tử nhất thời trầm tĩnh lại, áy náy nói: “Không có ý tứ, tiểu gia hỏa này đột nhiên chạy mất, ta có chút nóng nảy...!Vừa rồi nói hơi nặng lời, còn xin công tử thứ lỗi.”
Vân Dương có chút ngoài ý muốn. Nữ tử này tu vi sâu không lường được, lại là một vị nữ tử tuổi trẻ. Tuổi trẻ thì khí thịnh, hắn lại nói lạnh nhạt như vậy, mà nàng lại có thể khống chế tính tình của bản thân, hướng hắn xin lỗi. Đây quả thật là một chuyện khó có được. Bình thường nữ tử như thế này, có ai mà không phải là bị trưởng bối chiều đến bướng bỉnh, ai nấy đều mắt cao hơn đỉnh, tâm cao khí ngạo?
Nữ tử này vừa nói xin lỗi, ngược lại khiến cho Vân Dương có chút ngượng ngùng, nói: “Nếu là linh vật của cô nương, xin mời thu hồi.” Thiên Huyễn Linh Hầu tự nhiên là Thiên Địa linh vật, nhưng đối với Vân Dương mà nói, chẳng hề để tâm chút nào. Coi như Thiên Huyễn Linh Hầu thành niên, Vân Dương cũng tuyệt đối sẽ không đỏ mắt, huống chi là một con ấu thú? Nhìn dáng vẻ tiểu gia hỏa này, muốn trưởng thành đến Thất Vĩ Thiên Huyễn Linh Hầu, không mất bảy tám chục năm, căn bản không có khả năng. Bảy tám chục năm...!Ta già mất rồi! Một cái lão đầu, bên người mang một con khỉ?
“Uy, chủ nhân ngươi tới.” Vân Dương nắm lấy lông vàng trên đỉnh đầu Thiên Huyễn Linh Hầu trong ngực: “Mau trở về!”
Trong sương mù dày đặc, đôi mắt đáng yêu mở to tròn: Hắn...!Hắn dám nắm huyễn mao trên đỉnh đầu Thiên Huyễn Linh Hầu? Đây chính là chỗ cấm kỵ của Thiên Huyễn Linh Hầu. Coi như chủ nhân Thiên Huyễn Linh Hầu, đồng bạn thân mật sớm chiều chung đụng, cũng tuyệt đối không dám nắm như thế! Như vậy sẽ khiến Thiên Huyễn Linh Hầu nổi giận phát cuồng ngay lập tức!
Chuyện kế tiếp, khiến nữ tử càng thêm chấn kinh...
Bản chuyển ngữ này là sản phẩm trí tuệ của truyen.free, xin vui lòng không sao chép trái phép.