(Đã dịch) Chương 230 : Ta nguyện ý cùng ngươi cùng một chỗ biến thành bọn hắn trong miệng quái vật
Nữ nhân sở hữu một vẻ đẹp đặc biệt, yêu dị nồng đậm, phảng phất hơi thở nhuốm mùi máu tươi nồng nặc, khiến người trông thấy phải kinh hãi run rẩy, rồi lại vì nó mà mê say đổ gục.
Nàng chỉ khẽ nhếch khóe môi, nụ cười ấy ��ã đủ khiến toàn bộ sương máu phải lu mờ.
Nửa mặt nạ lợn xấu xí đáng sợ cùng nửa gương mặt trắng nõn tinh xảo đến không thể bắt bẻ còn lại tạo thành một sự đối lập rõ rệt, khiến tất thảy những người chứng kiến đều cảm thấy chấn động sâu sắc trong tâm hồn.
Quái vật mặt lợn độc nhãn cũng nhìn thấy nụ cười của nữ nhân, tiếng gào thét của nó dần yếu đi. Trong đôi mắt lợn đỏ tươi phản chiếu bóng hình nữ nhân, miệng méo xệch chảy ra máu loãng đỏ thẫm, để lộ hàm răng lởm chởm, dính đầy thịt nát.
Nó tiến lên một bước, phát hiện ánh mắt của nữ nhân vẫn hướng về một nơi nào đó.
Sau đó, nó dường như đã hiểu ra điều gì, liền quay đầu nhìn ra phía sau.
Khi quái vật mặt lợn đang vặn cổ nhìn lại, nữ nhân trong huyết vụ không một dấu hiệu báo trước, đột ngột gia tăng tốc độ.
Sương máu cuộn trào phía sau lưng nàng, những lời nguyền rủa ác độc hòa lẫn trong sắc đỏ cực hạn. Lưỡi dao ăn mỏng tựa cánh ve hóa thành những đường cong đỏ tươi, sắc bén đến mức như thể có thể cắt đôi toàn bộ th��� giới dơ bẩn này.
"Bành!"
Con dao chặt xương nặng nề miễn cưỡng chặn được lưỡi dao ăn, lực lượng khổng lồ đẩy thân thể nữ nhân lùi về sau. Nhưng lúc này, nữ nhân với chiếc áo ngoài nhuộm đỏ máu lại biểu hiện ra những động tác mà một người sống căn bản không thể thực hiện.
Lưỡi dao ăn trong tay nàng trong nháy mắt hóa thành nhiều chiếc, quái vật mặt lợn căn bản không biết những lưỡi dao ấy xuất hiện bằng cách nào. Nó chỉ thấy mình vừa đỡ được nhát dao đầu tiên của nữ nhân, thì ngay sau đó, những lưỡi dao ăn trong tay nữ nhân đã nở rộ tựa huyết hoa.
Từng lưỡi đao sắc bén trực tiếp đánh gãy những mạch máu đen kịt trên cánh tay quái vật mặt lợn.
Máu tươi tuôn trào, nữ nhân vững vàng tiếp đất. Tay nàng nắm chặt dao, ánh mắt nhìn quái vật mặt lợn căn bản không giống như đang nhìn một vật sống, mà càng giống như đang nhìn một món nguyên liệu sắp được chế biến.
Khác với những động tác tấn công đại khai đại hợp, thô bạo điên cuồng của quái vật mặt lợn, nữ nhân mỗi lần xuất đao đều nhắm vào những điểm yếu nhất trên cơ thể quái vật, nàng dường như muốn xẻ thịt đối phương khi nó còn sống.
Đây có lẽ chính là một đầu bếp cấp cao nhất, duy trì độ tươi mới của nguyên liệu, chỉ đến khoảnh khắc cuối cùng mới ban tặng cái chết như một món quà cho đối thủ.
Mù một mắt, phần ngực bụng bị thương rất nghiêm trọng, quái vật mặt lợn cao gần ba mét, trước mặt nữ nhân lại trở nên cứng nhắc vụng về, chẳng khác nào một tảng mỡ dày trên thớt gỗ.
Máu me tung tóe, không khí trở nên ẩm ướt, sương máu càng thêm nồng đậm.
Động tác của quái vật mặt lợn dần chậm lại, nó ý thức được mình không phải đối thủ của nữ nhân. Có lẽ lúc chưa bị thương thì vẫn còn cơ hội, nhưng giờ đây tiếp tục triền đấu với đối phương, cái chết chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trong lòng nó dấy lên tiếng trống lui quân, động tác càng có xu hướng phòng thủ.
Khi quái vật mặt lợn một lần nữa đẩy lùi nữ nhân, nó không chút do dự, quay người bỏ chạy thẳng về phía sau.
Nữ nhân phi thường linh xảo, tốc độ cũng rất nhanh. Nó chỉ có cách toàn lực chạy trốn mới có cơ hội sống sót.
Quái vật sống nhờ giết chóc giờ đây đang bị truy sát, để bộ não bị đói khát chi phối bắt đầu lo lắng cho việc mình sẽ bị đưa lên bàn ăn, trở thành món mồi cho kẻ khác.
Toàn bộ sự chú ý của nó đều bị nữ nhân phía sau thu hút, quái vật mặt lợn căn bản không hề chú ý tới trong góc khuất âm u của con hẻm nhỏ, có một ánh mắt lạnh băng vô cảm đang dõi theo gáy nó.
Tiếng bước chân nặng nề rốt cuộc tới gần. Hàn Phi, người đã mai phục từ lâu, vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc này.
Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ là người khoan dung độ lượng. Trong thế giới sâu thẳm này, khoan dung nhẫn nhịn sẽ chỉ khiến đối phương được nước lấn tới, còn nếu ngươi có thù tất báo, ngược lại đối phương sẽ phải suy tính kỹ lưỡng hơn về hậu quả trước khi nhắm vào ngươi.
Bởi vì nếu không thể tiêu diệt ngươi dứt điểm trong một lần, vậy sẽ dẫn tới sự trả thù không ngừng nghỉ từ phía ngươi.
Quái vật mặt lợn đã phạm phải sai lầm như vậy, bộ óc bị đói khát chi phối đã khiến nó đưa ra một lựa chọn sai lầm.
Khi canh giữ xác chết là cơ hội duy nhất để giết Hàn Phi, đáng tiếc nó đã không trân trọng.
Thế sự luân hồi, nó đã không giết được Hàn Phi, nhưng Hàn Phi cũng sẽ không cho phép nó có đường sống.
Trong lúc quái vật mặt lợn và nữ nhân đang giằng co, Hàn Phi đã tính toán kỹ khoảng cách giữa mình và quái vật. Những động tác hắn sắp thực hiện cũng đã được mô phỏng vô số lần trong đầu.
Với tâm tính lạnh lùng vô tình, Hàn Phi đã cân nhắc đến mọi tình huống có thể xảy ra. Hắn điều chỉnh hơi thở, thu liễm mọi khí tức, giống như một xác chết bị vứt bỏ trong góc khuất.
Tiếng bước chân nặng nề rốt cuộc tới gần, đi kèm với mùi máu tươi gay mũi và mùi hôi thối nồng nặc, quái vật mặt lợn điên cuồng lao đến khúc quanh con hẻm nhỏ.
Nó đã không còn để ý đến cái lỗ hổng lớn toác ra ở phần ngực bụng, nó thậm chí còn dẫm lên những nội tạng đang rũ ra khỏi cơ thể mình.
Trên đường đi toàn là máu, cơ thể nó phải chịu đựng sự đau đớn kịch liệt, nhưng nó không dám có bất kỳ suy nghĩ thừa thãi nào.
Chạy thoát thân, chạy thoát thân!
Ý chí cầu sinh mãnh liệt khiến nó liều mạng muốn thoát khỏi nữ nhân phía sau. Toàn bộ sự chú ý đều đặt vào phía sau lưng, mà không hề để mắt đến xung quanh.
Với bộ não dã thú bị đói khát chi phối, thì làm sao có thể thấu hiểu được sự âm hiểm xảo trá của loài người?
Con hẻm nhỏ trông có vẻ không có vấn đề gì ở cuối đường, cho đến khi quái vật mặt lợn đến gần, thì trong bóng tối nồng đậm ấy lại đột nhiên xuất hiện một thân ảnh!
Hàn Phi đã canh đúng thời gian, tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn, bao gồm cả động tác của quái vật mặt lợn vào lúc này. Hắn thậm chí còn dự đoán được phản ứng đầu tiên của quái vật mặt lợn khi nhìn thấy mình.
"Chết!"
Không chần chờ chút nào, Hắc Cự Mãng đã sớm chui vào Quỷ Văn. Hàn Phi căn bản không quan tâm đến việc cơ thể mình sẽ bị tổn thương lần nữa, trong lòng hắn, sát ý tựa biển băng cuồn cuộn dâng trào, không thể kiềm nén được nữa!
Cơ thể được Quỷ Văn cường hóa tản mát ra âm khí nồng đậm, Hàn Phi nhảy vọt lên, trực tiếp nhào về phía cổ quái vật mặt lợn.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, Hàn Phi dùng tốc độ nhanh nhất của mình, đem con dao róc xương tràn đầy hận ý trong tay đâm thẳng vào cổ quái vật mặt lợn!
"A a!"
Gân xanh nổi lên, cơ bắp trên cánh tay bộc phát toàn lực, Hàn Phi nắm chặt chuôi dao muốn chặt phăng đầu quái vật mặt lợn, đáng tiếc thể lực của hắn vẫn còn hơi thiếu hụt.
Con dao róc xương chặt đến một nửa liền không thể xuống sâu hơn nữa. Quái vật mặt lợn với hình thể khổng lồ giơ cao con dao chặt xương khoa trương trong tay.
Phản ứng của đối phương cũng nằm trong dự liệu của Hàn Phi. Hắn không thể rút con dao róc xương ra, nên quyết đoán buông tay, để lại con dao trong cổ quái vật mặt lợn.
Trên con dao róc xương ấy lưu giữ oan hồn của sáu thành viên trong một gia đình. Những vong hồn bị quái vật mặt lợn giết hại đều mang hận ý mãnh liệt đối với tất cả quái vật mặt lợn.
Con dao róc xương đầy vết nứt thật ra bản thân không hề sắc bén, cái sắc bén chính là hận thù.
Chỉ cần dao đâm vào cơ thể quái vật mặt lợn, hận ý sẽ quấn lấy thân thể nó.
Trong lòng quái vật chỉ còn lại suy nghĩ chạy trốn, căn bản không ngờ tới khúc cua của con hẻm nhỏ tưởng chừng bình thường lại còn ẩn giấu một người khác.
Rõ ràng là những kẻ đồ tể trong con hẻm súc sinh này đều hành động một mình, nhưng hai người mà nó gặp phải lại như thể đã bàn bạc từ trước, phối hợp vô cùng ăn ý.
Ngực bụng bị toác ra một lỗ hổng lớn, một mắt bị đâm mù, cổ còn bị cắm con dao róc xương, cho dù quái vật mặt lợn có sức sống ngoan cường đến mấy, lúc này cũng đã cận kề cái chết.
Tốc độ chạy của nó rõ ràng chậm lại, trong sương máu đang bao phủ tới, trong đôi mắt bị đói khát chiếm cứ của nó lần đầu tiên xuất hiện nỗi sợ hãi.
"Ngươi cũng sẽ sợ sệt sao?" Hàn Phi đã hoàn thành việc cần làm của mình, hắn nhanh chóng lùi lại phía sau.
Sương mù đỏ tươi bao phủ con hẻm nhỏ, bước đi trên vũng máu lênh láng, người nữ nhân đeo nửa mặt nạ ấy tựa như một Tử Thần đang truy sát, sải bước theo sát.
Nàng tốc độ thật nhanh, ��ộng tác cực kì linh hoạt, quái vật mặt lợn thậm chí không thể chạm vào góc áo nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn những vết thương trên người mình ngày càng nhiều thêm.
Cánh tay và chân nó gần như bị xẻ rời. Quái vật với hình thể khổng lồ ấy trong tay nữ nhân chẳng qua chỉ là một nguyên liệu nấu ăn lớn hơn một chút mà thôi.
Theo một đường tơ máu cuối cùng xẹt qua, cánh tay vung vẩy dao chặt xương của quái vật mặt lợn rơi xuống đất, cảnh tượng ấy trông vô cùng chấn động.
Nữ nhân như thể đang cắt theo đường vân cơ bắp. Trong trận chiến cường độ cao, nàng vẫn nhẹ nhàng tìm thấy kẽ hở giữa các khớp xương, cùng những điểm yếu của gân mạch liên kết để ra tay.
Trời mới biết nàng đã giải phẫu bao nhiêu vật sống, mới có thể luyện thành kỹ pháp thành thạo như vậy.
Sự giết chóc của nàng mang theo một loại mỹ cảm đặc biệt, quả thực tựa như một nghệ thuật đỏ như máu.
Hàn Phi ôm lấy Hắc Cự Mãng vừa chui ra từ Quỷ Văn, cũng ngây người nhìn cảnh tượng đó.
Nữ nhân đeo nửa mặt nạ, bước đi giữa màn mưa máu. Nàng nhẹ nhàng lướt qua, trên mặt đất chỉ còn lại những khối thi thể bị xẻ ra chỉnh tề.
Quái vật mặt lợn vẫn đang kêu rên, nhưng nó đã mất đi khả năng chống cự, chẳng khác nào miếng thịt trên thớt.
"Rõ ràng tàn nhẫn và điên cuồng đến thế, vì sao lại có thể cảm nhận được một vẻ đẹp không cách nào hình dung?"
Nữ nhân không để quái vật mặt lợn tới gần Hàn Phi, nhưng nàng chính mình cũng không tiếp cận Hàn Phi.
Điểm dị thường này khiến Hàn Phi hơi khó hiểu. Khi quái vật mặt lợn đang thoi thóp, hắn bước ra từ bóng tối, chủ động tới gần đối phương.
Nhưng điều hắn không ngờ tới là, thấy hắn tới, nữ nhân kia lại trực tiếp dừng tay, từ bỏ quái vật mặt lợn trên mặt đất, lui về phía sau, để bản thân chìm trong sương máu.
Cách thân thể độc nhãn quái vật mặt lợn sắp bị xẻ thịt, Hàn Phi và nữ nhân kia đứng ở hai bên con hẻm nhỏ.
Sau một lát do dự, Hàn Phi vẫn cất tiếng gọi tên kia.
"Từ Cầm?"
Nữ nhân trong huyết vụ không gật đầu, cũng không lắc đầu, nàng chỉ vào mặt nạ trên mặt mình, sau đó ra hiệu cho Hàn Phi dừng lại, đừng tới gần.
Nữ nhân dường như đang ở trong trạng thái hỗn loạn điên cuồng, cách rất xa cũng có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng đậm cùng sát ý kinh người trên người nàng.
Chiếc áo ngoài đã hoàn toàn thấm đẫm vết máu, dưới mặt nạ, trong đôi mắt tràn đầy nguyền rủa.
Nàng dường như đang đứng trên bờ vực mất kiểm soát, điều này khiến Hàn Phi nh��� tới chuyện trước đây.
Lời nguyền có thể mang lại sức mạnh cho Từ Cầm, nhưng cũng sẽ khiến nàng đánh mất bản thân. Loại vật chất tiêu cực ấy chỉ có thể được hóa giải bằng cách không ngừng ăn nuốt.
Hàn Phi hiểu rõ Từ Cầm có những khó xử riêng, nhưng hắn vẫn kiên định bước về phía trước.
Một đạo lý rất đơn giản: khi gặp phải những chuyện khó giải quyết, hai người ít nhất còn có thể chia sẻ và nương tựa vào nhau.
Thấy Hàn Phi tới gần, nữ nhân trực tiếp lùi vào trong sương máu. Nàng lại một lần nữa chỉ vào mặt nạ trên mặt, chiếc mặt nạ xấu xí kia dường như muốn mọc dính liền với khuôn mặt nàng.
"Ngươi là bởi vì cái kia mặt nạ cho nên không nguyện ý để ta đi qua sao?"
Hàn Phi lấy ra một chiếc mặt nạ không lành lặn từ trong túi. Hắn nhìn về phía nữ nhân trong huyết vụ, sau đó đưa tay chuẩn bị đeo mặt nạ lên mặt mình.
"Nếu ngươi cảm thấy đeo mặt nạ rồi sẽ biến thành quái vật, vậy ta sẽ cùng ngươi biến thành nó."
Đè xuống công tắc kiểm soát cảm xúc trong đầu, Hàn Phi mượn sức mạnh của k��� năng diễn xuất cấp đại sư, để cảm xúc và ký ức của bản thân lắng đọng lại. Hắn thật sự đã chuẩn bị thử đeo mặt nạ.
Nhưng đúng lúc chiếc mặt nạ sắp áp lên mặt hắn, sương máu mãnh liệt ập tới, một lưỡi dao từ bên cạnh vọt tới, đánh rơi mặt nạ.
Nhìn mảnh vỡ mặt nạ không trọn vẹn trong tay, Hàn Phi ngẩng đầu lên. Người nữ nhân mặc áo ngoài màu máu ấy đã chạy tới trước mặt hắn từ lúc nào không hay.
Toàn bộ tinh hoa của bản dịch này, chỉ có thể tìm thấy độc quyền tại truyen.free.