(Đã dịch) Chương 537 : Chuyên trách đánh cướp
Trước khi đi, Lăng Mặc chạy đến chỗ của Vũ Văn Hiên một chuyến.
Mấy ngày nay, người của đệ nhị doanh đối với hắn đều rất quen thuộc, dọc theo đường đi không chỉ không ai cản hắn, trái lại thường xuyên có người dừng lại cùng hắn thân thiện chào hỏi.
"Lăng ca tốt."
"Lăng ca sớm a..."
"Sớm cái con khỉ, giờ này đã giữa trưa rồi. Khà khà, Lăng ca ăn cơm chưa?"
Lăng Mặc vừa bắt đầu còn đáp lại vài câu, sau đó phát hiện mình đơn thương độc mã, một đường đi qua miệng đều sắp khô, dứt khoát mỉm cười gật đầu, đúng là tiết kiệm được không ít nước bọt...
Đệ nhị doanh tuy rằng trên danh nghĩa vẫn thuộc về địa bàn đóng quân của Liệp Ưng, nhưng trong mắt đám thành viên mới cũ này, lão đại chân chính của bọn họ kỳ thực chính là chỉ huy trưởng Vũ Văn Hiên.
Còn Liệp Ưng? Xa vời đến thế, liên quan gì đến bọn họ...
Dù cho Tô Thiến Nhu còn ở chỗ này, cũng không thể xoay chuyển được cục diện này.
Còn Lăng Mặc đây? Hắn không chỉ là em rể của Vũ Văn Hiên, còn thường xuyên được Vũ Văn Hiên nhắc đến, người ngoài vừa nghe liền rõ ràng, người này tuy rằng không phải người của Liệp Ưng, nhưng ở đệ nhị doanh này, hắn mới là lão đại thật sự, ngay cả Vũ Văn Hiên cũng phải nghe theo.
Trương Vũ cũng không phải quá coi trọng Lăng Mặc, nhưng không chịu nổi lão đại của mình liên tục lấy lòng Lăng Mặc, cản cũng không cản được...
"Dựa vào dựa vào dựa vào!! Bùn loãng không trát nổi tường! Ngươi cái đồ cuồng em gái! Không... Ngươi cái đồ cuồng em rể!"
Trương Vũ mấy lần giãy giụa không có kết quả, đành buông tay mặc kệ, chuyên tâm chạy đi cùng Tô Thiến Nhu so cao thấp.
Vì lẽ đó chỉ là vì điểm này, các thành viên cũng sẽ chủ động chạy tới làm hắn vui lòng.
Huống chi còn có một nhóm thành viên theo Vũ Văn Hiên đến Liệp Ưng. Bọn họ ngầm bàn tán về Lăng Mặc, đều nhất trí cho rằng lần này bắt giữ không quân đoàn, cơ bản là một mình Lăng Mặc làm.
Bọn họ không rõ ràng tin tức, nhưng cũng đều biết, kỳ thực bọn họ chỉ đến tiếp quản thôi.
Ai dám nói không quân đoàn là bọn họ bắt, những người này đều có thể phun vào mặt đối phương một bãi nước bọt.
Ngươi bắt? Ngươi nổ một phát súng nào chưa? Không biết xấu hổ mà nói à?
Vì lẽ đó tuy rằng có một số ít người cho rằng Lăng Mặc dính ánh sáng của Vũ Văn Hiên, nhưng phần lớn người đều hiểu, người được thơm lây kỳ thực là Vũ Văn Hiên.
Chính là những người của không quân đoàn cũ lại có biểu hiện có chút quỷ dị ——
Mấy người biết người trẻ tuổi này chính là Lăng Mặc, kẻ đã làm cho không quân đoàn gà chó không yên, trái lại sùng bái đến chết, thậm chí còn có người chuyên môn chạy tới vây xem và quấy rầy hắn.
"Lăng ca được! Không nói dối anh, tôi kỳ thực cũng là một người bình thường may mắn sống sót, ba tháng trước vừa gia nhập không quân đoàn, chuyện truy sát anh không liên quan gì đến tôi cả! Hơn nữa, tôi đặc biệt sùng bái anh, có thể kể cho tôi nghe anh đã giết hai chiếc máy bay như thế nào không?"
Vài tên thành viên không quân đoàn cũ đi theo sau lưng Lăng Mặc, lải nhải hỏi.
"Nghe nói anh tay không ném viên đạn, tại chỗ nổ tung một tòa nhà lớn, chuyện này có thật không?" Một người khác hỏi.
"Cái đó còn mẹ nó là viên đạn sao?"
"Dị năng giả... Mày hiểu cái rắm!"
"Sát! Mày cũng là dị năng giả, mày ném thử tao xem?"
Những người này ở khắp mọi nơi, khiến Lăng Mặc không được yên bình, cuối cùng vẫn là lấy ra "Đại sát khí" tiểu ma nữ Hạ Na, mới khiến đám người này sợ đến không dám tới gần.
Còn một nhóm người khác thì kính sợ tránh xa Lăng Mặc, tâm lý của những người này Lăng Mặc cũng lười đoán, dù sao hắn ở đây cũng sẽ không ở lại lâu...
Một đường mỉm cười đi qua, mãi đến tận khi Lăng Mặc mặt sắp cứng đờ, mới rốt cuộc đột phá trùng vây đi tới văn phòng của Vũ Văn Hiên.
Đẩy cửa ra, c��i tên này dĩ nhiên đang hăng say kéo Tom chơi cờ...
"Bận rộn lắm bận rộn lắm, có chuyện tìm Trương Vũ đi." Vũ Văn Hiên ngồi quay lưng về phía Lăng Mặc, nghe thấy tiếng cửa mở, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Tom ngẩng đầu lên cười với Lăng Mặc, sau đó đạp một cước: "Chỉ huy trưởng, em rể anh kìa!"
"Đệch! Em rể mày!... Còn dám mắng à, có tin hay không phạt mày quét nhà xí! Có tin hay không!" Vũ Văn Hiên gào khóc một tiếng, giận dữ nói.
"Đây là lớp trưởng ở đâu chạy tới làm khách mời..." Tom vẻ mặt ghê tởm, dứt khoát vẫy vẫy tay với Lăng Mặc, "Lăng ca tốt."
"Ha ha, các ngươi còn rất có hứng thú nha..."
Lời của Lăng Mặc vừa vang lên, liền nghe thấy một tiếng "Phù", hiển nhiên là Vũ Văn Hiên bị sặc.
Vũ Văn Hiên vội vàng xoay đầu lại, nói: "A ha ha ha, đúng là em rể... Cái kia, ta không có ý đó..."
"Quên đi." Lăng Mặc ngồi xuống vị trí Tom vừa nhường, tên to con này lại tự mình chạy đi kéo một cái ghế lại đây.
"Mấy ngày nay không thấy cậu đâu, thu hoạch thế nào rồi?" Vũ Văn Hiên hỏi.
"Cũng tàm tạm." Lăng Mặc nói một đằng nghĩ một nẻo.
Hắn đâu chỉ là thu hoạch tàm tạm, trên thực tế, phàm là đồ vật trong đệ nhị doanh mà hắn có thể dùng được, đều bị hắn đóng gói hết...
Vì đồ quá nhiều, hắn còn phải nhịn đau đào thải bớt một số đồ chơi có cũng được mà không có cũng không sao.
"Vậy cậu đây là... Muốn đi rồi?" Vũ Văn Hiên tuy phong lưu, nhưng phản ứng rất nhanh. Mấy ngày nay Lăng Mặc không thấy bóng dáng, lúc này không sớm không muộn đột nhiên chạy tới, phần lớn là có chuyện muốn nói.
Trừ việc rời đi, còn có thể có chuyện gì?
"Ừm." Lăng Mặc gật đầu, "Chuyện này trì hoãn cũng đủ lâu rồi."
"Coi như tĩnh dưỡng đi..." Tom khuyên nhủ, đồng thời liên tục nháy mắt với Vũ Văn Hiên.
Muốn giữ Lăng Mặc, về tình về lý cũng phải Vũ Văn Hiên mở miệng mới thích hợp.
Đáng tiếc tên ngốc to con mắt đều sắp giật tung, Vũ Văn Hiên vẫn không nhận được tín hiệu.
"A ha ha ha... Ừ." Vũ Văn Hiên nói.
"Dựa vào!! Không cùng tần số với mình à!" Tom dụi dụi mắt, trong lòng tức giận mắng.
"Chờ..." Vũ Văn Hiên suy nghĩ một chút, nghiêng ng��ời nhảy lên.
Người này bình thường hành động cũng không quên sử dụng dị năng của mình, Lăng Mặc và Tom chỉ thấy phía sau Vũ Văn Hiên lóe lên ánh lửa, sau đó hắn nằm sấp trên bàn, dùng phương thức quỷ dị này đưa tay kéo ngăn kéo ra.
Tuy rằng động tác bất nhã, nhưng tốc độ và độ chuẩn xác đều rất kinh người, chỉ có điều... Phía trên bốc lên một tia khói đen, nhìn thế nào cũng có chút quỷ dị...
"Đúng là 'Hương lô sinh Tử Yên' mà..." Tom đột nhiên cảm khái.
"Có chút kiến thức có được không... Xin lỗi thi tiên đi!" Lăng Mặc không nhịn được nói.
"Tình cờ ngâm hai câu thôi mà, đừng hà khắc thế..." Tom bĩu môi, vô tội nói.
Lăng Mặc nhất thời khó có thể nhìn thẳng, quay mặt đi, nói: "Mãnh liệt kiến nghị... Cậu vẫn nên giữ khoảng cách với tên điên Hiên đi..."
"Đến đây, cái này cái này..."
Vũ Văn Hiên rất nhanh lại nhảy trở về, đưa cho Lăng Mặc một cái máy truyền tin mới tinh: "Có việc thì gọi. Đặc biệt là chuyện tốt như lần này, càng nhiều càng tốt..."
"Anh cho rằng tôi là gì..." Lăng Mặc nói.
"Ồ? Cậu không phải chuyên trách đi khắp nơi đánh cướp sao?" Vũ Văn Hiên cả kinh nói, "Tôi hai lần thấy cậu, cậu đều vừa vặn ra ngoài đánh cướp mà..."
"Chuyện cũ không nên nhắc lại..." Lăng Mặc từ chối chiếc máy truyền tin này, "Cái này tôi có rồi."
"Lấy ở đâu ra? Cái trước của cậu không liên lạc được với đệ nhị doanh này mà!" Vũ Văn Hiên nói.
"Doraemon của Liệp Ưng các anh làm cho tôi... Cái này cũng có thể kết nối được, yên tâm đi."
"Doraemon là ai..." Tom chen miệng nói.
Lăng Mặc nhất thời đau đầu, vội vàng kéo về chủ đề chính: "Đúng rồi, anh phái cho tôi một chiếc máy bay trực thăng, tôi cùng mấy người của F Đoàn, ngày mai về đô thị X."
Người của Niết Bàn phản ứng nhanh đến đâu, cũng không thể nhanh như vậy đến trụ sở mới của F Đoàn, Lăng Mặc cũng không quá sốt ruột.
"Cái này mà..." Vũ Văn Hiên đột nhiên tiến tới, liếm mặt nói, "Em rể, cậu xem... Có thể giúp tôi một việc không? Tiện đường giúp một chuyện!"
"Chuyện gì?" Lăng Mặc nhất thời có một tia dự cảm không ổn, vị này rất giỏi tận dụng mọi thứ mà!
"Khà khà..."
Vũ Văn Hiên vô liêm sỉ cười.
...
Mấy phút sau, một người đàn ông để tóc húi cua đẩy cửa bước vào, vừa vào cửa liền "Đùng" một tiếng chào.
"Chỉ huy trưởng tốt! Thang huấn luyện viên tốt!"
Giọng hắn rất thẳng thắn, hai mắt cũng rất có thần, bất quá Lăng Mặc lại chú ý tới, người này căn bản không nhìn hắn.
Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, đừng nói là chào hỏi.
"Đến đến đến, tôi giới thiệu cho cậu. Người này sẽ cùng cậu hành động lần này, là một phi công, tên là Hoàng Đa. Đến đây, Đa..." Vũ Văn Hiên vẫy vẫy tay với hắn.
Vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ của Hoàng Đa nhất thời xuất hiện hai đạo hắc tuyến: "Chỉ huy trưởng..."
"Đa, đây là em rể của tôi Lăng Mặc, lần này cậu mang theo hai người, phụ trách đưa bọn họ cùng mấy người còn lại của F Đoàn đến đô thị X. Trên đường cậu ấy sẽ giúp các cậu đi thu thập một ít dầu hỏa, gần đây tiêu hao quá lớn, nếu không nghĩ cách bổ sung, phỏng chừng các cậu sẽ thất nghiệp." Vũ Văn Hiên nói.
Hoàng Đa lúc này mới đưa mắt nhìn sang Lăng Mặc, lớn tiếng nói: "Xin ch�� giáo!"
"Ai ai..." Lăng Mặc bị rống cho một cổ họng, màng tai nhất thời bị chấn động đến mức đau một thoáng. Cần gì phải lớn tiếng như vậy?
Hơn nữa ánh mắt của người này, nhìn thế nào cũng có chút khó chịu...
Nếu là phi công, vậy khẳng định là thành viên không quân đoàn cũ.
Chắc chắn có những người trong đám thành viên cũ này giữ thái độ bảo lưu với Lăng Mặc, nhưng không đến nỗi khó chịu chứ...
Nói cho cùng, Lăng Mặc với bọn họ cũng không có thù oán gì mà...
"Chào cậu." Lăng Mặc nói.
Hoàng Đa đã chuyển hướng sang Vũ Văn Hiên: "Xin hỏi lần hành động này do ai chỉ huy?"
"Hả?" Vũ Văn Hiên ngẩn người một chút, hỏi ngược lại, "Cái này còn cần hỏi, đương nhiên là em rể tôi!"
"Phù!"
Tom ở một bên suýt chút nữa không bị sặc chết, có thể ăn khớp đến thế này, toàn bộ Liệp Ưng phỏng chừng chỉ có Vũ Văn Hiên kỳ quái này.
Hoàng Đa cũng không ngờ Vũ Văn Hiên lại trực tiếp như vậy, phỏng chừng hắn vốn còn chuẩn bị một loạt lý do từ chối, nhưng hiện tại đều không dùng đến được.
Người này đỏ mặt xoắn xuýt một lúc, lại nhìn về phía Lăng Mặc: "Vậy thì xin nhờ rồi!"
"Gọi đội trưởng đi..." Vũ Văn Hiên nhắc nhở.
"..." Hoàng Đa bi phẫn gần chết, "Đội trưởng!"
"Đi đi đi, mang theo hai tiểu đồng bọn của cậu chuẩn bị, sáng mai xuất phát." Vũ Văn Hiên vẫy vẫy tay, phái người này ra ngoài.
Tom ở phía sau nói thêm: "Nhớ nghe lời đó!"
Bước chân của Hoàng Đa vừa bước ra khỏi văn phòng nhất thời khựng lại một chút, sau đó vai hơi kéo, nhanh chóng rời đi.
"Người này kỹ thuật bay rất tốt, cũng đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ trinh sát, cũng không tính là kéo chân sau của cậu chứ?" Vũ Văn Hiên quay đầu lại, cười hắc hắc nói.
Lăng Mặc ngồi thẳng dậy, xòe tay ra: "Thù lao đâu?"
"Thù lao gì?" Vũ Văn Hiên trừng mắt nhìn, mờ mịt nói, "Cậu đã bắt cóc em gái tôi rồi, còn hỏi tôi phải báo thù..."
"Thật sao?... Ồ, Nhã Lâm cô cũng tới à..."
"Đừng đừng đừng! Cậu nói đi, muốn gì..." Vũ Văn Hiên nhất thời lệ rơi đầy mặt.
Đời người như một chuyến đò, ai biết bến bờ sẽ đưa ta về đâu. Dịch độc quyền tại truyen.free