Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Mục Thần Ký - Chương 950: Đạo nhân hung ác

Đồng tử Liên Hoa Hồn co rút lại: – Ngươi vẫn ở bên cạnh hắn, sao không tự mình đoạt lại?

Vân Sơ Tụ cười đáp: – Ngươi giúp ta đoạt lại, ngươi lại nắm giữ thân thể của ta, nắm được nhược điểm của ta. Như vậy tỷ muội chúng ta mới có thể chân thành hợp tác, ngươi cũng sẽ không còn nghi ngờ ta nữa.

Liên Hoa Hồn nửa tin nửa ngờ.

Tròng mắt Vân Sơ Tụ chuyển động, cười nói: – Hơn nữa, ta rất khó đoạt lại từ tay hắn. Nếu hắn triệu hồi linh hồn vào thi thể của ta, ý thức trong thân thể này của ta căn bản không giữ nổi, chỉ một chiêu đã bị hắn đánh chết, cho nên chỉ có thể nhờ ngươi làm hộ.

– Đây mới là suy nghĩ thật sự của ngươi ư?

Ánh mắt Liên Hoa Hồn chớp động: – Chuyến đi Thái Hư lần này cũng có đệ tử của ngươi đi cùng ư? Sao ngươi không bảo đệ tử của mình ra tay?

Vân Sơ Tụ thở dài, nước mắt lã chã, bi thiết nói: – Ngươi đâu biết tiểu oan gia này mạnh đến mức nào. Đệ tử của người ta căn bản không phải đối thủ của hắn. Với sự hiểu biết của ta về tiểu oan gia đó, những đệ tử đó của ta chỉ có khả năng bị hắn giết chết, huống hồ là đoạt lại thân thể của ta từ tay hắn.

Liên Hoa Hồn nhớ tới chuyện Tần Mục kích hoạt dấu hiệu Hỏa Thiên Tôn đêm qua, nàng cũng không khỏi giật mình kinh hãi. Nếu không phải tỷ muội các nàng nhanh chóng nắm bắt thời cơ, lợi dụng thần thông Quy Khư trốn đi, e rằng cũng sẽ giống như đám người Phan Xuân Tận, Tú Du Phương, chôn thân tại tòa thành này!

Dấu ấn của Thiên Tôn thật đáng sợ, may mà thần thông Quy Khư lại có sự tinh diệu khác, hơn nữa, điều cốt yếu nhất là đại đạo Quy Khư đến nay chưa bị ai phá giải. Chính bởi thần thông Quy Khư có tính chất đặc biệt, trong những biến hóa kịch liệt đêm qua, các nàng mới có thể bảo toàn tính mạng.

– Ngươi hãy chuẩn bị cho tốt, thu hồi thân thể của ta từ trên quỷ thuyền về, rồi đổi lấy thân thể của ngươi.

Liên Hoa Hồn phất tay áo rời đi: – Còn nữa, có một điều ngươi đừng quên, ngươi là mẹ ruột của Hạo Thiên Tôn, không nên cứ mãi không đứng đắn mà gọi người khác là tiểu oan gia, tiểu oan gia mãi thế! Chẳng có chút giáo dưỡng nào cả!

Vân Sơ Tụ giận dữ, sau đó chợt nở nụ cười, thân hình lóe lên, biến mất khỏi thành thị của các chúa sáng thế. – Tỷ tỷ, ngươi có giáo dưỡng, ng��ơi là mẫu nghi thiên hạ, chỉ là hơi ngu ngốc một chút thôi. Hì hì, ngươi đi cướp đoạt thân thể của ta, ta lại giết ngươi đoạt lại. Đây chính là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ vàng ở phía sau!

Vùng đất Thái Hư vô cùng rộng lớn, Tần Mục và Lạc Vô Song đi mấy ngày mà vẫn chưa tìm thấy một tòa thành thị nào.

– Không biết con rồng ngươi tưởng tượng ra có bị nổ chết không?

Lạc Vô Song nhớ tới chuyện Thần Long gây hại khiến tỷ muội Đế Hậu phát hiện ra họ, không khỏi xuất thần hỏi.

Tần Mục đang kiểm tra linh dược trong túi Thao Thiết của mình, nghe vậy liền lắc đầu đáp: – Nó do tưởng tượng mà sinh ra, ở vùng đất Thái Hư thế này sẽ không chết được.

Lạc Vô Song giật mình, dò hỏi: – Ý ngươi là con Thần Long do ngươi tưởng tượng ra có thể chống đỡ được thần thông của Hỏa Thiên Tôn và vẫn sống sót ư? Không thể nào như vậy được! Ngươi không có thực lực hùng hậu đến thế.

Tần Mục lấy ra một ít hạt giống linh dược, rải trên mặt đất, lập tức thi pháp, hạt giống nhanh chóng nảy mầm sinh trưởng, rất nhanh phía trước đã hóa thành một vườn thuốc. – Nó không sống nổi, nhưng rồi sẽ sống lại.

Hắn vừa thi pháp vừa nói: – Tại Thái Hư, vùng đất cổ quái này, những vật do tưởng tượng tạo ra sẽ có một loại đặc tính vô cùng kỳ lạ, đó là sau khi vỡ nát vẫn có thể tái tạo lại. Những ma quái Thái Hư chính là như vậy. Chúng mượn thần thức để sống lại, chính là thần thức của toàn bộ thế giới Thái Hư, cho nên ta đoán, con Thần Long này có khả năng chết trong thành, nhưng nó sẽ mượn thần thức của Thái Hư để sống lại. Bởi vì, toàn bộ thế giới Thái Hư chính là do các chúa sáng thế dùng thần thức tưởng tượng ra, Thái Hư không diệt vong, những sinh vật được tưởng tượng ra sẽ có thần thức cuồn cuộn không ngừng cung cấp cho chúng để sống lại. Đương nhiên, nếu rời khỏi Thái Hư thì lại rất dễ dàng giết chết chúng.

Dược liệu trưởng thành, hắn bắt đầu thu hoạch, dành cho sau này sử dụng.

Lạc Vô Song nhìn thủ pháp của hắn thuần thục như một dược nông, thủ pháp chế luyện dược liệu lại giống như một dược sư, trong lòng thầm nghĩ: – Sở h���c của Tần phách thể thật sự quá tạp.

Mấy ngày nay Tần Mục nhiều lần bị thương, dược liệu tiêu hao rất nhanh, hơn nữa Lạc Vô Song lại là một người tiêu hao lớn, muốn chữa trị tốt tổn thương Thiên Cung của hắn càng cần phải tiêu tốn nhiều linh dược hơn nữa.

– Ta tưởng tượng ra Thần Long, mặc dù nó chỉ là vật do tưởng tượng mà thành, nhưng thần thức của ta lại tương đương với sự cống hiến cho Thái Hư. Trong Thái Hư lại sẽ xuất hiện thêm năng lượng thần thức để hình thành một Thần Long, thế giới này hẳn là tồn tại một loại pháp tắc chủ về thần thức vật chất vĩnh hằng, cho nên cho dù nó chết, cũng sẽ được Thái Hư làm cho sống lại.

Tần Mục cất xong dược liệu, lại tiếp tục chạy đi, trong lòng đầy tin tưởng nói: – Sau khi nó sống lại, rất có khả năng sẽ đuổi theo chúng ta, lúc này hẳn là nó đang chạy phía sau chúng ta, lần theo tung tích của chúng ta. Những chuyện phát sinh sau khi chúng ta đến đây, khắp nơi đều chứng thực suy đoán của ta. Suy đoán của ta luôn luôn rất chuẩn xác.

Hắn nhớ tới hai nữ tử Vân Sơ Tụ v�� Liên Hoa Hồn, khóe mắt không khỏi giật giật, lại cảm thấy lòng tin có phần không đủ. Hắn lại đoán sai về những chuyện liên quan tới thân phận của hai nữ tử này.

Lạc Vô Song hỏi: – Ngươi cũng tinh thông tưởng tượng, sao không trực tiếp tưởng tượng ra linh đan diệu dược, trái lại lại cần dùng thuật tạo hóa để trồng ra?

Khóe mắt Tần Mục lại giật giật, có chút mệt mỏi không phấn chấn, trong lòng cũng có chút cay đắng, khẽ nói: – Thần thức của ta không đủ mạnh, ta chỉ có thể coi như là tiêu chuẩn của một đứa trẻ sơ sinh chúa sáng thế vừa ra đời, ta xấu hổ với cái tên phách thể...

Lạc Vô Song vô cùng kinh ngạc. Tần Mục này, đối với hắn và những người khác luôn mang lại ấn tượng về một lòng tin như mưa bão giăng giăng, như nước lũ tràn lan không thể cứu vãn, vậy mà giờ đây lại khiêm tốn đến thế ư? Hơn nữa, lại còn có bộ dạng bị đả kích đến mức không gượng dậy nổi.

Hắn lại không hề hay biết, trong con mắt ở mi tâm Tần Mục có một vị chúa sáng thế, mỗi ngày đều công kích Tần Mục, nói rằng thần thức của hắn không chịu nổi đến mức nào, lâu ngày, bản thân Tần Mục cũng tin rằng thần trí của mình thật sự không chịu nổi, bởi vậy có chút tự ti. Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, Tần Mục lại hoàn toàn tự tin, cười nói: – Cũng may ta là phách thể, chỉ cần đủ cố gắng, thần thức của ta rất nhanh sẽ có thể trưởng thành đến tiêu chuẩn của một chúa sáng thế thành niên, thậm chí sẽ càng lúc càng mạnh! Ta sẽ trở thành một Thái Đế khác!

Số lần Lạc Vô Song tiếp xúc với hắn không nhiều, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người này có lòng tin mù quáng đối với phách thể, không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: – Phách thể cái gì chứ? Ngươi không biết Thiên Đình đều xem phách thể như một chuyện nực cười ư?

Đối với tin đồn về phách thể này, trong Thiên Đình có tin tức cho rằng các Thiên Tôn từ lâu đã ý thức được rằng thực ra trong lịch sử, tất cả phách thể đều đến từ cùng một người, đó chính là Tần Mục. Phách thể Long Hán là Tần Mục. Phách thể Thượng Hoàng cũng là Tần Mục. Hiện tại, phách thể Duyên Khang vẫn là Tần Mục.

Thực ra trong dòng sông lịch sử cổ xưa, cũng không có phách thể nào làm nên sự nghiệp kinh thiên động địa, những phách thể trong lời đồn đại đều là Tần Mục sau khi xuyên qua, trở lại quá khứ, lưu lại sóng gió mà thôi.

Cái gọi là phách thể đều là do một mình Tần Mục đóng vai. Trong Thiên Đình, rất nhiều người đều biết rõ điều này, duy nhất chỉ có Tần Mục không hề hay biết, vẫn tin rằng bản thân mình có một phách thể không gì không làm được, sở dĩ không thể là bởi vì mình không đủ cố gắng.

Họ nhìn thấy phía trước có một tòa thành thị khác của các chúa sáng thế, tuy nhiên trên đường đi đến, họ lại không gặp phải bất kỳ một vị chúa sáng thế nào, điều này khiến hai người không khỏi cảm thấy buồn bực.

Thương thế của Lạc Vô Song đã được Tần Mục chữa trị rất nhiều lần, giờ đây đã có thể vận dụng tu vi pháp lực của hai cảnh giới Tôn Thần, Chân Thần. Tần Mục lại hăng hái bừng bừng truyền thụ cho hắn về cải cách Duyên Khang, về Thiên Hà thần tàng, mê hoặc hắn phế bỏ Thần Kiều, chuyển sang tu luyện Thiên Hà thần tàng.

Lạc Vô Song biết rõ điều lợi hại trong đó nên nhắm mắt bịt tai. Cho dù hắn rất động tâm đối với Thiên Hà thần tàng, nhưng cũng biết nếu mình chuyển sang tu luyện Thiên Hà thần tàng, vậy đã biến thành một thành viên của cuộc cải cách, ngay cả có thể giữ được tính mạng hay không cũng khó mà nói.

Dù sao, bản thân hắn cũng không có bối cảnh gì. Hơn nữa, hắn cũng hiểu rõ cách làm của Tần Mục, đệ tử đắc ý nhất của mình là Triết Hoa Lê chính là bị tiểu tử này dùng không biết biện pháp gì mê hoặc, ân đoạn nghĩa tuyệt với m��nh, rồi chạy đến cuộc cải cách Duyên Khang.

– Cứ theo hắn một thời gian nữa, e rằng ta cũng sẽ bị hắn mê hoặc, đi theo hắn làm cải cách.

Trong lòng hắn âm thầm sốt ruột. Trên người Tần Mục có một loại mị lực đặc biệt, một sức cuốn hút kỳ lạ, tiếp xúc với hắn càng lâu lại càng khó có thể coi hắn là kẻ địch.

– Chờ thương thế khỏi hẳn, ta sẽ đấu một trận với hắn, bất kể thắng hay thua ta đều sẽ bỏ chạy, như vậy sẽ không còn bị hắn mê hoặc nữa!

Tần Mục bay lên không trung, mở một tấm bản đồ địa lý, đối chiếu với sông núi xung quanh một hồi, sau đó hắn lộ ra vẻ thất vọng, đáp xuống.

Bản đồ địa lý Ngụy Tùy Phong lưu lại không khớp với sông núi ở vùng đất Thái Hư. Loại địa phương có thần thức vật chất vĩnh hằng như vùng đất Thái Hư này, sông núi không có khả năng thay đổi theo thời gian trôi qua. Nếu Ngụy Tùy Phong đã từng tới đây đồng thời lưu lại bản đồ, hắn nhất định có thể tìm được chỗ đó.

Họ đi vào một thành thị của chúa sáng thế, nơi này cũng là một thành thị bị bỏ hoang. Hai người đi vào nhà của một chúa sáng thế, vẫn nhìn thấy trong bếp lò có ngọn lửa, trên lò có ấm trà đang sôi sùng sục, bọt khí nổi lên.

Tại đây, giường chiếu, đệm chăn, vàng bạc tài bảo, tất cả đều còn nguyên, không ai thu thập. Tình hình nơi này giống như một khắc trước, các chúa sáng thế vẫn còn đang bận rộn trong thành, có người chuẩn bị uống trà, có người chuẩn bị ngủ, có người tưởng tượng ra một ít vàng bạc tài bảo, đột nhiên có chuyện lớn phát sinh, họ cũng không kịp thu thập gì, lại hốt hoảng rời đi, bỏ lại nơi này.

– Các chúa sáng thế chắc đã bỏ lại thế giới này rồi.

Lạc Vô Song quan sát xung quanh, nói: – Là những ma quái Thái Hư ép họ rời đi sao?

Ma quái Thái Hư chết đi sống lại, vô cùng vô tận, quả thật sẽ khiến các chúa sáng thế cảm thấy phiền không chịu nổi, dọn sạch rời khỏi nơi này cũng không phải là không có khả năng.

Trên quảng trường, họ còn nhìn thấy một đống lửa lớn, phía trên đang nướng một cái chân thú dài vài chục trượng, không biết là sinh vật gì.

Bên cạnh đống lửa còn có hai ba người giơ cao chén rượu, mùi rượu thơm lan tỏa khắp nơi, lẫn vào mùi thịt, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Tần Mục đi tới, cắt một miếng thịt nếm thử, khen ngợi: – Ngon tuyệt!

Hắn lại cắt một miếng khác, đưa cho Lạc Vô Song. Lạc Vô Song do dự một chút, Tần Mục cười nói: – Đây là thịt do các chúa sáng thế chế tạo ra, ăn xong cũng sẽ không sao cả, nhiều nhất là hóa thành thần thức thôi.

Lạc Vô Song nếm thử, tự nhiên cảm thấy ngon miệng một cách kỳ lạ. Tần Mục ngồi xuống, ăn thịt nướng, lại giơ chén rượu ngon trong tay lên, rượu này cũng ngon đến mức khó tả, khiến hai người họ hô to đã nghiền.

– Làm chúa sáng thế cũng không tệ.

Hắn không khỏi cười nói.

– Thơm quá, thơm quá!

Đột nhiên một âm thanh truyền đến, Tần Mục và Lạc Vô Song nhất thời kinh hãi, theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một đạo nhân mặc huyền bào đen, tóc búi cao không biết từ đâu chui ra, tướng mạo hung ác, đặt mông ngồi xuống bên cạnh họ, nuốt nước miếng, nói: – Thật là thơm!

Lạc Vô Song đang định hỏi lai lịch của đạo nhân này, đ��t nhiên đạo nhân kia mở miệng phun một bãi nước miếng lên chân thú, sau đó cười hì hì nói: – Phía trên này có nước bọt của ta, các ngươi có dám ăn không? Các ngươi không ăn, vậy cái chân thú này sẽ thuộc về ta!

Tần Mục và Lạc Vô Song ngơ ngác nhìn nhau. Đạo nhân kia vác chân thú xuống, cắn ăn rất nhanh, đột nhiên hắn lại phun nước miếng vào một cái chén rượu lớn, cười hì hì nói: – Rượu các ngươi cũng không uống sao?

Tần Mục nhíu mày, đột nhiên cười nói: – Lạc Thần Đao, ta và ngươi thay đổi một ảo thuật.

Con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn mở ra, phát động Tam Viên Thượng Thức, tưởng tượng một lát, chỉ thấy các loại món ăn quý hiếm và mỹ vị lạ mắt lần lượt xuất hiện từ không trung, lại có rượu ngon, yến hội trải dài. Sau một lúc lâu, trong không trung lại có thật nhiều tiểu mỹ nhân xuất hiện, oanh ca yến hót, xoay quanh hai người vui cười ầm ĩ, hầu hạ họ ăn uống.

– Lạc Thần Đao, ngươi thấy sao?

Tần Mục cười hỏi.

Lạc Vô Song nghẹn họng nhìn trân trối, một lát sau mới hoàn hồn: – Tần phách thể thật s��� quá biết chơi.

Tần Mục cười ha hả, trái ôm phải ấp.

Vị đạo nhân huyền bào này nhìn hai người, lộ ra vẻ hâm mộ, tiến lên.

– Phi!

Tần Mục và Lạc Vô Song nhanh chóng phun vào tất cả món ngon. Lạc Vô Song còn định phun nước miếng lên người các tiểu mỹ nhân do Tần Mục tưởng tượng ra, để tránh đạo nhân kia đoạt mỹ nhân, nhưng hắn bị Tần Mục ngăn lại.

Đạo nhân huyền bào này thấy vậy, cười lạnh nói: – Các ngươi là người của Thiên Đình, có biết ta là ai không? Lại dám vô lễ với ta như vậy!

Tần Mục mỉm cười, nghiêng đầu về phía Lạc Vô Song, nói: – Lạc Thần Đao, ngươi nói cho hắn biết bản tọa là ai.

Lạc Vô Song ho khan một tiếng, nói: – Vị này chính là phách thể Long Hán, Thiên Đế từng khẩu dụ phong làm Thiên Tôn, một trong năm người sáng lập Thiên Minh, Mục Thiên Tôn.

Sắc mặt đạo nhân mặc huyền bào biến đổi kịch liệt. Tần Mục mỉm cười nói: – Vậy thì, ngươi là ai? Sao ngươi lại ở chỗ này?

Cát bụi thời gian không thể xóa mờ dấu ấn của truyen.free trên bản dịch này.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free