Mục Thần Ký - Chương 794: Mỗi nghi ngờ về long hán
“Giáo chủ, người lừa ta. Ta còn tưởng người xả thân vì nghĩa, bảo vệ chúng ta, để chúng ta thoát thân. Ai ngờ người lại coi chúng ta là con mồi, dùng để dụ mấy tiểu nương tử kia đi...”
Tần Mục quả quyết nói:
“Cho ngươi thêm cơm.”
Long Kỳ Lân lập tức ngưng bi thương, nhìn Ngự Thiên Tôn và Công Tôn Yến đang lộ vẻ mặt mờ mịt, nói:
“Giáo chủ anh minh thần võ, dùng kế điệu hổ ly sơn, bắt giữ tiểu nương tử này để đổi chúng ta về, thủ đoạn thật cao minh.”
Thủy Kỳ Lân trợn mắt khinh bỉ, thầm nghĩ:
“Cái bản mặt dày trơ trẽn của hắn còn hơn cả ta. Chỉ nói mấy lời linh tinh đã kiếm được bữa ăn cho mình, thật sự quá vô sỉ. Hắn nói quyển kinh thư của hắn tên là gì nhỉ? Ta cần phải lấy lòng hắn, mượn về nghiên cứu một chút, sau này cũng có thể kiếm thêm được một bữa cơm...”
Hắn bị thương vì bảo vệ Ngự Thiên Tôn, nhưng người bị thương nặng nhất vẫn là Công Tôn Yến.
Cô bé này bị đánh rất thảm, cây phất trần cũng bị các thị nữ của Yến Khấp Linh đoạt mất.
Mấy thị nữ của Yến Khấp Linh có tu vi thực lực mạnh mẽ, m��t người trong số đó là cảnh giới Lăng Tiêu, những người khác cũng là cảnh giới Ngọc Kinh. Mặc dù Công Tôn Yến là Chân Thần, Bán Thần do hạt Địa Nguyên Đạo Quả sinh ra, lại nắm giữ Lục Hợp Hỗn Nguyên Kiếm, nhưng uy lực có thể phát huy ra lại không lớn.
Sau một hồi khổ chiến, nàng vẫn bị thương, bị bắt giữ, mầm cây trong vầng sáng sau đầu nàng cũng bị đánh đến héo rũ, mệt mỏi không chịu nổi.
Tần Mục thấy mọi người không có vấn đề gì, lúc này mới yên tâm, cười nói:
“Yến sư tỷ, hiện tại tình trạng đã rõ ràng, sư tỷ đã rơi vào tay ta, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Yến Khấp Linh cố gắng trấn áp thương thế, hơi thở mong manh, cực kỳ khó khăn nói:
“Thả bọn họ ra.”
Mấy nữ tử này do dự một chút, vẫn theo lời thả nhóm người Ngự Thiên Tôn ra.
Mắt Yến Khấp Linh sưng húp, chỉ còn là một khe hẹp, hoàn toàn không nhìn ra vẻ xinh đẹp lúc trước, khẽ nói:
“Hiện tại thế nào, Mục Thiên Tôn?”
Tần Mục nhét mấy hạt linh đan vào miệng nàng, nói:
“Đây là thuốc chữa thương, không cần lo lắng, không có ��ộc.”
Yến Khấp Linh ngậm linh đan, nhưng không dám nuốt xuống.
Tần Mục mỉm cười, nói:
“Ăn đi, ta còn có vài chuyện muốn hỏi ngươi.”
Yến Khấp Linh ngậm miệng không nói.
Đột nhiên Tần Mục ấn vào cổ họng nàng một cái, Yến Khấp Linh kêu “ực” một tiếng, nuốt linh đan xuống, trán và lưng nàng thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Nhưng mấy hạt linh đan này vừa vào bụng nàng, nàng lập tức cảm thấy hàng nghìn vết thương khắp toàn thân bắt đầu ngứa ngáy, vết thương đang từ từ khép miệng.
“Đây là linh đan ta dùng nước bọt của con rồng mập kia phối hợp với mấy loại dược liệu khác chế luyện.” Tần Mục cười nói, “Thông thường, một viên phải mất một vạn Đại Phong tệ.”
Long Kỳ Lân vô cùng khẩn trương, nói nhỏ:
“Giáo chủ, là nước miếng rồng! Nước miếng rồng! Người nói là không ai thèm mua nước miếng của ta mà.”
Yến Khấp Linh hừ lạnh một tiếng, vết thương không còn chảy máu nữa, khiến nàng có thể vận dụng một phần tu vi, thản nhiên nói:
“Ngươi muốn hỏi điều gì?”
“Trước tiên hãy trả lại Lục Hợp Hỗn Nguyên Kiếm đã.” Tần Mục nói.
Yến Khấp Linh nhìn mấy nữ tử kia, nói:
“Trả cây phất trần lại cho hắn!”
Một nữ tử trong số đó tay nâng phất trần đi tới, Ngự Thiên Tôn vội vàng nói:
“Đưa phất trần cho ta!”
Nữ tử kia do dự một chút, rồi giao phất trần cho Ngự Thiên Tôn. Ngự Thiên Tôn cầm phất trần tiến lên, giao cho Tần Mục, khẽ nói:
“Ca, mấy nữ tử này rất lợi hại, ta lo lắng nàng sẽ nhân cơ hội tập kích bất ngờ huynh.”
Tần Mục nhận lấy phất trần, khen ngợi:
“Hiền đệ làm rất đúng.”
“Ngươi đến từ Thiên Đình ngoại vực ư?” Hắn quay đầu nhìn Yến Khấp Linh, ân cần nói, “Thiên Đế có khỏe không?”
Yến Khấp Linh lạnh lùng nói:
“Thiên Đình ngoại vực chẳng qua là loạn thần tặc tử thành lập, cũng xứng để ta thần phục sao? Ngươi đã đoán sai, ta hoàn toàn không liên quan gì đến Thiên Đình ngoại vực. Ta không ngờ Mục Thiên Tôn trăm vạn năm trước danh chấn Thiên Đình lại là người của thời đại này. Nếu như Thiên Đế biết chuyện này, cũng nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Ta rất hiếu kỳ, Mục Thiên Tôn làm thế nào mà lại đi tới trăm vạn năm trước? Tần Thiên Tôn đi cùng ngươi có phải chính là Khai Hoàng thiếu niên năm đó không?”
Tần Mục cười nói:
“Ta hỏi ngươi nói, ngươi lại quay sang hỏi ta, tỷ tỷ, người thật là bướng bỉnh. Người vừa nói gì mà Đạo Thứ Nhất, Đạo Thứ Hai mươi hai, cái này phân chia như thế nào?”
Sắc mặt Yến Khấp Linh đã khá hơn một chút, nói:
“Đại đạo trong thiên hạ được phân chia dựa trên sự khác biệt tương ứng. Nguyên Đô có câu ba mươi sáu (đạo), loại đại đạo thứ nhất chính là Đạo Một, loại đại đạo thứ hai chính là Đạo Hai, cứ thế suy ra. Sáu mươi bốn đại đạo U Đô, bảy mươi hai đại đạo Huyền Đô, ba trăm sáu mươi đại đạo Chu Thiên Tinh Tú. Những đạo này đều có đánh số. Thi triển thần thông ẩn chứa loại đại đạo đạo lý nào thì thuộc về loại thần thông đại đạo đó. Ví dụ như người thi triển Thiên Hỏa thì thuộc về Đạo Hai của Huyền Đô.”
Tần Mục trầm ngâm, suy tư nói:
“Cách thức phân chia này khiến ta nhớ đến Đạo môn... Ngươi có quen biết một đạo nhân luộm thuộm không?”
“Ngươi là Đạo Tổ của Đạo môn sao?” Yến Khấp Linh lắc đầu nói, “Nghe qua danh tiếng nhưng chưa từng gặp mặt.”
Tần Mục cẩn thận quan sát nét mặt, thần thái của nàng, tiếp tục hỏi:
“Ngươi chưa từng gặp Đạo Tổ của Đạo môn sao?”
Yến Khấp Linh nói:
“Ta không... Ta đã gặp Đạo Tổ của Đạo môn! Ngươi đã cho ta ăn cái gì?”
Nàng lộ vẻ hoảng sợ, ý thức tư duy của nàng gần như không chịu sự khống chế. Rõ ràng nàng muốn nói là chưa từng gặp qua Đạo Tổ của Đạo môn, mà ở lần thứ hai Tần Mục truy hỏi, nàng l���i không tự chủ được nói ra sự thật.
“Nước bọt của con rồng béo.” Vẻ mặt Tần Mục ôn hòa, ôn nhu nói, “Thêm chút dược liệu khác vào, chính là thánh dược trị thương. Chỉ có điều loại linh đan này có chút tai hại, sẽ ảnh hưởng đến ý thức tư duy, khiến ý thức tư duy của người dùng không tự chủ được làm theo người khác. Nếu như lại tăng thêm chút thần thông ma đạo của U Đô, ảnh hưởng linh hồn của người dùng, thì dùng để tra hỏi rất tốt. Đạo Tổ Đạo môn có phải chính là người trợ giúp các ngươi xác lập đánh số những đại đạo này không?”
Long Kỳ Lân dương dương đắc ý, nhìn Thủy Kỳ Lân nói:
“Đây cũng là tác dụng của nước miếng rồng đấy.”
Thủy Kỳ Lân kính phục không thôi, nói:
“Ca, lúc rảnh rỗi huynh nhất định phải dạy ta một chút!”
“Đây là thiên phú, ngươi không học được đâu!” Long Kỳ Lân càng thêm đắc ý.
Mồ hôi lạnh trên trán Yến Khấp Linh biến thành từng giọt lớn như hạt đậu, lẫn vào máu màu vàng từ trên mặt chảy xuống, nàng lại ngậm miệng, chết sống không chịu mở lời.
��Ngươi không nói, ta cũng biết là hắn. Đạo Tổ nhiệt tình yêu thích thuật số, cho rằng bản chất của vạn vật trong thiên địa đều là số lý. Nếu Thiên Đế mời hắn đi vào xếp hạng đại đạo các giới, hắn nhất định sẽ vui vẻ nhận lời.” Giọng nói của Tần Mục càng thêm mềm nhẹ, hỏi tiếp, “Có phải Đạo Tổ đã giúp Thiên Đế biên soạn các loại đại đạo không? Đạo pháp hắn biên soạn, ngươi đều xem qua rồi phải không? Vậy, hiện tại Đạo Tổ của Đạo môn ở đâu?”
Yến Khấp Linh cắn chặt răng, sắc mặt đỏ bừng, thân thể run rẩy, hiển nhiên đang chống lại ma âm ảnh hưởng linh hồn của Tần Mục.
Tần Mục khẽ nhíu mày, Yến Khấp Linh chết sống không chịu nói, hắn cũng không có cách nào ép nàng mở miệng.
Nữ tử này có tinh thần cường đại, hơn nữa lại tinh thông thần thông đạo pháp của ba giới Nguyên Đô, U Đô, Huyền Đô, muốn khống chế linh hồn nàng cũng không hề dễ dàng.
“Ngươi vừa nói Đạo Thứ Nhất của kiếm đạo, Đạo Thứ Nhất của võ đạo là như thế nào?” Tần Mục hỏi.
Yến Khấp Linh giống như trút được gánh nặng, khàn giọng nói:
“Thế gian này vốn cũng không có kiếm đạo, cũng không có võ đạo. Những đại đạo là hậu thiên tạo thành, là do hậu nhân sáng lập, không ở trong đại đạo trời sinh. Đạo Tổ nói, nếu có một môn chiêu pháp có thể trực tiếp nhập đạo, thì thuộc về Đạo Thứ Nhất, Đạo Tổ...”
“Đạo Tổ ở đâu?” Tần Mục nhanh chóng nói.
Thân thể Yến Khấp Linh run rẩy kịch liệt, chợt mở miệng, muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Tần Mục nhíu mày, lập tức nhét chuôi cây phất trần vào miệng nàng, để tránh nàng thật sự cắn đứt đầu lưỡi, ho khan một tiếng nói:
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không truy hỏi vấn đề này nữa.”
Yến Khấp Linh phun chuôi cây phất trần ra, lạnh lùng nói:
“Ngươi quá giảo hoạt, ta không tin ngươi! Đường đường là Mục Thiên Tôn, không ngờ lại thối nát như vậy, còn muốn tính kế hãm hại ta!”
Tần Mục cười ha ha, không khỏi đắc ý.
Yến Khấp Linh cười lạnh nói:
“Ngự Thiên Tôn vẫn thiếu một chút mảnh nhỏ hồn phách phải không? Ta biết tàn hồn hắn giấu ở chỗ nào. Ngươi và ta có cùng chung kẻ địch, đáng lẽ nên hợp tác.”
“Kẻ địch của kẻ địch chưa chắc đã là bằng hữu.” Tần Mục lắc đầu, nói, “Ta không biết mục đích thật sự của ngươi, cũng không biết có phải là bằng hữu hay không. Về phần tàn hồn của Lam hiền đệ, ta cũng biết ở đâu.”
Yến Khấp Linh trầm mặc, đột nhiên nói:
“Ngươi thật sự không quan tâm đến danh hiệu Mục Thiên Tôn sao?”
“Mục Thiên Tôn?” Tần Mục cười lớn, lắc đầu nói, “Thiên Đế phong ta làm Mục Thiên Tôn, đã cho ta cái gì chứ? Chẳng qua là một bài tử Mục Thiên Tôn và thánh chỉ Thiên Đế. Tấm bài tử và thánh chỉ Thiên Đế này, ta ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua. Thiên Tôn khác còn có các thần chúc phúc, nhưng ta lại chỉ rơi xuống một tấm bảng, cùng lắm thì hắn thu hồi là được.”
Yến Khấp Linh im lặng, sau một lúc lâu, nói:
“Thiên Đế chúc phúc chính là ở bên trong bài tử và đế chỉ đó. Một trăm vạn năm qua, ngươi cũng không biết sao?”
Tần Mục ngạc nhiên.
Yến Khấp Linh cười như không cười nhìn hắn. Tần Mục cố nén sự kích động muốn lập tức tìm kiếm túi Thao Thiết, hắn ho khan một tiếng, nói:
“Ta hỏi xong rồi, các ngươi có thể đi. Cố gắng dưỡng thương, không cần phải lo lắng cho Ngự Thiên Tôn, hắn ở chỗ ta, ta sẽ chiếu cố hắn rất tốt. Nếu như thật sự muốn liên thủ với ta, thì dẫn tàn hồn của hắn tới gặp ta.”
Yến Khấp Linh vô cùng gian nan chuyển động bước chân, đi lướt qua bên cạnh Tần Mục, đột nhiên dừng lại, khẽ nói:
“Không nên tin Địa Mẫu, đề phòng Thiên Công và Thổ Bá. Còn có Thiên Minh, bọn họ cũng không phải người lương thiện.”
Tần Mục hơi ngẩn người, đột nhiên sắc mặt đại biến, lập tức lấy ra lá liễu lại muốn dán lên mi tâm của mình.
Đột nhiên hắn lại dừng lại, không trực tiếp dán lá liễu lên mi tâm của mình, mà lặng lẽ thu về, cười nói:
“Thật là một nữ tử thông minh.”
Yến Khấp Linh di chuyển bước chân, đi ra hơn mười bước. Mấy nữ tử kia vội vàng đón đỡ nàng, khẽ nói:
“Tiểu thư, có cần không...”
Yến Khấp Linh lắc đầu:
“Hắn không hạ sát thủ, còn chữa thương cho ta, chúng ta cũng cần phải có chút lễ phép. Chuyện hôm nay cứ tạm thời như thế đi. Chuyện của ta, tương lai ta sẽ tự mình tìm về, không cần các ngươi giúp ta! Chúng ta đi!”
Thân thể một nữ tử trong số đó khẽ lắc một cái, đột nhiên hóa thành một con Đại Côn. Những nữ tử khác đỡ Yến Khấp Linh đi tới trên lưng Đại Côn.
Đại Côn lắc đầu vẫy đuôi, đang muốn bay đi. Giọng nói của Tần Mục từ phía sau lại truyền đến:
“Linh tỷ tỷ, Thiên Đế có chết hay không?”
Trên lưng Đại Côn, thân thể Yến Khấp Linh chấn động mạnh, cắn chặt răng, âm thanh từ trong kẽ răng rít lên, khàn cả giọng nói:
“Đi.”
Đại Côn vỗ vây cá giống như vỗ cánh, bay vút lên trời cao.
Tần Mục nhìn theo các nàng đi xa, có vẻ trầm ngâm.
Công Tôn Yến và Ngự Thiên Tôn vội vàng đi tới trước mặt hắn. Tần Mục phục hồi lại tinh thần, ôn hòa cười nói:
“Yến tỷ tỷ, tỷ tỷ bị thương rồi, ta tới giúp tỷ tỷ trị liệu một chút, để tránh lưu lại vết sẹo.”
Công Tôn Yến “ừ” một tiếng, ngoan ngoãn đứng đó, mặc cho hắn cởi quần áo của nàng ra, để lộ những vết thương.
Tần Mục cẩn thận tỉ mỉ bôi thuốc trị thương cho nàng, loại bỏ máu bầm ở vết thương.
Da của thiếu nữ rất trắng.
“Thiên Đế chết rồi.” Hắn đột nhiên ngừng tay, suy nghĩ xuất thần nói, “Cổ Thần Thiên Đế của Long Hán Thiên Đình kia đã chết.”
Công Tôn Yến có chút mờ mịt, không biết vì sao hắn xuất thần, vì sao lại còn nói ra câu nói không đầu không đuôi này.
Tần Mục lại phục hồi tinh thần, tiếp tục giúp nàng bôi thuốc trị thương, khẽ nói:
“Ta vẫn cho rằng Thiên Đế của Thiên Đình ngoại vực chính là Cổ Thần Thiên Đế của Long Hán Thiên Đình, nhưng từ những tin tức Yến Khấp Linh vô ý để lộ ra lại thấy được, Thiên Đế chắc hẳn đã chết rồi. Thiên Đế của Thiên Đình ngoại vực cũng không phải là hắn, mà là người khác.”
Hắn đứng trước mặt Công Tôn Yến, hai tay rất nhẹ nhàng, giúp cô bé này kéo lại trang phục, rất cẩn thận chỉnh lại y phục cho nàng. Nhưng Công Tôn Yến lại có thể nhìn ra giờ phút này thiếu niên kia có chút không yên lòng, trong đầu đang suy nghĩ tới những chuyện khác.
Quần áo của nàng đã rất chỉnh tề, nhưng Tần Mục vẫn còn đang chỉnh sửa.
Sau một lúc lâu, Tần Mục đột nhiên thở dài, khẽ nói:
“Thiên Công, Thổ Bá, chúng ta nên nghiêm túc nói chuyện một chút. Các ngươi nói có đúng không?”
Công Tôn Yến có chút không hiểu, không biết vì sao hắn lại đột nhiên nói như vậy.
Mà trong đại lục chữ Tần, lão đầu râu bạc và Dung Nham Thổ Bá lại liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ không nói gì.
Vù.
Trên bầu trời đại lục chữ Tần, một đạo thần thức bất diệt từ trên cao hạ xuống, rơi xuống đất hóa thành hình thái của Tần Mục, nhìn phân thân của hai vị Cổ Thần cổ xưa kia.
Mọi nội dung chương truyện này đều được dịch độc quyền bởi truyen.free.