Mục Thần Ký - Chương 732: Thay hình đổi dạng
– Khai Hoàng?
Tần Mục dường như không nghe rõ, cười hỏi:
– Vị Khai Hoàng nào?
Ngưu Tam Đa vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ sự kinh ngạc tột độ, lẩm bẩm như đang mê sảng:
– Khai Hoàng đương nhiên chỉ có một, còn có thể là Khai Hoàng nào nữa? Y chói mắt đến nhường này, dù cho là giữa muôn vạn chúng sinh vô tận, ngươi vẫn có thể liếc mắt nhận ra y. Dù những người khác có rực rỡ chói lọi đến đâu, ánh mắt ngươi cũng sẽ ngay lập tức bị y thu hút, y trời sinh đã có một loại khí chất của người đứng đầu, những người khác xung quanh y lại giống như những vì sao...
Tần Mục giật mình bừng tỉnh, lập tức nhìn về phía chiếc thuyền hoa này.
Khai Hoàng!
Người sáng lập ra thời đại Khai Hoàng, lão tổ của mình!
Khai Hoàng cũng ở nơi đây!
Chẳng lẽ, nơi này là thời kỳ Khai Hoàng sơ khai?
Trong lòng hắn lập tức nảy sinh một ý niệm vô cùng mãnh liệt, chính là phải đi gặp Khai Hoàng!
Đi gặp y, đi gặp vị lão tổ của mình, dù thế nào cũng phải gặp được y!
Tần Mục từ trên thuyền hoa phóng người nhảy vọt lên, đuổi theo hướng thuyền hoa của Khai Hoàng. Lão trâu thấy vậy, vội vàng đuổi theo y. Nữ tử trên thuyền hoa kia kinh ngạc, mỉm cười hỏi:
– Đệ đệ tốt, tại sao lại đi?
– Tỷ tỷ, ta gặp người quen!
Tần Mục giữa không trung xoay người thi lễ, nói:
– Người kia có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với ta, vội vàng quên báo cho tỷ tỷ một tiếng, xin thứ lỗi! Tỷ tỷ đang ngụ ở đâu? Sau khi ta làm mọi chuyện thỏa đáng, ta sẽ đến bồi tội.
Nữ tử kia phất tay cười đáp:
– Ngươi có việc gấp, vậy cứ đi làm việc trước đi. Tỷ tỷ họ Chu, tên là Tước Nhi, ở tại Chu Tước Cung, khi nào rảnh rỗi thì đến tìm ta là được. Chu Tước Cung ở phía nam Thiên Đình!
Tần Mục đáp vâng, xoay người, tốc độ càng nhanh hơn, lao thẳng đến chiếc thuyền hoa vừa rời bến.
– Lại có người tên Chu Tước Nhi.
Lão trâu đuổi kịp Tần Mục, khề khà nói:
– Chu Tước là một trong Tứ Đại Thiên Đế, Thiên Đình xưa có Tứ Đại Thiên Đế, Nam Đế chính là Chu Tước. Nữ tử này tên Chu Tước Nhi, cũng không sợ tổn thọ. Chỉ có điều nữ tử này thực lực cũng không yếu, thậm chí có thể giao đấu với lão gia.
Tần Mục hơi ngẩn người:
– Nam Đế là Chu Tước Thần tộc? Nam Đế không phải là Tề H��� Du sao?
Lão trâu nói:
– Tề Hạ Du là Nam Thiên Xích Đế, phượng hoàng chín đầu, không phải là Nam Đế. Tề Hạ Du này nghe đồn là một vị thần thánh của thời đại Thượng Hoàng, sau đó lại theo phe địch, danh tiếng lẫy lừng, quyền thế không nhỏ. Chỉ có điều, vì có Nam Đế, nàng không thể xưng là Nam Đế, cho nên chỉ có thể bị gọi là Xích Đế.
Trong lòng Tần Mục khẽ động, quay đầu lại từ xa nhìn nữ tử kia, chỉ thấy thuyền hoa đã khuất dạng.
– Chu Tước Nhi? Chu Tước Cung? Chu Tước Nhi có quan hệ gì với Nam Đế?
Hắn sốt ruột đuổi theo Khai Hoàng, tạm gác chuyện này lại, toàn tâm toàn ý truy đuổi thuyền hoa của Khai Hoàng.
Chu Tước Nhi nhìn theo Tần Mục đi xa, mấy hầu gái tiến lên, hỏi:
– Vì sao nương nương lại đối xử tốt với tiểu ca đó như vậy? Tiểu ca đó thậm chí còn chưa báo danh tính!
– Dù trăm năm chưa ai biết đến, nhưng một khi đã thành danh thì thiên hạ đều hay. Ta thấy y chính là người như vậy.
Chu Tước Nhi cười nói:
– Ta thấy y không phải người tầm thường, tương lai nhất định sẽ làm nên đại sự. Hơn nữa đầu trâu mà y gọi là sư huynh kia vô cùng mạnh mẽ đáng sợ, ngay cả trong Thiên Đình, những tồn tại như vậy cũng không nhiều. Lão trâu này mạnh mẽ như thế, cuối cùng lại cam tâm đi theo y như hình với bóng, y tất nhiên không phải người tầm thường. Chúng ta đi thôi, chèo thuyền về Thiên Đình, không biết Thổ Bá, Thiên Công bọn họ đã đến chưa. Không thể để bọn họ và bệ hạ đợi lâu được.
Trên Thiên Hà, số lượng thuyền hoa rất nhiều, đi lại đan xen, giữa sông đều là những dị thú khổng lồ uy nghi, kéo lê từng chiếc thuyền hoa. Tần Mục tìm kiếm xung quanh một hồi, nhất thời không tìm được thuyền hoa của Khai Hoàng đâu.
Đột nhiên, một tiếng vang dài trầm thấp vọng tới, tuy rằng trầm thấp, nhưng âm thanh lại vô cùng lớn, chấn động đến mức lồng ngực người ta ong ong rung chuyển. Một con Đại Côn khổng lồ với vây cá dài hơn mười dặm vụt lên khỏi mặt nước, dâng trào sóng lớn ngút trời.
Tần Mục khẽ nghiêng người, Đại Côn vươn mình, tung bọt sóng bay lên không trung, vây cá của Đại Côn như đôi cánh, vỗ mạnh trên không trung, trong miệng phát ra tiếng ngân dài.
Thời đại này mặc dù không có sức sáng tạo kinh người như thời Duyên Khang, nhưng lại có các loài dị thú khổng lồ kỳ lạ, dùng làm phương tiện đi lại cũng không tệ.
– Thuyền hoa đã cập bến!
Ánh mắt Tần Mục chợt sáng bừng. Qua làn bọt sóng, y thấy thuyền hoa đã đậu sát một ngọc đài, đó là chiếc thuyền hoa chở Khai Hoàng lúc nãy, nhưng Khai Hoàng và mấy người đi cùng y lại không có mặt trên thuyền.
Bên cạnh ngọc đài cũng có mấy chiếc thuyền hoa đang đỗ. Có vài người mặc trang phục đậm phong cách cổ xưa, đang t��� trên thuyền hoa đi xuống. Bên ngọc đài không có những kiến trúc khác, mà dưới mặt nước lại hiện lên lưng một con cá khổng lồ.
Chỉ thấy người từ trên thuyền hoa đi xuống leo lên lưng cá, như thể đứng trên một hòn đảo nhỏ vậy.
– Đó là bến tàu, nơi chuyển chỗ ngồi!
Lão trâu hoảng hốt vội vàng nói:
– Bọn họ đổi sang ngồi Đại Côn!
Tần Mục lập tức phóng lên cao, đuổi theo hướng Đại Côn vừa rời bến. Phía sau y, lão trâu đạp chân vào không trung, giẫm trên bầu trời phát ra tiếng "thùng thùng" vang vọng, nhanh chóng đuổi theo y. Nhẹ nhàng đẩy y một cái, Tần Mục liền rơi xuống lưng trâu.
Lão trâu dồn sức, tiếng động ầm ầm vang vọng, không gian phía trước gần như nổ tung, một đạo quang mang xanh biếc lao thẳng đến nơi Đại Côn vừa rời đi.
Ngưu Tam Đa cõng theo Tần Mục càng lúc càng gần con Đại Côn đang vỗ cánh bay. Con Đại Côn kia cũng không phải vật tầm thường, tốc độ bay cực nhanh, chỉ là so với lão trâu vẫn kém hơn không ít.
Bọn họ càng lúc càng gần Đại Côn, Tần Mục lại dần dần tỉnh táo, khẽ nói:
– Tam Đa sư ca, tạm thời không nên đi tới.
Lão trâu vội vàng giảm tốc độ, nghi hoặc hỏi:
– Ngươi không phải muốn gặp Khai Hoàng sao?
– Nhất định phải gặp y, nhưng thời đại này không biết là thời đại nào, chúng ta không biết đã đi tới nơi nào, cũng không biết đã đi tới thời điểm nào. Ta nghi ngờ...
Sắc mặt y trở nên cổ quái, khẽ nói:
– Ta nghi ngờ, chúng ta đã đến một thời điểm trong quá khứ. Thời đại này không phải là thời đại của Khai Hoàng.
Lão trâu gật đầu nói:
– Quả thật không phải là thời đại Khai Hoàng. Thời đại Khai Hoàng tuy rằng cũng vô cùng vĩ đại, nhưng không có quy mô như thời đại này, hơn nữa ở đây quá lạc hậu. Ta nghi ngờ là thời đại Thượng Hoàng...
Tần Mục tiếp tục phân tích nói:
– Cũng không phải thời đại Thượng Hoàng. Ta không biết nhiều về thời đại Thượng Hoàng, nhưng cũng biết thời kỳ cuối của thời đại Thượng Hoàng vô cùng hỗn loạn. Ở đây cũng không phải là thời đại Xích Minh, thời đại Xích Minh người có ba đầu sáu tay chiếm đa số, Thần Ma ở đây lại trăm kỳ ngàn quái.
Lão trâu trợn tròn mắt trâu, thất thanh nói:
– Lẽ nào chúng ta trở lại thời đại Long Hán vô cùng xa xưa rồi?
Sắc mặt Tần Mục trở nên cổ quái, khẽ nói:
– Sư ca, bình tĩnh một chút. Dũng Giang vô cùng cổ quái, ta đã từng ở Dũng Giang gặp phải sự kiện sương mù dày đặc, còn từng ở trong sa mạc chư thiên ở thượng nguồn Dũng Giang trở về thời kỳ cuối của thời đại Thượng Hoàng bốn vạn năm trước. Chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Lão trâu há to miệng, cười ha hả nói:
– Ngươi gặp phải chuyện quỷ dị?
Tần Mục suy nghĩ rồi nói:
– Ta dẫn theo cái rương và Long Kỳ Lân, cùng Đại Tôn tránh né sự truy sát của Tinh Ngạn, rơi vào bốn vạn năm trước, gặp phải đám người Bạch Cừ Nhi, từng trải qua cuộc chiến hủy diệt thời Thượng Hoàng. Nhưng đây chẳng qua chỉ là một đêm, đến bình minh ngày hôm sau, Bạch Cừ Nhi và toàn bộ thời đại Thượng Hoàng lại giống như cát đen, trôi đi và biến mất. Thế giới này liệu có giống như vậy không, đến bình minh ngày hôm sau lại sẽ biến mất, trở về Đại Khư...
Lão trâu ho khan một ti���ng, cắt ngang dòng suy nghĩ xa xăm của y, nói:
– Sư đệ, e rằng ở đây không có buổi tối.
Tần Mục giật mình kinh ngạc, nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên bầu trời có một vầng thái dương treo cao vợi, Thiên Đình cổ xưa này quả nhiên không thể có đêm tối!
Lão trâu nói:
– Khai Hoàng từng nói, y đã từng trải qua một sự kiện quỷ dị, biến mất mấy tháng. Ta nghi ngờ sự kiện quỷ dị lần này chúng ta gặp phải, hẳn là cùng một sự kiện quỷ dị mà Khai Hoàng đã gặp! Nói cách khác, chúng ta e rằng sẽ gặp phải chuyện tương tự Khai Hoàng lúc còn trẻ, sẽ bị kẹt lại ở thời đại này mấy tháng.
Tần Mục trầm ngâm hỏi:
– Khi Khai Hoàng gặp phải sự quỷ dị, chắc là ba bốn vạn năm trước. Y cùng chúng ta không phải người cùng một thời đại. Ta không biết chúng ta gặp phải y, liệu có xuất hiện chuyện gì càng quỷ dị hơn không. Tam Đa sư ca, Khai Hoàng có nhận ra sư huynh không?
Lão trâu hơi ngẩn người, nói:
– Đương nhiên nhận được. Khai Hoàng đối với ta rất tốt, y nhiều lần mời ta quản lý một tòa Thiên Cung, chỉ có điều ta sợ phiền phức nên đã từ chối.
– Các ngươi quen biết nhau từ khi nào?
Tần Mục tiếp tục hỏi.
Lão trâu suy nghĩ một lát rồi nói:
– Ta vẫn đi theo lão gia. Lão gia những năm đó chăn trâu cho nhà phú hộ, ta chính là con trâu mà y nuôi thả. Ta thấy lão gia học trộm quyền pháp, ta cũng học theo. Có một ngày ta mở miệng nói, khiến lão gia giật mình kinh hãi, vì vậy liền thành bằng hữu tốt. Gia chủ phú hộ đó biết được tuyệt học gia truyền bị tên chăn trâu học trộm, liền muốn giết y. Ta bèn cõng lão gia bỏ chạy, chạy trốn rất lâu mới gặp được Khai Hoàng. Y đánh bại truy binh, ta và lão gia liền đi theo y. Khi đó, y cũng chỉ là một thần thông giả cảnh giới Thất Tinh.
– Vậy thì rất sớm rồi. Y nhất định sẽ nhận ra huynh.
Tần Mục từ trên lưng y nhảy xuống, mở túi Thao Thiết, lấy ra một lá bùa vàng, nói:
– Tam Đa sư ca, huynh tạm thời hóa thành hình người trước.
Lão trâu hóa thành thần nhân đầu trâu mình người. Tần Mục dán lá bùa vàng lên trán y, nói:
– Đây là bùa vàng của Phủ Quân U Đô, dán lên người, người khác sẽ không nhìn ra hình d��ng của huynh. Kể từ đó, sẽ không cần lo lắng bị Khai Hoàng nhận ra huynh nữa. Ta cũng chỉ có một lá như thế, lúc ta cướp lá bùa vàng này, Thiên Tề Nhân Thánh Vương còn đuổi theo ta rất lâu, nên khẳng định là đồ tốt.
Lão trâu vén lá bùa vàng lên, hiếu kỳ nói:
– Dán ở nơi khác có hiệu quả tương tự hay không? Dán ở trên đầu, cảm giác là lạ, hơn nữa còn cản tầm mắt.
– Ta ngược lại chưa từng thử dán ở nơi khác.
Tần Mục quan sát y, quả nhiên không nhìn thấy rõ khuôn mặt y, thử dò hỏi:
– Nếu không, huynh thử nhìn xem?
Lão trâu bóc lá bùa vàng, giấu kỹ rồi dán lên thân, nói:
– Có nhìn thấy mặt của ta không?
Tần Mục vẫn không thể nhìn thấy mặt y, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra y giống như một lão nhân, cười nói:
– Thì ra bùa vàng của Phủ Quân còn có thể dùng như vậy sao? Trước đây ta dán lên mặt, cứ tưởng chỉ có thể dán trên mặt. Giờ thì, chúng ta đuổi theo Khai Hoàng!
Hắn vận dụng Tạo Hóa Công, thay đổi khuôn mặt, không còn nhìn ra dáng vẻ lúc trước.
Lão trâu vận chuyển pháp lực, dẫn theo y nhanh như điện chớp, rất nhanh đuổi theo con Đại Côn phía trước. Một đạo quang mang lóe lên, hai người liền rơi xuống lưng Đại Côn.
Đại Côn bị Ngưu Tam Đa đè đến lún mạnh xuống, từ không trung nhanh chóng rơi vút xuống!
– Vị thượng thần tôn quý nào đang đùa giỡn tiểu thần vậy?
Đại Côn này kinh hãi kêu lên:
– Nhanh xuống, nhanh xuống đi! Thân thể thượng thần quá nặng, tiểu thần không chịu nổi!
Sắc mặt lão trâu đỏ bừng, vội vàng vận chuyển pháp lực, lấy nguyên khí nâng bản thân lên. Đại Côn này thấy sắp rơi xuống mặt đất, đột nhiên áp lực nhẹ đi chút ít, nó vội vàng vỗ vây cá, kéo thân hình lên. Từ bên cạnh có một vị thần chỉ đầu chim mình người, cánh chim tựa như đám mây khổng lồ lướt qua.
Toàn thân vị thần chỉ này thánh hỏa hừng hực, như thể đang ở trong một vầng thái dương chói chang, tò mò nhìn mọi người trên lưng cá. Đó chính là Đại Nhật Tinh Quân mà Tần Mục đã thấy lúc trước.
Đại Côn bay qua từng tòa cung điện, lại bổ nhào xuống, luồn qua một cây cầu bay, lại một lần nữa kéo thân thể lên, vọt lên tầng mây trên không trung. Lúc này thân hình mới vững vàng, cười nói:
– Thượng thần, ngài nửa đường tới, không có đài thọ như những người khác, linh đan cần phải cho nhiều một chút.
Sắc mặt lão trâu đỏ bừng, lúng túng nói:
– Linh đan gì?
Các hành khách trên lưng cá nhìn Tần Mục và Ngưu Tam Đa đột nhiên xuất hiện. Một vị nam tử trẻ tuổi trong số đó cười nói:
– Côn thích ăn Ngọc Long đan. Thiên Đình quá lớn, bởi vậy Côn Thần đón khách ngao du Thiên Đình sẽ thu một ít Ngọc Long đan để no bụng. Nếu hai vị không có Ngọc Long đan, chỗ của ta ngược lại có một ít, có thể giúp hai vị ứng trước.
Tần Mục nói lời cảm ơn:
– Vậy thì đa tạ sư huynh. Sư huynh xưng hô thế nào?
Nam tử trẻ tuổi anh tuấn kia không phải người tầm thường, cười nói:
– Ta họ Âm, là Triều Cận. Huynh đài xưng hô thế nào?
Ánh mắt Tần Mục khẽ động:
– Âm Triều Cận? Họ Âm này rất ít gặp. Âm sư huynh có quen biết người nào tên là Âm Thiên Tử không?
Nam tử anh tuấn trẻ tuổi này kinh ngạc, bật cười đáp:
– Ta nổi danh đến vậy sao? Thật không dám giấu diếm, ta ở nơi nhỏ của chúng ta, thường tự xưng là Âm Thiên Tử. Chỉ có điều đều là trong thôn làng nhỏ, mọi người trêu chọc nhau mà thôi. Vị này là Tần huynh!
Tuyệt phẩm này được truyen.free độc quyền chuyển ngữ.