Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Mục Thần Ký - Chương 726: Vũ thánh

Tần Mục do dự. Cứu Tiều Phu lão sư đương nhiên rất quan trọng, nhưng việc cùng Hồ Bất Quy kết bạn đi tìm Hư Sinh Hoa, rồi cùng Hư Sinh Hoa khai sáng ra pháp môn thần tàng hợp nhất để phi thăng Thiên Cung, dường như lại càng thú vị và ý nghĩa hơn.

Hơn nữa, Tiều Phu thánh nhân dù sao cũng là một vị thần chỉ cảnh giới Dao Đài, ngâm mình trong rãnh nước thối nửa năm hay một năm chắc hẳn cũng chưa chết được, việc đó hình như không cần phải làm ngay lập tức.

Chỉ có điều, mình dù sao cũng là đệ tử của Tiều Phu, không vớt lão sư từ trong rãnh nước thối ra mà cứ để hắn ngâm ở đó thì thật sự không thể nào nói nổi.

Nhưng cho dù là con trâu già nhường đường, bọn họ cũng không có khả năng đánh bại một cường giả Đế Tọa.

Lão Nông là một cường giả cảnh giới Đế Tọa, hơn nữa lại là Đế Tọa dùng võ nhập đạo. Từ Lăng Tiêu đến Đế Tọa là một khoảng cách không thể vượt qua. Đến như Đế Thích Thiên Vương Phật cũng chỉ là cảnh giới Lăng Tiêu, mà còn phải mặt dày mày dạn đi cầu chân kinh của Đại Phạm Thiên Vương Phật, vậy có thể thấy đạt tới Đế Tọa khó khăn đến mức nào.

Hắn đang do dự không quyết, thì đột nhiên Lão Nông bước xuống khỏi Đế Tọa, đi ra tới trước cửa Lăng Tiêu điện. Trên mặt ông đầy những nếp nhăn, hiện rõ vẻ tang thương, ông nói:

– Tam Đa, bọn họ đã qua cửa rồi.

Con trâu già hơi ngẩn người, vội vàng nói:

– Lão gia, bọn họ ngay cả cửa ải này của ta còn chưa qua, nói gì đến cửa ải của lão gia. Vì sao lão gia lại nói bọn họ đã qua cửa?

Lão Nông đi xuống bậc thang của Lăng Tiêu điện, con trâu già vội vàng gõ móng trước, rồi lại hóa thành một con trâu đi theo phía sau ông. Lão Nông lắc đầu nói:

– Mục đích thử thách của Đấu Ngưu Cung là để cho các hài tử lĩnh ngộ dùng võ nhập đạo, tìm hiểu ra một con đường có thể trực tiếp bay lên vượt qua cảnh giới Thần Kiều, cho hậu nhân một hy vọng. Ta đã từng cho rằng có người đánh bại ta thì mới có thể mở ra con đường này.

Ông đi xuống, gọi Tần Mục và Hồ Bất Quy, quan sát hai người bọn họ từ trên xuống dưới. Trên gương mặt hằn sâu những dấu vết tựa như bị cày xới kia lại lộ ra vẻ tươi cười, nói:

– Nhưng vừa rồi ta đột nhiên nghĩ ra, việc vượt qua Thần Kiều trực tiếp bay lên Thiên Cung, thật ra ta đã sớm làm được rồi. Ta là người đầu tiên bị thiếu sót cảnh giới Thần Kiều. Ta không đọc sách nhiều, con đường c��a ta không thích hợp với người khác.

Tần Mục và Hồ Bất Quy đều thầm giật mình, khó có thể tin nổi mà nhìn về phía ông.

Ai có thể chặt đứt Thần Kiều của Đấu Vũ Thiên Sư cơ chứ?

Nếu Đấu Vũ Thiên Sư trong tình huống thiếu sót một cảnh giới mà còn có thể tiến vào Thần cảnh, vậy thì vì sao ông lại không truyền thụ công pháp của mình cho người của Đấu Ngưu giới?

Chỉ có điều, ba mươi sáu võ thần của Ngọc Kinh Thành lại hoàn toàn không kinh ngạc về điều này, hiển nhiên đã sớm biết Lão Nông chính là người như vậy.

– Ta vừa rồi đã suy nghĩ thông suốt, chuyện ta có thể làm được, không phải tất cả mọi người đều có thể làm được.

Lão Nông nói:

– Ta dâng hiến tinh lực suốt đời cho võ đạo, trong lòng ta không có bất kỳ vật gì khác, chân thành giống như trẻ sơ sinh. Ta tuy có bí quyết diệu pháp hay, nhưng người khác lại không học được, không học được cũng không có khả năng phi thăng Thiên Cung giống như ta. Cho dù Hồ Bất Quy tu luyện tới trình độ như ta, muốn phi thăng Thiên Cung, hắn cũng sẽ đi theo con đường của ta lúc trước. Công pháp của hắn vẫn không có cách nào khiến cho càng nhiều người của Đấu Ngưu giới phi thăng Thiên Cung. Đốn củi nói đúng, đây không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề khó khăn của Đấu Ngưu Cung.

Khóe mắt ông run lên, nhìn Tần Mục, rồi tiếp tục nói:

– Đốn củi tới tìm ta, nói đám người cải cách của Duyên Khang có biện pháp giải quyết vấn đề khó khăn của Đấu Ngưu Cung. Ta vốn không tin, nhưng hiện tại ta đã tin. Đốn củi cũng không phải không đúng, dù sao hắn vẫn thu được một đệ tử giỏi... Hồ Bất Quy, ngươi có thể rời khỏi Đấu Ngưu giới rồi.

Trong lòng Tần Mục sinh ra một tia hy vọng, vội vàng nói:

– Vậy Thiên Sư, ta có thể vớt lão sư của ta từ trong rãnh nước ra được không?

Sắc mặt của Lão Nông trầm xuống. Mặt ông hằn lên những nếp nhăn tựa như bị con trâu già cày một trăm lần, không còn thấy bất kỳ dáng vẻ tươi cười nào nữa, chỉ còn lại những vết thời gian.

– Ta nói chuyện không giống cái miệng phong khinh vân đạm thối hoắc của đốn củi. Ta nói là làm. Ta đã từng nói ai dám vớt hắn ra thì phải chịu ba quyền của ta. Ngươi muốn vớt hắn ra, vậy thì phải chịu ba quyền của ta!

Tần Mục bị dọa giật mình. Lão Nông giơ nắm đấm thô ráp lên, khí phách võ đạo đỉnh phong hiện rõ không sót chút nào, một quyền đánh về phía Tần Mục.

Ầm.

Khí thế của ông vô biên, nhưng nắm đấm lại rất nhẹ, chỉ đập vào ngực của Tần Mục.

Ông lại gõ thêm hai cái, lồng ngực Tần Mục phát ra âm thanh bịch bịch.

Lão Nông thu hồi nắm đấm, cười lạnh nói:

– Ngươi tuy rằng sơ bộ làm được dùng võ nhập đạo, nhưng còn cách đại thành rất xa. Thân thể còn có thiếu sót, phải tiếp tục chuyên cần khổ luyện, đừng để phách thể bị lãng phí. Hiểu chưa?

Tần Mục vừa mừng vừa sợ:

– Vãn bối hiểu rõ.

Lão Nông lại lộ ra vẻ tươi cười, dẫn người đi ra ngoài, cười nói:

– Chỉ có điều, ngươi thật sự không tệ, quả thật rất không tệ. Đốn củi cũng không phải chỉ có mồm mép, vẫn có chút bản lĩnh, dạy ngươi tốt như vậy. Hắc, không đúng, ngươi là phách thể, nếu đổi lại thành ta tới dạy, chỉ có thể dạy tốt hơn! Đốn củi vẫn là không tốt, không bằng ta!

Ông có vẻ rất hài lòng, những chiến thần khác cũng rất hài lòng, đu���i theo bước chân ông.

Tần Mục nhìn chung quanh, nhìn những người đó. Những người này năm đó uy danh hiển hách, danh vang dội một thời, Lão Nông còn là cường giả Đế Tọa nổi danh khắp thiên hạ, nhưng bọn họ lúc này lại hiện ra vẻ hồn nhiên chất phác, giống như những nông phu nông phụ bình thường có thể thấy.

Đây là một vài người đáng yêu.

Nhưng cũng là một nhóm người ngoan cố.

Khiến cho bọn họ thay đổi rất khó, nhưng chỉ cần họ biết được sai lầm của mình, họ sẽ sửa đổi, cho dù ngoài miệng có chút không cam tâm tình nguyện.

Bởi vậy, bọn họ vẫn là những người đáng yêu.

Hồ Bất Quy kích động không thôi, rời khỏi Đấu Ngưu Cung liền lập tức lao thẳng đến hạ giới của Đấu Ngưu giới, chuẩn bị trang phục và đạo cụ, từ biệt thân hữu.

Tần Mục lại gọi Long Kỳ Lân. Long Kỳ Lân quả nhiên vẫn đang ngủ say bên ngoài Đấu Ngưu Cung, cũng không có lén lút đi vớt Tiều Phu lên rồi bỏ trốn.

Tần Mục buồn bã nói:

– Đây là vật cưỡi của ta, bên kia là vật cưỡi của Đấu Vũ Thiên Sư... Ừ, còn có Hắc Hổ Thần, vật cưỡi của Tiều Phu lão sư, với lại trâu xanh của Phách Sơn sư huynh...

Long Kỳ Lân ngủ rất no nê, tinh thần chấn hưng, chỉ là hơn mười ngày không được ăn chút nào nên vẫn không yên lòng. Thỉnh thoảng nó liếc mắt nhìn Tần Mục, muốn nhắc nhở hắn nhưng lại có chút không dám.

Trong thôn trang, Tiều Phu thánh nhân được vớt lên. Tần Mục bận tới bận đi, giúp Tiều Phu nối xương gãy, trị liệu thương thế, ngâm hắn vào trong một vại thuốc lớn, phía dưới lại dùng lửa đun nóng.

Tiều Phu đang cầm một cái bát lớn uống thuốc. Bên cạnh là Lão Nông ngồi trên chiếc ghế nhỏ, con trâu già thì đặt mông ngồi dưới đất phía ngoài cửa, từ từ rút ra ống thuốc lào, khò khè khò khè vang dội.

Tần Mục lại ngồi bên cạnh con trâu già, vừa uống trà vừa dò hỏi:

– Tam Đa sư ca, ngày hôm nay sư huynh không cày ruộng sao?

Con trâu già chậm rãi nói:

– Cày xong rồi. Lúa vừa mới trồng lên đó.

– Phách thể không phải ngươi dạy, ngươi dạy không được.

Trong phòng, tốc độ Lão Nông nói cũng chậm rãi như con trâu già vậy, liếc mắt nhìn Tiều Phu.

Tiều Phu uống xong bát thuốc, “ngợ” một tiếng, đưa cái chén không cho ông, cười nói:

– Hắn là đệ tử của ta, chính là do ta dạy. Ngươi không có đệ tử xuất sắc như thế, ngươi không có bản lĩnh này, cũng dạy không được đâu.

Lão Nông hừ một tiếng, tiếp nhận cái chén không:

– Không phải ngươi dạy, ngươi đắc ý cái gì? Ngươi chẳng qua lại một lần nữa mạo nhận công lao mà thôi. Lần này là nể mặt phách thể một chút mà tha cho ngươi, bằng không để cho ngươi ngâm trong rãnh nước thối mấy chục năm, cho ngươi nát đến mức chỉ còn lại mỗi cái miệng há hốc.

Tiều Phu nghiêm mặt nói:

– Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở tại thân. Ta bận rộn đi khắp thiên hạ, ngươi thì dạy dỗ ai? Ngươi lại dạy dỗ được ai?

Lão Nông buồn bã.

Tiều Phu thản nhiên nói:

– Ngươi thật sự là đứng đầu võ đạo, trong thiên hạ, trong vũ trụ, cho dù là Thiên Đình ngày xưa cũng không tìm được một người nào có thể vượt qua võ đạo của ngươi. Có thể trong tình huống thiếu mất cảnh giới Thần Kiều, lại vẫn có thể dựa vào lực võ đạo của bản thân, nguyên thần võ đạo kéo dài qua hư không Thần Kiều phi thăng Thiên Cung, tu thành võ thần đỉnh phong cũng chỉ có một mình ngươi. Đừng nói là hai vạn năm, cho dù thêm mấy chục vạn năm, mấy trăm vạn năm, cũng chỉ có mình ngươi mà thôi. Ngươi có thể thành công, người khác lại không có khả năng thành công giống như ngươi. Ngươi cứu không được người của Đấu Ngưu giới đâu.

Lão Nông im lặng.

Tiều Phu tiếp tục nói:

– Mà lần này Duyên Khang cải cách lại có thể làm được. Ân oán giữa chúng ta là chuyện nhỏ. Ta biết mấy năm nay ngươi rất kham khổ, biết ngươi sau đại chiến đã tìm những cô nhi quả phụ mà chăm sóc cho bọn họ. Sau khi Khai Hoàng hủy diệt, ngươi cũng đã làm rất nhiều chuyện. Ngươi muốn giúp bọn họ tìm kiếm một con đường sống. Nhưng ngươi lại quá ngu, hai vạn năm trước sau vẫn không tìm ra được con đường này.

Trong cổ họng của Lão Nông phát ra một tiếng gào thét giống như một con thú bị nhốt.

Sau khi thời đại Khai Hoàng hủy diệt, ông chăm sóc cho những hài tử mồ côi của chiến hữu đã chết trận, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ từng người từng người chết già.

Đây là sự hành hạ lớn nhất, khiến cho trong lòng ông tràn ngập áy náy.

– Đi ra, đi ra đi, ngươi chính là người của Võ Thánh.

Tiều Phu nhìn ông, ánh mắt có chút thương hại, nhưng phần nhiều chính là chờ mong:

– Khai Hoàng phong chúng ta làm Thiên Sư, nhưng phong làm thánh nhân thì chỉ có một mình ta. Chỉ có điều, ý định ban đầu của hắn là cả bốn người chúng ta đều có thể trở thành thánh nhân. Ngươi là Đấu Vũ Thiên Sư, là người có vũ lực đứng đầu, không thể nghi ngờ. Nhưng thánh nhân không phải là vũ lực. Đi ra, ngươi chính là Võ Thánh duy nhất, Khai Hoàng Vũ Thánh Thiên Sư!

Lão Nông vẫn đang trầm mặc.

Tiều Phu không tiếp tục khuyên bảo nữa.

Hắn hiểu quá rõ về vị huynh đệ cũ này, biết ông rất ngoan cố, nhưng không phải quá ngang bướng. Trên thực tế, ông chỉ là ngoan cố trên miệng mà thôi.

Lời mình đã nói tới điểm quan trọng, ông sẽ nghĩ thông suốt, sẽ trở thành Võ Thánh độc nhất vô nhị.

– Ta bị ngươi thuyết phục rồi, Duyên Khang cải cách đổi mới, ta thực sự muốn đi xem thử.

Lão Nông đột nhiên nói:

– Chỉ có điều, ta sẽ không giúp Duyên Khang cái gì. Thời đại Khai Hoàng chúng ta là nghèo rớt mồng tơi, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Duyên Khang bị ngươi khoa trương tốt như vậy, không có chúng ta hỗ trợ cũng có thể phát triển đến độ cao của Duyên Khang, cần gì phải dựa vào những người thất bại như chúng ta?

Tiều Phu cười nói:

– Chúng ta chỉ là giúp bọn họ tranh thủ một chút thời gian, không để cho bọn họ ở thời điểm còn nhỏ lại bị Thiên Đình cũ tiêu diệt. Điểm ấy không tính là vi phạm ý định ban đầu của ngươi chứ? Năm đó, thời đại Khai Hoàng ban đầu, chút tồn tại còn lại của thời đại Thượng Hoàng cũng đã cho chúng ta không ít giúp đỡ.

Lão Nông lộ ra vẻ tươi cười, nói:

– Ngươi lại nhớ lại những năm tháng ấy. Thật ra, ta coi như là nửa người của thời đại Thượng Hoàng.

– Thật ra, chúng ta đều xem như là nửa người của thời đại Thượng Hoàng, bao gồm cả Khai Hoàng cũng vậy.

Tiều Phu nói:

– Sinh mạng chính là như vậy, sinh sôi không ngừng. Truyền thừa cũng vậy, từ một thời đại giao đến trong tay người của một thời đại khác. Tinh thần võ đạo của ngươi cần phải lưu truyền xuống, đừng để cho truyền thừa của ngươi bị dừng lại.

Lão Nông đứng dậy, cười lạnh nói:

– Nhưng ta sẽ không tha thứ cho chuyện của ngươi lúc đó. Ta đi ra khỏi đây, sau khi đi ra khỏi Đại Khư, lúc tâm tình không tốt ta còn có thể đánh ngươi. Ngươi lại cầu gia gia tố cáo nãi nãi, chờ đợi tới khi mình có thể nâng cao thêm mấy cảnh giới, gánh vác được quả đấm của ta mới thôi.

Ông đi ra khỏi phòng.

Nụ cười trên mặt Tiều Phu cứng đờ. Tần Mục từ ngoài phòng đi tới, đổi thuốc cho hắn, khẽ nói:

– Lão sư cùng Đấu Vũ Thiên Sư có thù oán sao?

Tiều Phu vô tình, thở dài:

– Xem như là có. Đó là một chuyện cũ.

Hắn hiển nhiên không muốn nhắc tới chuyện cũ này.

Tần Mục chớp chớp mắt, càng thấy hiếu kỳ hơn, nhưng hắn không nói lời nào.

Tiều Phu chán nản:

– Ngươi lộ ra biểu tình gì vậy? Ngươi muốn biết chuyện riêng tư của người khác như vậy sao?

Tần Mục không nói lời nào.

Tiều Phu than thở:

– Nói cho ngươi biết cũng không sao. Thật ra năm đó ta với hắn, còn có Thư Sinh và Câu Cá đều có quan hệ rất tốt. Tu vi của ta tuy rằng yếu nhất, nhưng bọn họ đều rất kính trọng ta. Khai Hoàng sai ta chủ trì cải cách, đẩy ta lên trước đài, cái này gọi là “trai tài gái sắc”, nam nhân quá xuất sắc lại được lọt mắt xanh của nữ nhân. Lúc đó, hắn thích một thiếu nữ...

Tần Mục giúp hắn đổi thuốc, lỗ tai cũng không ngừng dựng thẳng, cẩn thận lắng nghe.

Ngoài cửa, con trâu già cũng không tiếp tục nhả khói nữa, từ ngoài cửa ghé sát đầu vào cánh cửa.

Long Kỳ Lân vốn đang nằm vô tình, lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi tai to vẫy vẫy hai cái.

Dòng chảy câu chữ này, chỉ độc quyền hiển hiện tại truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free