Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Mục Thần Ký - Chương 716: Quân thần một khối

- Phu quân nhà ta đi gặp Hoàng Đế, vài ngày rồi mà vẫn chưa về. Vân Gian, mau gọi nghĩa phụ đi!

Đứa bé cạnh nàng chỉ mới ba bốn tuổi, với giọng non nớt nhìn Tần Mục cất tiếng gọi nghĩa phụ.

Mặt Tần Mục đỏ bừng, ngượng ngùng nói:

- Đệ muội, ta còn chưa thành hôn, làm sao có thể nhận làm nghĩa phụ?

Quốc sư phu nhân cười nói:

- Khi Vân Gian ra đời, đã bái nghĩa phụ rồi, giáo chủ còn có thể không nhận ư?

Tần Mục suy nghĩ một lát, lại rút từ túi Thao Thiết ra một chiếc cánh lớn, rút một sợi lông chim lửa từ chiếc cánh đó xuống, nói:

- Đây là lông chim Chu Tước, dù sao cũng là lông chim của cường giả cấp Trảm Thần Đài, tạm thời cho Vân Gian chơi. Chiếc cánh này không thể cho, quá nặng, hơn nữa rất nguy hiểm, còn sợi lông chim thì rất nhẹ. Ngươi chờ một chút, ta phong ấn Chu Tước Thánh Hỏa trong sợi lông này đã.

Hắn lấy phù văn thiên hỏa đại đạo phong ấn Chu Tước Thánh Hỏa, rồi mới đưa sợi lông Chu Tước dài ba thước cho Giang Vân Gian. Đứa bé kia cầm sợi lông đến chém tượng sư tử đá trước cửa. Một đạo hỏa quang đánh tới, tượng sư tử đá bị cắt làm đôi.

Quốc sư phu nhân giật mình kinh hãi, vội giật lấy sợi lông Chu Tước, nói:

- Chờ con lớn lên sẽ cho con chơi!

Tần Mục cùng Tiều Phu, Đế Dịch Nguyệt và Sơ tổ đi tới hoàng cung. Hoàng hậu nói:

- Bệ hạ bị Quốc Sư bắt đi, nói là đi Thái Học Viện, kết quả đi vài ngày rồi mà vẫn chưa đưa bệ hạ về. Hiện tại thái tử giám quốc, xử lý triều chính.

Họ lại đến Thái Học Viện. Cố Ly Noãn lắc đầu nói:

- Bệ hạ và Quốc Sư cũng không có mặt ở đó. Họ từng đến đây một thời gian, triệu tập sĩ tử nói là muốn chế tạo thuyền mặt trời, thuyền ánh trăng, sau đó lại dẫn rất nhiều sĩ tử đi tới xưởng chế tạo Giang Lăng. Bệ hạ cũng đi cùng.

Đế Dịch Nguyệt cười nói:

- Vị bệ hạ này quả nhiên không ngồi trên long ỷ, suốt ngày chạy khắp nơi.

Họ lại đến Giang Lăng. Giang Lăng là cố hương của Duyên Khang Quốc Sư, nơi đây có nhiều xưởng chế tạo nhất, với hơn một trăm xưởng chế tạo.

Họ đi tới đây chưa thấy Duyên Phong Đế và Quốc Sư, lại thấy rất nhiều thuyền lớn đang qua lại trên mặt nước, vận chuyển từng bộ linh kiện khổng lồ, đem tới xưởng chế tạo lớn nhất Giang Lăng.

Những linh kiện này chắc hẳn là linh kiện của thuyền mặt trời và thuyền ánh trăng.

Thời đại Khai Hoàng, thuyền mặt trời và thuyền ánh trăng chỉ dùng đá để rèn thành thuyền lớn. Còn ở đây lại dùng kim loại để rèn, tốn kém tài lực phi thường.

Tần Mục còn thấy rất nhiều nữ đệ tử của Chân Thiên Cung Tây Thổ đang ở đây hỗ trợ. Tiểu cô nương dẫn đầu nhóm người đó lại là người quen của mình, Hùng Kỳ Nhi, con gái của Hùng Tích Vũ.

Mấy năm không gặp, Hùng Kỳ Nhi đã tầm tám chín tuổi, đang thi pháp trong xưởng chế tạo Giang Lăng, kích hoạt từng bộ linh kiện, khiến những khối kim loại khổng lồ này bay lên, tự động tổ hợp lắp ráp.

- Giáo chủ ca ca!

Hùng Kỳ Nhi thấy hắn thì rất mừng, thấy Long Kỳ Lân lại càng mừng hơn, vội vàng chạy tới, đẩy Tần Mục sang một bên, ôm lấy râu rồng của Long Kỳ Lân, vẻ mặt thỏa mãn.

Tần Mục thấy tiểu nha đầu thoáng cái đã biến mất, đ�� thấy nha đầu kia nhảy lên đuôi Long Kỳ Lân. Long Kỳ Lân vẫy đuôi lên, tiểu nữ hài này trượt một mạch từ ngọn đuôi nhọn hoắt lên đến đầu Long Kỳ Lân, cười khanh khách không dứt.

- Quốc Sư và Hoàng Đế chế tạo thuyền mặt trời, hình như mỗi một bộ phận đều được rèn đúc theo khuôn mẫu. Mỗi một xưởng chế tạo chỉ chế tạo mười mấy bộ linh kiện, rồi sau đó kết hợp lại.

Tần Mục kinh ngạc, tiến lên quan sát những bộ linh kiện. Phù văn trên linh kiện có từng vòng, từng ren, vô cùng tinh vi, lại thêm pháp thuật vạn vật có linh của Tây Thổ, có thể nhanh chóng lắp ráp chúng.

- Đây quả là một biện pháp hay để chế tạo thuyền mặt trời và thuyền ánh trăng trên quy mô lớn!

Tần Mục liên tục tán thưởng.

Thuyền mặt trời và thuyền ánh trăng là do Tiều Phu Thánh Nhân thiết kế, chỉ có điều thời đại Khai Hoàng, hai loại trọng khí này cũng không tinh xảo như vậy. Bởi vậy thuyền mặt trời và thuyền ánh trăng có chiếc lớn chiếc nhỏ, và tốc độ chế tạo cũng tương đối chậm.

Mà ở xưởng chế tạo Giang Lăng tại đây, hoàn toàn có thể nhanh chóng chế tạo ra thuyền mặt trời và thuyền ánh trăng!

Thời điểm họ tìm được Duyên Khang Quốc Sư và Duyên Phong Đế, hai người đang ngủ trong xưởng chế tạo. Người của Hành Thổ Tộc đang hối hả rèn đúc các loại linh kiện, mỗi Thần tộc cao gần năm thước bay lượn xung quanh các linh kiện.

- Các ngươi muốn tìm Hoàng Đế dế nhũi?

Thổ phu nhân vuốt chòm râu mép, giọng như sấm, lên tiếng nói:

- Đang nằm vật vạ ở bên kia!

Đoàn người Tần Mục, Tiều Phu theo hướng tay nàng chỉ nhìn lại, chỉ thấy hai đại nam nhân đang nằm ngửa ở một góc của xưởng chế tạo. Trong xưởng, tiếng rèn vẫn đinh tai nhức óc, nhưng hai người lại ngủ rất say.

Duyên Khang Quốc Sư và Duyên Phong Đế đều là những mỹ nam. Tuy rằng đã là trung niên, nhưng lại rất chú trọng hình tượng.

Chỉ có điều, lúc này hai người lại râu ria xồm xoàm, quần áo cũng rất cũ nát, dơ bẩn. Chân Duyên Khang Quốc Sư gác lên mặt Duyên Phong Đế, Duyên Phong Đế thì ôm chân Duyên Khang Quốc Sư ngủ say sưa.

Bên cạnh vẫn có rất nhiều đại thần trong triều và sĩ tử Thái Học Viện, đầu ngả nghiêng ở trong góc của nhà xưởng, ngủ say sưa.

Đế Dịch Nguyệt im lặng một lát, đột nhiên cười nói:

- Ta biết tại sao Đại Thiên Sư lại mong đợi vào họ như vậy. Hoàng Đế như thế, Quốc Sư như thế, quả thực là những người dẫn đầu cuộc cải cách.

Tiều Phu Thánh Nhân nói:

- Cần phải đánh thức họ không?

- Không cần, họ đều là thần linh, mà vẫn có thể mệt mỏi đến mức này, có thể thấy mấy ngày nay họ đã làm việc cực nhọc thế nào.

Đế Dịch Nguyệt nói:

- Ta chưa từng nghĩ qua, Hoàng Đế lại còn có thể tự mình đến chủ trì những việc lặt vặt như thế này, cũng chưa từng nghĩ Quốc Sư chủ trì cải cách lại có thể tự tay làm đến mức này. Vị Quốc Sư này còn làm tốt hơn cả ngươi ngày trước.

Tiều Phu Thánh Nhân cười nói:

- Ngày trước ta chỉ là nghĩ ra vài thứ, rồi để người khác làm. Thực ra ta là người sợ phiền phức, rất ít tự mình động thủ.

Đế Dịch Nguyệt nói:

- Ngươi là Thánh Nhân, cách mọi người quá xa.

Tiều Phu Thánh Nhân im lặng, khàn giọng nói:

- Thiên Vương giáo huấn rất đúng. Năm đó thiên tai bùng phát, ta dẫn người chống lại, thất bại thảm hại như núi đổ. Khi đó ta mới ý thức được mình cách mọi người quá xa, cách quân đội quá xa. Làm Thiên Sư, tất nhiên phải mạnh mẽ như thác đổ, đồng thời cũng phải hòa mình vào quân đội, vào thế gian. Ta cách quá xa, tùy tiện ra tay nên mới dẫn đến thất bại thảm hại. Lại nói tiếp, ta còn không bằng Hoàng tử Tần Vũ.

Sơ tổ Nhân Hoàng hơi ngẩn người, vẻ mặt khó tin.

Tiều Phu Thánh Nhân nói:

- Thực ra, tuy rằng hai vạn năm ta không muốn gặp hắn, nhưng ta vẫn luôn bội phục hắn. Ở thời loạn thế kia, cho dù hắn làm kẻ đào binh, nhưng hắn nhìn thấy dân chúng bị khổ vẫn dứt khoát gánh vác trách nhiệm, bảo vệ dân chúng, liều mạng chiến đấu, dùng sinh mạng của mình bảo vệ họ đến Duyên Khang. Nếu như không có Hoàng tử Tần Vũ, thì sẽ không có Duyên Khang của hậu thế.

Trong mắt Sơ tổ Nhân Hoàng long lanh nước mắt, quay mặt đi chỗ khác lặng lẽ lau mắt.

Tiều Phu Thánh Nhân nhìn thấy, nói:

- Chỉ có điều, sau đó hắn lại vẫn chìm đắm, vẫn tự trách mình, không cách nào thoát khỏi cái bóng của kẻ đào binh, cho nên ta lại khinh thường hắn. Hiện tại hắn thoát ra được rồi, ta rất vui mừng. Thực ra, trong hoạn nạn, hắn vẫn làm tốt hơn ta.

Đế Dịch Nguyệt cười nói:

- Không cần kinh động họ, chúng ta đi thôi.

Họ đi ra khỏi xưởng chế tạo. Bên ngoài sân, Hùng Kỳ Nhi chơi đùa một lúc, lại bắt đầu nghiêm túc làm việc, cuối cùng đã chế tạo xong một chiếc thuyền lớn.

Tiểu nha đầu lấy ra Bạch Hổ Châu, nhẹ nhàng điểm một cái vào Bạch Hổ Châu. Chỉ thấy con thuyền khổng lồ to lớn như lục địa kia ch��m rãi đứng lên, chấn động khiến mặt đất không ngừng rung chuyển.

Trong xưởng chế tạo, Duyên Phong Đế và Duyên Khang Quốc Sư bị giật mình tỉnh giấc, vội vã chạy đến. Nhìn thấy chiếc thuyền lớn này hoạt động, hai người mừng đến rơi nước mắt, ôm nhau vừa khóc vừa cười.

Tần Mục đã gọi Long Kỳ Lân và đoàn người Đế Dịch Nguyệt đi xa rồi. Duyên Phong Đế từ xa thoáng nhìn thấy Long Kỳ Lân, nghi hoặc nói:

- Tần ái khanh đến khi nào? Vì sao lại đi? Trẫm cùng Quốc Sư ở đây, hắn mà không lên tiếng chào hỏi đã đi rồi! Người đâu, lấy bút mực tới đây! Hôm nay có chuyện vui lớn, tâm tình sảng khoái, trẫm phải ban cho hắn một chữ "chính" thật lớn!

Tiều Phu rất nhanh cáo biệt rời đi, nói:

- Ta còn đang tìm nông phu, liên lạc với người khác, không thể nán lại đây. Lão câu cá, chúng ta đi thôi.

Lão câu cá buông câu cùng hắn rời đi.

Sơ tổ Nhân Hoàng cũng cáo biệt nói:

- Ta cũng có việc quan trọng cần làm.

Dứt lời, hắn cũng vội vàng rời đi.

Tần Mục chớp mắt liên hồi, nhìn theo bóng họ rời đi, thầm nghĩ:

- Tiều Phu lão sư có việc thì còn tạm chấp nhận được, vì sao Sơ tổ cũng nhiều việc đến thế? Hắn đang bận việc gì?

Đế Dịch Nguyệt nhìn hắn, cười nói:

- Đệ đệ, đệ cũng có chuyện gì sao? Nếu như không có việc gì, không bằng đi cùng ta tìm Điền Thục Thiên Vương, giúp Diêm Vương tái tạo Phong Đô. Sau đó, chúng ta lại đi gặp Thiên Âm Nương Nương. Sau khi đón Thiên Âm Nương Nương xong, tỷ tỷ lại dẫn đệ đi một vòng, gặp Thiên Công, Thổ Bá, rồi lại gặp các cao nhân Đế Tọa khác, chắc chắn sẽ có lợi lớn cho đệ!

Tần Mục cực kỳ động tâm.

Nếu có thể theo cường giả Đế Tọa như Đế Dịch Nguyệt đi gặp các bậc thần thánh trời sinh khắp nơi, gặp các cao thủ Đế Tọa, như vậy nhất định sẽ mở rộng tầm mắt rất nhiều!

- Ta còn có kiếm hoàn cần chế luyện...

Tần Mục do dự một chút, nói:

- Tỷ tỷ hay là đi gặp Thiên Âm Nương Nương trước. Chờ ta luyện xong kiếm hoàn ở đây, rồi sẽ đến Phong Đô tìm tỷ.

Đế Dịch Nguyệt cười nói:

- Cũng tốt. Ta đi tìm Điền Thục trước, hắn vốn nhát gan, chắc lúc này đang trốn ở xó nào đó. Đệ luyện xong kiếm, nếu không tìm thấy chúng ta ở Phong Đô, vậy đi Thiên Âm Giới.

Tần Mục gật đầu, Đế Dịch Nguyệt cũng rời đi.

- Rồng béo à, chúng ta đi xưởng chế tạo Đồ Giang!

Tần Mục phóng người lên đầu Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân lập tức chạy như bay đến xưởng chế tạo Đồ Giang.

Trong xưởng chế tạo Đồ Giang, kiếm hoàn hơn ba mươi trượng đã được rèn luyện chỉ còn hơn mười trượng. Lúc này cho dù là người máy khổng lồ cũng không cách nào hoàn toàn luyện nhỏ kiếm hoàn hơn nữa.

Tần Mục lấy ra cánh Chu Tước, lấy Chu Tước Thánh Hỏa chế luyện kiếm hoàn. Chính bản thân hắn và nguyên thần cùng nhau ra tay, trải qua vô vàn gian nan, sử dụng uy năng của Chu Tước Thánh Hỏa không ngừng khắc phù văn thần thông của mình vào trong kiếm hoàn.

Đợi luyện hơn mười ngày, kiếm hoàn biến thành khoảng ba thước, nhưng vẫn không cách nào khiến kiếm hoàn hóa thành như nước chảy.

Tần Mục thu lại cánh Chu Tước, dùng thần thông thiên hỏa để chế luyện kiếm hoàn, lại luyện hơn nửa tháng. Lúc này kiếm hoàn chỉ còn khoảng một thước.

Hắn thử phát động. Nguyên khí vận chuyển rất khó khăn, cần phải tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực mới có thể khiến kiếm hoàn hóa thành từng thanh phi kiếm chém giết địch nhân.

- Ta đồng thời tu luyện Thần Ma, có lẽ còn cần dùng Ma hỏa để luyện thêm một lần...

Trong lòng Tần Mục thoáng động:

- Sử dụng tu vi ma đạo để phát động thiên hỏa, sẽ xảy ra chuyện gì?

Hắn chớp mắt, lập tức định thử nghiệm một phen. Đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện, hắn mang kiếm hoàn ra khỏi xưởng chế tạo, chọn một nơi hoang vắng ít người. Sau đó lấy ra thiên hỏa hình lăng trụ, thần tàng nghịch chuyển, lập tức ma khí cuồn cuộn tràn ngập cơ thể.

Tần Mục phát động thiên hỏa hình lăng trụ, kích phát uy năng thiên hỏa.

Ngoài xưởng chế tạo, Long Kỳ Lân ngủ rất say sưa, đột nhiên nghe thấy một tiếng động kinh thiên động địa vang lên. Hắn vội vàng ngẩng đầu, miễn cưỡng mở mắt nhìn, chỉ thấy cách xưởng chế tạo mười mấy dặm, khắp bầu trời đều là ngọn lửa đen từ từ bay lên.

Long Kỳ Lân ngáp một cái, lảo đảo đứng dậy, đi hai bước về phía trước, lại bịch một tiếng ngã xuống, híp mắt ngủ tiếp, trong lòng thầm nói:

- Giáo chủ chắc là sẽ không chết được đâu...

Xin nhớ rằng, mỗi dòng chữ này đều mang dấu ấn riêng, được dành tặng độc quyền cho độc giả thân yêu của truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free