Mục Thần Ký - Chương 710: Đệ tử của thánh nhân
Một Đế Tọa quả thực quá đỗi cường đại.
Sau khi phục sinh, Thiên Âm nương nương học được ba trăm hai mươi bốn loại phù văn Thiên Âm giới từ đám tiều phu, hệ thống thần thông Thiên Âm giới đã được thiết lập, uy lực thần thông của nàng cũng không ngừng tăng lên. Lại thêm nàng là thần thánh bẩm sinh, chiến lực của nàng còn vượt xa Điền Thục và Diêm Vương.
Chỉ bởi vì nàng không thể tiến vào Minh Đô, chỉ có thể tấn công xuyên giới, do đó không cách nào gây ra vết thương chí mạng cho Âm Thiên Tử.
Thực lực của Điền Thục cũng vô cùng mạnh mẽ, thần đao Đế Khuyết lại là một thanh thần đao chuyên nhằm vào hệ thống thần thông U Đô, cho nên có thể chặt đứt sừng Thổ Bá. Chỉ tiếc khi rèn đúc lại xuất hiện một khe hở nhỏ.
Mà Âm Thiên Tử lại cực kỳ thông minh, đã mượn thần thông của mình, lợi dụng khe hở này để phá giải công hiệu cắn nuốt nguyên thần c���a thần đao. Điền Thục chỉ có thể dựa vào uy lực của thần đao để làm Âm Thiên Tử bị thương, không thể nào lấy được tính mạng hắn.
Diêm Vương huy động Phong Đô và lực lượng các thần linh Phong Đô, cũng có thể chiến đấu một trận, nhưng sự chênh lệch cảnh giới khiến hắn chỉ có thể gây tổn thương cho Âm Thiên Tử.
Mà với Thiên Môn Minh Đô, bất kỳ thương thế nào, chỉ cần không phải trực tiếp tước đoạt tính mạng, Âm Thiên Tử đều có thể lành lại hoàn toàn.
Thiên Môn Minh Đô của hắn có công hiệu thần kỳ luân hồi lịch kiếp. Là một cường giả Đế Tọa, công pháp thần thông của hắn dù thoát thai từ U Đô, nhưng đã từ nền tảng U Đô mà bắt đầu lại từ con số không, đã có thể siêu việt!
Ba người khổ chiến mà không giải quyết được vấn đề, trái lại, vết thương trên người Điền Thục và Diêm Vương dần dần chồng chất, ưu thế nghịch chuyển thành tình thế bất lợi. Nếu tiếp tục, bọn họ cũng khó lòng thoát thân.
Đột nhiên, Minh Đô đại loạn, vô số nguyên thần tội phạm bị giam giữ trong Minh Ngục đã thoát ra, đại khai sát giới. Trong lòng Âm Thiên Tử thầm giật mình kinh hãi:
– Nguy rồi! Tù phạm giam giữ sâu trong Minh Ngục không ít người có lai lịch hiển hách...
Hắn nghĩ tới đây, tâm thần không khỏi rối loạn.
– Ngày xưa thẹn thùng lấy tay áo che mặt, tuổi xuân khi buồn biếng nhác trang điểm. Bảo vật vô giá dễ cầu, khó có được một tình lang tốt.
Giọng nói trong trẻo của một nữ tử từ phía Minh Ngục của Minh Đô vọng đến, truyền đến tận Minh Hải mà rõ ràng đến vậy. Nữ tử ấy ngâm nga đầy vẻ u oán, oán than thế gian này không có nam tử hữu tình có nghĩa, nên không có người mình yêu thích, lười biếng chẳng còn tâm trạng nào để trang điểm.
Tâm thần Âm Thiên Tử hoảng loạn, trúng liền mấy chiêu, bị đánh đến tan tác da thịt. Nhưng may mắn có Thiên Môn Minh Đô, thương thế của hắn rất nhanh lại lành hẳn.
Đột nhiên, có chiếc khăn voan tím thêu mạng, tấm chướng đỏ bay tới, bay xuống trên không trung của Thiên Môn Minh Đô. Tấm khăn voan rất lớn, phủ lên trên Thiên Môn.
Âm Thiên Tử nhìn thấy trên tấm khăn voan thêu hình phượng hoàng giao nhau bay lượn bằng kim tuyến, tâm thần càng thêm rối loạn. Dưới khăn voan, trong cánh cửa, thế tấn công của Diêm Vương và Điền Thục càng thêm dồn dập, cuối cùng chiếm được thượng phong, Âm Thiên Tử liên tiếp bị thương.
Âm Thiên Tử ổn định lại tâm thần, đang định phản kích, đột nhiên chiếc mũ phượng bay tới, rơi xuống đầu hắn.
Âm Thiên Tử thấy da đầu tê dại, tay chân luống cuống. Lại có khăn quàng vai bay tới, khoác lên vai hắn.
Âm Thiên Tử che mặt kêu lớn, bị Điền Thục một đao chặt đứt hai chân, Diêm Vương nhân cơ hội một kiếm đâm thẳng vào trái tim hắn.
Hai chân của Âm Thiên Tử vọt vào trong Thiên Môn Minh Đô, nửa người trên cũng vội vàng chạy vào cửa. Từ phía sau cánh cửa, ba Âm Thiên Tử vội vàng chạy ra, chen lấn bỏ chạy.
Công kích của Thiên Âm nương nương cũng theo đó đánh tới, ba Âm Thiên Tử hộc máu, ngã vào Minh Hải rồi biến mất.
Thiên Môn Minh Đô bay lên, cũng muốn theo hắn chìm vào Minh Hải. Đột nhiên, Đế Dịch Nguyệt toàn thân áo đen dẫn theo Tiều Phu thánh nhân, Sơ tổ Nhân Hoàng chạy tới, bàn tay đặt lên Thiên Môn Minh Đ��.
Cánh cửa này ầm ầm chấn động, sau vài lần cố gắng thoát thân, nhưng trước sau vẫn không tài nào chạy thoát.
Thiên Môn Minh Đô càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng biến thành kích thước cao một trượng, rồi không còn chấn động nữa.
Bên kia, Thiên Âm nương nương thay đổi Thiên Đấu, khiến Minh Hải di chuyển lên không trung, cố gắng ép Âm Thiên Tử lộ diện. Tiều Phu thánh nhân cúi người nói:
– Nương nương, không cần nữa đâu, hắn đã chịu tổn thương nặng nề, không thể nào ở lại trong Minh Hải, hắn đã sớm bỏ trốn rồi. Nơi này không thích hợp ở lại lâu, chuyện ồn ào lớn đến mức này, Thiên Đình ngoại vực nhất định sẽ phái người đến đây điều tra, nếu không rời đi, vậy sẽ không đi được nữa.
Điền Thục bay lên trời, cầm thần đao Đế Khuyết một đao bổ rách hàng rào thế giới Minh Đô, chui qua khoảng không mà rời đi.
Tiều Phu thánh nhân nhìn về phía Thiên Âm nương nương mà nói:
– Nếu như Thiên Đình ngoại vực truy xét, chỉ sợ còn có thể liên lụy đến Duyên Khang, do đó chuyện này vẫn cần nương nương gánh vác.
Thiên Âm nương nương cười nói:
– Ta đánh bất ngờ Minh Đô, vì báo thù cho mình, lão sư đã nói để ta gánh vác, đương nhiên có thể. Ta còn có thể mời Thiên Công, Thổ Bá biện hộ, e rằng Thiên Đình sẽ không truy xét. Âm Thiên Tử cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Chỉ có điều ngươi mời ta ra tay, đã tiêu hao hết một Thiên Âm châu. Mời ta gánh vác trách nhiệm, ngươi còn cần trả lại cho ta một viên Thiên Âm châu nữa.
Sơ tổ Nhân Hoàng lấy ra một viên thần châu, Thiên Âm nương nương gật đầu, thần châu bay lên, cuốn vào Thiên Âm giới.
Thiên Âm nư��ng nương biến mất.
Đế Dịch Nguyệt nâng Thiên Môn Minh Đô lên, nói:
– Món bảo vật này do ta giúp hắn chế luyện, các loại công dụng của Thiên Môn ta đều rõ như lòng bàn tay, chỉ tiếc cảnh còn người mất. Đại Thiên Sư, giờ chúng ta làm cách nào trở về dương gian?
Tiều phu nói:
– Thiên Vương đã chết, nhưng thân thể vẫn còn tồn tại, rất khó trực tiếp thông qua hàng rào thế giới mà quay về Duyên Khang. Chỉ có điều chúng ta có thể thông qua Phong Đô của Diêm Vương mà trở lại Đại Khư. Rồi từ Đại Khư quay về Duyên Khang.
Diêm Vương cúi người nói:
– Bái kiến Đế sư thúc.
Ánh mắt Đế Dịch Nguyệt rơi vào người hắn, kinh ngạc nói:
– Ngươi là nghĩa tử của bệ hạ? Năm đó ngươi còn là một tiểu hài tử thành thật, không ngờ nhiều năm không gặp, ngươi lại đã trở thành người đứng đầu của một giới!
Diêm Vương cúi đầu.
Đế Dịch Nguyệt bước vào Phong Đô, quan sát thế giới sinh sống của người chết này, cười nói:
– Phong Đô là sừng của Thổ Bá, đáng tiếc sự lý giải của ngươi đối với đạo pháp thần thông U Đô không sâu sắc bằng nghĩa phụ ngươi. Phong Đô này còn cách Minh Đô một khoảng xa. Ta và Bắc Thiên Vương ngược lại có thể giúp ngươi. Vừa rồi vì sao Bắc Thiên Vương lại bỏ chạy nhanh như vậy?
Sơ tổ Nhân Hoàng nói:
– Chắc hẳn là tỉnh rượu. Sau khi hắn tỉnh rượu, nghĩ đến việc mình không ngờ xông tới Minh Đô đại chiến một trận với Âm Thiên Tử, lúc này hơn phân nửa là trốn đi tìm chỗ nào đó để kích động run rẩy.
Đế Dịch Nguyệt suy nghĩ một lát, cười nói:
– Hắn đúng là tính cách này. Chỉ có điều không phải kích động run rẩy, mà là nghĩ lại thấy sợ hãi đến mức run rẩy. Chờ ta sống lại tìm được hắn, sẽ cùng hắn giúp ngươi chế tạo lại Phong Đô.
Phong Đô chìm vào bóng tối, biến mất.
Phong Đô và Minh Đô đều được chế tạo từ sừng của Thổ Bá, cũng thuộc về một phần của U Đô, do đó cũng không tồn tại hàng rào thế giới.
– Đại Thiên Sư, vừa rồi nghe ngươi nói tai kiếp lần thứ hai buông xuống, lẽ nào thời đại Khai Hoàng vẫn chưa bị hủy diệt?
Đế Dịch Nguyệt ngồi xuống trong Thần Thành thứ hai của Phong Đô. Diêm Vương, Sơ tổ và tiều phu cũng có mặt. Vị nữ tử vốn mang sắc thái truyền kỳ của thời đại Khai Hoàng lại dò hỏi:
– Thiên Đình ngoại vực có phải muốn lần thứ hai hủy diệt thời đại Khai Hoàng?
Sắc mặt của tiều phu buồn bã, lắc đầu nói:
– Thời đại Khai Hoàng đã bị hủy diệt, thời đại hiện tại là thời đại của Duyên Khang, thành lập từ thời đại đổ nát của chúng ta. Lần giáng kiếp này là nhằm vào Duyên Khang. Năm đó Thiên Vương đi khắp nơi theo bốn đế tu hành, chẳng phải là để ứng phó với thiên tai sao? Do đó, thiên tai của Duyên Khang lần này sắp bùng phát, ta mới động tâm, muốn mời ngài ra mặt. Ứng phó thiên tai, trừ ngài ra không còn ai khác có thể làm được.
Sắc mặt Đế Dịch Nguyệt chợt lạnh đi, thản nhiên nói:
– Ta vì sao phải giúp Duyên Khang ứng phó thiên tai? Ta đã phụ Khai Hoàng, mê đắm trong tình ái, không thể trợ giúp Khai Hoàng Thiên Đình chống đỡ thiên tai. Nhưng Duyên Khang có liên quan gì đến ta chứ?
Tiều Phu thánh nhân im lặng một lát, nói:
– Trụ cột của cuộc cải cách Duyên Khang lần này là hai đệ tử của ta. Tam đệ tử Giang Lăng, Giang Bạch Khuê là Duyên Khang quốc sư.
Đế Dịch Nguyệt lắc đầu nói:
– Mặt mũi của ngươi không lớn đến vậy, đệ tử của ngươi càng không có mặt mũi lớn đến vậy.
Tiều Phu thánh nhân nói:
– Nhị đệ tử của ta họ Tần, là cháu đời thứ 107 của Khai Hoàng, cũng là trụ cột của cuộc cải cách Duyên Khang lần này.
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Đế Dịch Nguyệt mới hòa hoãn lại, chậm rãi gật đầu nói:
– Là hậu nhân của Khai Hoàng, như vậy thay hắn gánh vác trận tai kiếp này coi như là trả lại một món ân tình cho Khai Hoàng. Hắn là Hoàng đế Duyên Khang sao?
Tiều Phu thánh nhân do dự một chút, lắc đầu nói:
– Không phải. Hắn là đại phu của Hoàng đế Duyên Khang, cũng là Đại Tế tửu của Thiên Thánh học cung.
Sắc mặt Đế Dịch Nguyệt lại một lần nữa chuyển lạnh, châm chọc nói:
– Hậu nhân của Khai Hoàng, sao có đạo lý làm thần tử của người khác? Nhị đệ tử của ngươi không có năng lực làm Hoàng đế, vậy hậu nhân khác của Khai Hoàng đâu? Bọn họ ở đâu? Khai Hoàng ở đâu? Ch��ng ta là thần dân của Khai Hoàng, kiên quyết không thể làm giá áo cho người khác!
– Khai Hoàng...
Sắc mặt Tiều Phu thánh nhân buồn bã, lắc đầu nói:
– Khai Hoàng trốn ở Vô Ưu Hương, đã hai vạn năm chưa từng lộ diện.
Đế Dịch Nguyệt nổi giận, đập bàn nói:
– Ta đã sớm nói, nam nhân họ Tần hư hỏng kia không làm được Khai Hoàng, chi bằng nhường lại vị trí này, để ta làm! Người này một mình chạy đến Vô Ưu Hương hưởng lạc, quẳng cục diện rối rắm cho người khác, để người khác vì hắn mà liều mạng, quá vô sỉ! Tuy nói như vậy, nhưng ta cũng không thể giúp Hoàng đế Duyên Khang ngăn cản tai họa!
– Làm Hoàng đế không phải là người có năng lực và thực lực mạnh nhất, mà là người có khí phách và ý chí lớn nhất, rộng nhất.
Tiều phu nói:
– Hoàng đế Duyên Khang chính là người như thế, hắn có ý chí và khả năng quan sát mà Khai Hoàng cũng chưa từng có. Luận về thực lực, thực lực của ngài vượt xa Khai Hoàng, nhưng ngài cảm thấy để ngài làm Khai Hoàng, có thể tốt hơn so với Khai Hoàng không?
Đế Dịch Nguyệt im lặng một lát, l��c đầu nói:
– Ta vào thời khắc quan trọng nhất của Khai Hoàng Thiên Đình lại thường xuyên mê đắm trong tình ái, chạy đi cùng kẻ địch thành thân, kết quả bị ám toán, ta cũng không thích hợp làm Khai Hoàng. Cũng được, ta thiếu nợ ngươi rất nhiều, lại hòa giải một lần. Ta cần phải gặp đệ tử của ngươi và Hoàng đế Duyên Khang một lần, mới có thể quyết định. Nhưng nếu bọn họ có thể lọt vào mắt ta, ta sẽ giúp. Không thể lọt vào mắt, ta sẽ xoay người rời đi, thà trốn ở Phong Đô làm nữ quỷ. Nếu không được, cũng có thể đi lăn lộn dưới quyền của Thổ Bá.
Tiều Phu thánh nhân hiện ra vẻ tươi cười, rất hài lòng:
– Nếu ngài nhìn thấy nhị đệ tử của ta, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng, hài lòng vì Khai Hoàng có hậu nhân xuất chúng như vậy!
Từ Phong Đô quay về Đại Khư.
Bầu trời sáng ngời.
Đám Tiều Phu thánh nhân, Phược Nhật La, Sơ tổ từ biệt Diêm Vương ở Phong Đô, lập tức quay về, trở lại trong thân thể mình.
Đế Dịch Nguyệt cũng cùng nguyên thần của bọn họ đi tới trong Dũng Giang học cung Lệ Châu ở Duyên Khang. Thân thể Tiều Phu thánh nhân từ trong tử vong tỉnh lại, xoay người đứng lên, cười nói:
– Đệ tử Tần gia của ta lại ở gần đây, ta dẫn ngài đi gặp hắn! Ngài nhìn thấy hắn nhất định sẽ thích!
Đám Sơ tổ, Xích Khê, Phược Nhật La đều tỉnh lại. Họ đang nói chuyện, chợt thấy từ phía Dũng Giang truyền đến tiếng sấm sét nổ vang cùng lúc, sét đánh không ngừng.
Mọi người theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Ngũ Đại Vân Lôi hình thành lôi vân dày đặc, vây quanh Dũng Giang không ngừng điên cuồng đánh xuống một chỗ.
Đế Dịch Nguyệt cẩn thận quan sát kỹ, chỉ thấy một vị thần tai họa dưới lôi vân như phát điên công kích khắp nơi. Một thiếu niên đang ghé vào lưng hắn, mở cái miệng lớn ra gặm gáy hắn, mặc cho Ngũ Đại Vân Lôi điên cuồng bổ xuống, cũng không cách nào đánh cho hắn ngã xuống.
Đế Dịch Nguyệt hoài nghi, liếc nhìn tiều phu, hỏi:
– Đó chính là hậu nhân của Khai Hoàng, nhị đệ tử của ngươi?
Sắc mặt Tiều Phu thánh nhân không đổi sắc, lắc đầu nói:
– Không phải, ta không biết vị thiếu niên tài tuấn này. Thiên Vương, chúng ta vẫn nên đi tới kinh thành Duyên Khang, đi gặp Duyên Phong đế một lần đã.
Toàn bộ quyền lợi chuyển ngữ tác phẩm này đều thuộc về truyen.free.